Tiên Ma Biến

Chương 520: Âm thanh tên bắn

Hơn ngàn con chiến mã trong lúc nhất thời chạy ra khỏi chuồng, chạy như điên về hướng bắc.

Nếu như cửa chính của chuồng ngựa được xem là một bờ đê, vậy cho dù con ngựa đầu đàn có mạnh như thế nào đi nữa, nó cũng chỉ là một cơn sóng đánh vào bờ đê, trường hợp một quân lính với một con ngựa cũng là như thế. Nhưng hiện giờ có rất nhiều ngựa chạy ra ngoài, một khi đụng phải bất kỳ quân nhân nào, quân nhân đó ngay lập tức cũng sẽ bị đánh bay ra ngoài như một khúc gỗ vô tri trong dòng nước lũ.

Sức mạnh của một quân sĩ tinh nhuệ bình thường không thể so sánh với một con chiến mã, nếu như muốn nhiễu loạn và ngăn cản cơn nước lũ này, chỉ có thể là người tu hành.

Một người tu hành trong quân đội Đại Mãng rống to phá tan đỉnh doanh trướng, chạy nhanh hết sức có thể, trong tay cầm sẵn một thanh chiến phủ cao lớn như người hướng tới dòng nước lũ do chiến mã tạo thành kia.

Mặc dù chỉ có thể chặt đứt một đoạn của dòng nước lũ chiến mã này, nhưng nhờ thế bên quân đội Đại Mãng đã có thêm mấy trăm chiến mã cần thiết, lúc đó mới có thể đuổi bắt các con khác về được.

Đây là một người tu hành Đại Mãng cao lớn, da thịt nổi lên từng khối, trông rất vạm vỡ. Khi nhìn thấy có bóng dáng một quân nhân mặc giáp đen bị tàn phá trong những con chiến mã kia, hắn dễ dàng đoán được đội quân Vân Tần vừa tập kích căn bản không phải là quân chính quy, mà là một đám tàn quân.

Hắn ta mạnh mẽ đạp chân xuống đất, chỉ cần thêm mấy bước nữa thôi hắn ta sẽ ném chiến phủ to lớn trong tay mình ra, chặt đứt cây cột gỗ lớn bên cạnh cửa chuồng ngựa, tạo thành trở ngại đối với những con chiến mã còn chưa kịp chạy ra ngoài. Nhưng ngay lúc chân mình đạp xuống đất, chuẩn bị nhảy tới trước, hắn ta cảm thấy dường như có một ai đó đưa chân ra ngáng mình, cả người bị mất thăng bằng, lảo đảo ngã tới phía trước.

Người tu hành Đại Mãng này không thể tin được mở to hai mắt, nhìn lại chỗ mình vừa đặt chân.

Rất hiển nhiên nơi đó không có người nào, cho dù có quân sĩ bình thường cố ý đưa chân ra ngáng hắn, sợ rằng đã bị sức mạnh của hắn chặt đứt chân, chứ không thể khiến hắn phải ngã như vậy.

Người tu hành Đại Mãng này lại nhìn một lần nữa...nơi đó đúng là không có ai, nhưng đúng là có một cái chân.

Một cái chân đen sẫm, từ từ đưa lên trên, khiến bất cứ ai nhìn thấy cũng phải mất hồn...hoặc có thể nói đó là một cái móng vuốt.

Ngay nháy mắt hắn ta nhìn thấy rõ, cái móng vuốt này đã rơi xuống đất.

Sau đó, người tu hành Đại Mãng còn chưa rơi xuống đất này chỉ cảm thấy mặt đất khẽ chấn động, hắn nhìn thấy có một cây băng trong suốt đang từ dưới đất xuất hiện, giống như một chồi măng từ từ lớn lên vậy.

Hắn hoảng sợ muốn hét to lên.

Nhưng ngay khi thân thể rơi xuống đất, hắn ta căn bản không thể làm bất cứ việc gì nữa.

"Phốc!"

Một tiếng động nhỏ vang lên, gốc băng bén nhọn đó dễ dàng xuyên qua gáy hắn, sau đó lại từ cổ họng của hắn bay ra ngoài.

Trong bụi cỏ thấp bé, Cát Tường hơi mệt mỏi thở hổn hển, nhưng đối với chiêu thức tấn công vừa rồi của mình, nó lại cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Trong lúc thở dốc, đôi ngươi đen nhánh của nó nhấp nháy vài cái, sau đó phóng nhanh tới một nơi khác.

...

Mạc Tầm Hoa và tất cả quân nhân Vân Tần khác đều đang lấy một chân để lên bàn đạp, hai tay giữ chặt cương ngựa, cố gắng giấu mình ở ngay bụng ngựa.

Mặc dù có rất nhiều người hiện giờ đã không còn sức nữa, nhưng những quân nhân Vân Tần ý chí như sắt thép này lại vẫn quấn chặt dây cương quanh tay mình. Nhưng vì đường đi gồ ghề khác nhau, các chiến mã lại đang chạy nhanh như điên, nên dây cương đã cứa sâu vào trong tay họ, máu tươi liên tục chảy ra ngoài.

Tại giờ khắc này, mỗi người trong bọn họ đều biết tính mạng của mình là quan trọng như thế nào. Bởi vì số lượng chiến mã đang chạy ra ngoài từ nãy tới giờ đã hơn hai nghìn con, nếu muốn khống chế nhiều ngựa như vậy, bọn họ phải phân tán ra khắp nơi trong các chiến mã, điều khiển nhưng con ngựa già và đầu đàn, đồng thời sử dụng một số thủ đoạn để các chiến mã xung quanh trở nên nôn nóng và hoảng sợ, như vậy mới có thể khiến chúng chạy như điên được.

Bọn họ không biết rằng hiện giờ Cát Tường sau khi được học viện Thanh Loan dạy dỗ đã trở nên âm hiểm hơn xưa đang chặn đánh quân đội Đại Mãng ở xung quanh chuồng ngựa, nhưng bọn hắn có thể cảm giác được phần lớn chiến mã đã chạy khỏi chuồng, mà các quân nhân Đại Mãng xung quanh còn chưa tổ chức đánh chặn hiệu quả. Nhưng cây tên do quân nhân Đại Mãng bắn vào phía sau kia không những không khiến chiến mã ngừng lại, mà còn khiến chúng càng thêm hoảng sợ, chạy càng nhanh hơn.

Nhưng ngay lúc này, trong vô số tiếng rống thảm thiết, tiếng quân lệnh to như sấm, tiếng ngựa hí vang, bọn họ lại nghe thấy những giọng nói lanh lảnh nhưng khẩn trương của nữ tử, trông rất đột ngột và rõ ràng.

- Bảo vệ thái tử điện hạ!

- Cẩn thận thích khách!

...

Mạc Tầm Hoa và các quân nhân Vân Tần đang nằm ở ngay bụng ngựa bỗng nhiên chết lặng, sau đó khiếp sợ vô cùng...tên đại nhân vật đích thân đến đây đốc chiến quân đội Đại Mãng lại là thái tử Đại Mãng?

"Ngu xuẩn!"

Trong quân trướng, Tấn Thừa Vân đã nhận được quân sĩ báo lại rằng chuồng ngựa bị tàn quân quân đội Vân Tần đánh lén, chiến mã đang chạy như điê ra ngoài. Hắn ta đang rất tức giận, sắc mặt xanh mét như lá chuối, lúc này nghe các thị nữ nói vậy càng tức giận hơn, nhưng chỉ đành nuốt nghẹn hai chữ này ở ngay cuống họng.

- Đừng để các thị nữ la lên như thế!

- Chỉ là một đám tàn quân Vân Tần thôi, vội cái gì? Chẳng lẽ các ngươi muốn cả quân đội Vân Tần biết rằng thái tử điện hạ đích thân tới tiền tuyến, đang ở trong quân đội chúng ta sao? Phái trọng khải quân tới đây! Lệnh cho đội quân hồn binh trọng khải tùy thời xuất kích!

- Tất cả đội quân khác giữ nguyên tại chỗ, không nên làm loạn, tránh để đối thủ thừa cơ tấn công!

Tấn Thừa Vân liên tục ban bố mấy quân lệnh, đồng thời lệnh cho các tướng lãnh đang ngồi trong doanh trướng không được ra ngoài.

Sắc mặt Trạm Thai Thủ Trì tái nhợt như tờ giấy trắng.

Hắn biết thân phận của mình hiện giờ, cũng biết rằng thân là thái tử Đại Mãng, trong tình huống như vậy tốt nhất là tuyệt đối trấn định, tốt nhất là tỏ ra thong thả ung dung như khi nãy. Nhưng dù sao hắn cũng chưa bao giờ ra trận, nên những tiếng vó ngựa kinh tâm động phách và tiếng kêu la ngoài kia lại khiến hắn hoảng sợ vô cùng, nỗi sợ đã hiện rõ trên khuôn mặt.

- Điện hạ phải lo sợ rồi.

- Điện hạ không cần lo lắng.

Tấn Thừa Vân vừa nhìn qua đã biết tâm tình của tên thái tử không biết che giấu cảm xúc này bây giờ là gì. Sau khi liên tục trấn an hai câu, sắc mặt hắn ta lập tức trầm xuống.

Một đội tàn quân có thể yên lặng không tiếng động lẻn vào chuồng ngựa, điều này khiến hắn ta tức giận vô cùng. Nhưng hắn cũng hiểu rằng mặc dù tất cả chiến mã đã chạy ra ngoài cộng lại, tuyệt đối không thể nào sánh với một cánh tay của tên thái tử đang trông rất khiếp nhược vì hoảng sợ này. Cho nên, hắn ta lệnh cho toàn bộ cường giả hiện giờ mình có ở lại trong quân trướng, chuyện bên ngoài đành để thuộc cấp chỉ huy, đồng thời triệu tập toàn bộ binh lực mạnh nhất tới bảo hộ.

Đây chính là hai vạn năm ngàn đại quân cùng nhau bảo vệ một doanh trướng!

Trừ khi là có một cường giả tuyệt thế như Cố Vân Tĩnh đích thân tới, nếu không, tuyệt đối không có người nào có thể có đủ khả năng xông vào trong doanh trướng, giết chết tất cả bọn họ, giết chết thái tử.

Mặc dù biểu hiện hiện giờ của Trạm Thai Thủ Trì khiến cho phần lớn quân nhân đều phải khinh thường vì sự khiếp nhược của hắn, nhưng thái tử là bộ mặt của Đại Mãng, cho nên, hắn và tất cả thuộc hạ mạnh mẽ dưới tay đang ở trong doanh trướng đều ngăn trước mặt thái tử. Đối phương nếu như muốn giết chết thái tử, chỉ có thể vượt qua thi thể tất cả bọn họ.

Các bộ hạ trong doanh trướng này đã theo hắn từ lâu, tất nhiên nhanh chóng hiểu được hắn ta đang nghĩ gì.

Cho nên, khi thấy sắc mặt Tấn Thừa Vân nặng nề như vậy, mà thái tử điện hạ đang ngồi bên dưới còn rất sợ hãi, sắc mặt hơi tái nhợt, khóe miệng bắt đầu run rẩy, một tên thuộc cấp khẽ nghiêng người, ho nhẹ một cái rồi nói:

- Điện hạ, tất cả chúng ta ở đây đều bảo vệ ngài, chỉ cần chúng ta không loạn, đây đã là nơi an toàn nhất trong đại quân rồi.

Nghe viên tướng này nói như vậy, Trạm Thai Thủ Trì đã hơi yên tâm hơn một chút, muốn mở miệng ra để nói lời gì đó. Nhưng ngay lúc này bỗng nhiên có một âm thanh như cuồng phong từ bên ngoài truyền vào, khiến cho hắn ta nhất thời không nói được, khuôn mặt khó coi vô cùng.

Tần Thừa Vân nhìn Trạm Thai Thủ Trì một cái, định mở miệng nói một lời, bỗng nhiên hắn ta lại cau mày, sau đấy đứng lên.

Ngay thời điểm hắn đứng lên, các phù văn trên bề mặt bộ giáp màu đen tỏa vàng hắn ta đang mặc bỗng nhiên chấn động ầm ầm, mà phía trước doanh trướng lại đột nhiên có một tiếng quát "giết" gấp gáp và mãnh liệt như tiếng trống, dường như có một người tu hành đang mạnh mẽ xông tới đây.

Nhưng ngay sau đó, bỗng nhiên có âm thanh tên bắn mãnh liệt như lệ quỷ khóc thét vang lên.

Phần trước của doanh trướng lập tức bị chấn nát vụn, sau đó trong tầm mắt của Tấn Thừa Vân, có hai cây tên mang theo hai dòng xoáy màu trắng kinh khủng bắn xuyên qua các mảnh da trâu đang bay trên không trung.

- Ngu xuẩn!

Đối mặt với hai cây tên đầy uy lực và tốc độ khủng bố này, Tấn Thừa Vân rốt cuộc đã nói ra hai chữ hắn ta đã muốn nói từ khi nãy. Nhưng hắn ta lại chỉ làm một việc, đó là lấy hai tay đặt lên bờ vai Trạm Thai Thủ Trì, ngăn cản Trạm Thai Thủ Trì hành động, sau đó ngẩng đầu lên nhìn về phía trước. Bởi vì hắn có thể khẳng định rằng mình và Trạm Thai Thủ Trì vốn không nằm trên đường bắn của hai cây tên này.

Đây là một chuyện rất hợp lý!

Bởi vì tên thích khách này không thể nhìn thấy rõ vị trí từng người trong bọn hắn xuyên qua một quân trướng rất dầy, thậm chí còn cách âm được.

Cho nên, hai cây tên này nhất định là tên bắn trước dò đường.

Ngoài ra, dựa vào đường đi của hai cây tên khi nãy, xem ra đối phương đang ở ngay chính diện. Hắn có thể khẳng định các quân lính và thị vệ sẵn sàng liều chết của mình đang ở bên ngoài tuyệt đối không cho đối phương cơ hội ra tay lần tiếp theo, đây tuyệt đối là một cách ám sát tự sát.

Đúng như những gì hắn đã dự đoán, ngay khi hắn ngẩng đầu nhìn về trước, tầm mắt của hắn đã bị hơn mười mấy quân sĩ mặc trọng khải phía trước che lấp. Mười mấy người này mặc bộ giáp kim loại lạnh lẽo, ầm ầm xông tới phía trước, mà vô số quân giới cũng đã được phóng ra, nhắm thẳng tới chỗ tên thích khách đó.

Mặc dù tên thích khách này không màng đến sống chết của mình, nhưng hắn ta cần bắn cây tên cuối cùng.

Tuy nhiên, cây tên cuối cùng này lại không được bắn ra.

Bởi vì hiện giờ Lâm Tịch đã thấy rõ tình hình trong doanh trướng, thấy rõ Trạm Thai Thủ Trì hoảng sợ và ngồi xụi lơ dưới đất.

Trong nháy mắt có vô số binh khí và cây tên phủ xuống người mình, Lâm Tịch rất tỉnh táo nói hai chữ "trở về".

...

Thời gian trở lại không tới một đình lúc trước.

Lâm Tịch đi lại trong bóng đêm, căn bản không để lộ thân hình của mình.

Trong doanh trướng trung quân, viên tướng thuộc cấp của Tấn Thừa Vân nhìn thái tử điện hạ đang ngồi bên dưới còn rất sợ hãi, sắc mặt hơi tái nhợt, khóe miệng bắt đầu run rẩy, ho nhẹ một cái rồi nói:

- Điện hạ, tất cả chúng ta ở đây đều bảo vệ ngài, chỉ cần chúng ta không loạn, đây đã là nơi an toàn nhất trong đại quân rồi.

Không có ai ngờ tới rằng Lâm Tịch đã "nhìn thấy" tình hình cụ thể trong doanh trướng này.

Tấn Thừa Vân tự tin như vậy quả thật không sai. Trên thế gian này, ngoại trừ những cường giả như Cố Vân Tĩnh ra, người khác căn bản không thể giết tới trung quân, giết sạch bọn họ rồi giết chết thái tử.

Nhưng hắn không biết rằng người thực hiện ám sát lần này lại là Lâm Tịch.

Hắn không biết rằng ở trên thế gian này, Lâm Tịch là người duy nhất có năng lực đặc biệt giống như Trương viện trưởng.

Lâm Tịch chính là một đời Tướng Thần mới mà ngay cả Hạ phó viện trưởng cũng rất tín nhiệm.

Hắn không cần xông vào doanh trướng trung quân!

...

Vào lúc vài viên tướng thuộc cấp của Tấn Thừa Vân lên tiếng an ủi Trạm Thai Thủ Trì, Lâm Tịch dừng bước lại, sau đấy không ngừng lui về phía sau.

Khi hắn hoàn toàn ẩn mình vào trong màn đêm tối đen, hắn yên lặng lấy ra ba cây tên.

Ba cây tên này không phải là tên lưu tinh chú trọng vào tốc độ, mà chính là một loại tên đã được chính hắn khắc chế đường vân ở đầu tên lại, khiến đối phương không thể biết tên được bắn từ nơi nào tới.

Trong bóng đêm, hắn giơ cao cự cung màu đỏ thẫm, trong nháy mắt bắn liền ba phát.

Ba cây tên kim loại màu đen biến mất trong bóng đêm.

Cả không trung phía trên doanh trướng trung quân đều là âm thanh tên bắn!