- Cảm ơn ngươi đã cứu ta.
Đối mặt với sự khinh thường của Lâm Tịch, Trạm Thai Thiển Đường lại không tức giận, ngược lại còn cười cười và chân thành thi lễ với Lâm Tịch:
- Nhưng mà, tại sao ngươi lại cứu ta? Nhất là sau khi đã biết được thân phận của ta, tại sao ngươi còn làm như vậy?
- Có hai nguyên nhân.
Lâm Tịch bất giác nghĩ tới câu chuyện của Đường Tăng, đại sư huynh, nhị sư đệ và tam sư đệ kia...sau đấy lại nhìn Trạm Thai Thiển Đường, nói thẳng ý nghĩ của mình:
- Ba đứa bé Vân Tần kia là một nguyên nhân. Ngày đó ngươi không ra tay, ta tất phải xuất hiện, lúc đấy sẽ có nhiều phiền toái, thậm chí còn phá vỡ kế hoạch của ta.
Trạm Thai Thiển Đường cũng không hỏi nguyên nhân sâu xa, khẽ mỉm cười, nói:
- Thì ra hôm đó ngươi cũng có mặt ở đấy, vậy nguyên nhân khác là gì? Là vì ngươi và Văn Nhân Thương Nguyệt có thù oán sâu đậm sao?
- Ngươi đã phán đoán được như vậy, chẳng lẽ không thể đoán được mối thù giữa ta và hắn sâu đậm như thế nào?
Lâm Tịch gật đầu:
- Hắn là kẻ thù chung của chúng ta.
- Ngươi không giống người tu hành triều đình Vân Tần. Văn Nhân Thương Nguyệt là người có thân phận cao, người tu hành bình thường tuyệt đối sẽ không có ân oán trực tiếp với hắn.
Trạm Thai Thiển Đường nhìn Lâm Tịch, chăm chú hỏi:
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Lâm Tịch trầm ngâm một hồi, nói:
- Ta tên Lâm Tịch, là đệ tử học viện Thanh Loan.
Trạm Thai Thiển Đường ngây ngốc, thần sắc ngạc nhiên càng hiện rõ trong mắt hắn: Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Ngươi chính là Lâm Tịch, đệ tử học viện Thanh Loan đã chém chết Công Tôn Tuyền và Tần Kính Hoàng?
Lâm Tịch gật đầu.
Trạm Thai Thiển Đường nhìn Lâm Tịch với ánh mắt phức tạp, nói:
- Trong mấy chục năm nay, sợ rằng không có thanh niên Vân Tần nào nổi danh hơn ngươi.
Lâm Tịch cau mày lại, nhìn Trạm Thai Thiển Đường đang nhìn mình, nói:
- Nếu như ngươi không ngại...hay là chúng ta vừa đi vừa nói chuyện?
Trạm Thai Thiển Đường chân thành nói:
- Nếu như ngươi không ngại phải cõng ta thêm một đoạn...chúng ta dĩ nhiên có thể vừa đi vừa nói chuyện.
Lâm Tịch đột nhiên cảm thấy bây giờ mình rất giống bạch long mã.
- Cho dù là Đường Tăng lúc bẩn nhất, ít ra cũng sạch sẽ hơn ngươi bây giờ.
Trong lúc cõng Trạm Thai Thiển Đường, Lâm Tịch bỗng nhiên thầm nói.
Trạm Thai Thiển Đường đột nhiên chúi đầu tới trước, khiêm tốn thỉnh giáo:
- Khi nãy ngươi nói ta là Đường Tăng, rốt cuộc Đường Tăng là ai?
- Một hòa thượng tốt bụng đến nỗi không phân biệt tốt xấu.
Lâm Tịch vừa đi nhanh tới trước, vừa giải thích:
- Chính là loại người ai cũng muốn ăn thịt, kết quả ngươi không đành lòng giết chết đối phương, ngược lại còn cho đối phương một con đường sống...quá tốt bụng.
Trạm Thai Thiển Đường không nhịn cười được, nói:
- Thật ra ta cũng không phải quá tốt bụng đâu, chẳng qua là cảm thấy đối thủ đáng tôn kính, hơn nữa hắn ta cũng không phải là người xấu.
Lâm Tịch cười lạnh một tiếng:
- Nhưng ngươi không phải là người bình thường, ta cảm thấy ít nhất ngươi phải cẩn thận hơn những người khác một chút.
- Thật ra mọi việc cũng không phải như ngươi nghĩ.
Trạm Thai Thiển Đường lắc đầu, nói:
- Hoặc có thể nói tình cảnh của ta hiện giờ thậm chí còn thảm hại hơn ngươi nghĩ. Thật ra ta hầu như đã không còn gì, đúng là lão sư có để lại vài thế lực cho ta, nhưng vì muốn ta chạy trốn đến Vân Tần được, các thế lực đấy đã bị thương bảy tám phần. Mặc dù trong Đại Mãng còn người trung với lão sư, nhưng trừ khi ta có đủ sức mạnh để bảo vệ họ được, nếu không, sẽ không có ai đứng ra...Cho nên, trước khi đến hoàng thành Trung Châu các ngươi, ta đã là một người cô đơn, ở đấy ta cũng không biết làm gì, đã từng ngẩn người rất lâu. Ta không khác gì một người lưu vong bình thường.
Lâm Tịch nhất thời không nói lời nào, chỉ cúi đầu nhìn đường nghĩ chuyện.
Tuy nói Trạm Thai Thiển Đường không phải là người quá tốt bụng như Đường Tăng mà Lâm Tịch đã nói, nhưng hắn là người thông minh, biết rằng Lâm Tịch không thể nào nhanh như vậy đã không còn gì để nói, không có gì muốn hỏi, nên hắn bất giác hỏi:
- Ngươi đang suy nghĩ gì?
- Ta đang suy nghĩ ngươi đã không còn gì cả, một chút lợi dụng cũng không có, vậy có phải ta nên ném ngươi xuống sông hay không, sau đấy hãy tính các chuyện khác.
Lâm Tịch xoay đầu, nhìn Trạm Thai Thiển Đường một lần, nói câu này.
Trạm Thai Thiển Đường sửng sốt, không nhịn được bật cười lên, cười rất lớn tiếng, đến nỗi phải ho khan.
Hắn dĩ nhiên biết vừa rồi Lâm Tịch chỉ nói giỡn.
Mặc dù từ khi bắt đầu cho tới bây giờ, bởi vì chuyện tha cho Chân Khoái, nên sau khi tranh chấp với hắn xong, Lâm Tịch chưa bao giờ lễ phép nói chuyện với hắn. Tuy nhiên, hắn càng lúc càng cảm thấy mình rất thích vị đệ tử học viện Thanh Loan yêu ghét rõ ràng này.
- Sau khi thi triển ma biến của núi Luyện Ngục, người tu hành có bị ảnh hưởng gì không?
Lâm Tịch liếc mắt nhìn Trạm Thai Thiển Đường đang cười to, hỏi.
Trạm Thai Thiển Đường ngừng cười, chân thành nói:
- Sẽ rất suy yếu, giống như một người tu hành mười lăm ngày không ăn uống gì, hơn nữa còn suy yếu đến mức như vừa bệnh nặng, ít nhất phải điều trị hơn một tháng mới có thể khôi phục lại được.
Lâm Tịch nói:
- Nói cách khác, sau khi ma biến xong, cho dù không bị thương gì, người tu hành ít nhất trong một tháng kế tiếp sẽ không thể chiến đấu được.
Trạm Thai Thiển Đường gật đầu, nói:
- Đúng là như vậy.
Lâm Tịch nói thẳng:
- Có thể truyền phương pháp tu hành ma biến cho ta không?
Trạm Thai Thiển Đường sửng sốt, chợt lại không nhịn được nữa mà bật cười.
- Không nên cười.
Lâm Tịch nói:
- Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy đấy là vấn đề rất nghiêm túc sao...còn nữa, nếu như chính ngươi đang cõng một Đường Tăng trên lưng mình, rồi tên Đường Tăng này lại cười lớn như vậy, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy đáng lẽ mình không nên cười sao?
Trạm Thai Thiển Đường lại cười lớn, cười nhiều đến mức bất giác hít thở khó khăn, sau đấy mới nói:
- Chẳng lẽ mỗi một học viện Thanh Loan đều trực tiếp, đều thú vị như ngươi sao?
- Vậy cũng không phải.
Lâm Tịch lắc đầu, nói:
- Còn phải xem thử mỗi đệ tử học viện Thanh Loan có cơ hội cứu được một người tu hành biết ma biến hay không. Trong quá khứ, đệ tử học viện Thanh Loan chúng ta đã từng nhiều lần gặp mặt người tu hành biết ma biến, nhưng đấy lại là tình cảnh nếu không phải ngươi chết, chính là ta vong.
- Ngươi nói đúng.
Trạm Thai Thiển Đường ngẩn người, bất giác nghĩ tới việc mình và đối phương vẫn là kẻ thù với nhau, nên không khỏi cảm khái thở dài một tiếng:
- Thật ra không phải là không thể truyền phương pháp tu hành ma biến này cho ngươi...điều quan trọng chính là cho dù nói cho ngươi biết phương pháp tu hành ma biến, ngươi cũng không thực hiện được. Hoặc có thể nói không có một người tu hành nào ở Vân Tần có thể tu hành được phương pháp này.
Lâm Tịch lại khẽ xoay đầu, nói:
- Tại sao?
Trạm Thai Thiển Đường cũng không thừa nước đục thả câu, bình thản giải thích:
- Tuy nghe nói ma biến của núi Luyện Ngục rất kinh khủng, nhưng truy xét nguyên nhân sâu xa, cũng chỉ là dùng thuốc kích thích, khiến tiềm năng trong cơ thể đột nhiên bạo phát trong một lúc. Chỉ là loại thuốc kích thích này tương đối đặc biệt, sẽ không khiến thân thể người tu hành trực tiếp bạo thể mà chết, có thể tồn tại trong cơ thể người tu hành lâu dài, có thể cải tạo máu người tu hành.
Lâm Tịch nhíu mày, nói:
- Là dùng thuốc kích thích dung hòa với máu, từ đấy thay đổi máu?
- Đúng là như vậy.
Trạm Thai Thiển Đường gật đầu, nghiêm túc nói:
- Cho nên, nếu như muốn tu hành ma biến, không chỉ muốn thân thể người tu hành có thể đối kháng với những phản ứng xấu khi thuốc cải tạo thân thể, mà điều quan trọng nhất chính là phải có thuốc ma biến chỉ có núi Luyện Ngục mới có.
Dừng lại trong một hồi, Trạm Thai Thiển Đường nói tiếp:
- Thuốc ma biến được chế tạo từ tủy Thiên Ma trong núi Luyện Ngục, mà tủy Thiên Ma nghe nói là một loại cây đặc biệt lớn lên trong cấm địa núi Luyện Ngục. Loại tủy Thiên Ma đó có hình dạng như thế nào, ta cũng chưa từng thấy, mà ngoại trừ một số đại nhân vật của núi Luyện Ngục, chưa từng có ai nhìn thấy loại cây đó cả. Ta có thể tu hành ma biến được là nhờ năm xưa lão sư đã dùng một số thủ đoạn để lấy được thuốc ma biến mà thôi. Trong núi Luyện Ngục, thuốc ma biến là bảo vật trân quý, trong trăm đệ tử núi Luyện Ngục, cũng chỉ có vài người mới được phép tu hành ma biến, mà trong những người đấy, lại có ít nhất một nửa thân thể của họ không thể đối kháng với phản ứng của thuốc và thân thể, nên không thể tu hành được. Hoặc là không thể chịu đựng nổi, mà suy yếu cho đến chết ngay trong lần ma biến đầu tiên.
Lâm Tịch suy nghĩ một hồi, nói:
- Nếu như không có thuốc ma biến không thể nào tu hành được, nói cho ta biết hay không cũng không quan trọng, vậy hãy nói cho ta biết đi.
Trạm Thai Thiển Đường bất giác tươi cười, nói:
- Ngươi đúng là rất kiên nhẫn đấy.
Lâm Tịch không nói lời nào.
Trạm Thai Thiển Đường gật đầu, nói:
- Được, ta sẽ viết cho ngươi.
Trạm Thai Thiển Đường có thể hiểu được vì sao Lâm Tịch luôn trả lời dứt khoát và gọn gàng như vậy, sau một hồi do dự, hắn hỏi:
- Bởi vì thái tử Trưởng Tôn Vô Cương đã chết, hoàng đế Vân Tần các ngươi trên điện nói muốn xử tử ngươi, ngươi càng nổi danh hơn...sau đấy ta lại nghe trong thế lực phản đối lão sư Đại Mãng ta có một tiềm ẩn Đại Mãng ra tay, nên mới khiến ngươi bị thương nặng, lúc đấy còn có một đệ tử Thanh Loan cứu ngươi mà chết?
Lâm Tịch trầm mặc chốc lát, gật đầu nói:
- Đó là bằng hữu của ta...hơn nữa, thái tử mà ngươi nói cũng là bạn tốt của ta.
Trạm Thai Thiển Đường càng hiểu tâm tình Lâm Tịch hiện giờ hơn, nghiêng mặt sang một bên nhìn Lâm Tịch, nói:
- Thật ra ma biến không thể kéo dài được. Cho dù học được, khi đối mặt với những đối thủ như Văn Nhân Thương Nguyệt, hắn tuyệt đối sẽ nghĩ cách kéo dài thời gian để ngươi hết ma biến, trừ khi tu vi bản thân không chênh lệch với hắn quá nhiều, khi ma biến mới có thể đánh chết hắn...nhưng một khi tu vi đã đủ, chưa chắc ngươi muốn phụ thuộc vào ma biến. Tuy nhiên, dựa theo những sách cổ Lý Khổ đại sư đã từng nghiên cứu, ma biến của núi Luyện Ngục không đầy đủ, nghe nói trên thế gian này từng có một phương pháp tu hành cao hơn cả ma biến.
- Cao hơn cả ma biến?
Lâm Tịch khẽ chấn động, nhíu mày lại, hỏi:
- Có ý gì?
- Trên thế gian này còn có nhiều vùng đất chưa ai biết tới.
Trạm Thai Thiển Đường nhìn Lâm Tịch, nói:
- Thí dụ như trong sơn mạch Đăng Thiên đằng sau học viện Thanh Loan các ngươi, nghe nói có băng nguyên và băng hải vô tận, sau núi Luyện Ngục còn có một nơi gọi là Thiên Ma ngục nguyên lửa cháy không bao giờ tắt và yêu thú mạnh mẽ dị thường, bất kỳ người tu hành Đại Mãng nào xâm nhập cũng không thể còn sống quay về, còn có sa mạc vô tận đằng sau chùa Bàn Nhược, địa phương sau vùng đất hoang vu...tất cả đều là vùng đất dấu chân người tu hành khó in lên được. Nhưng theo một số bí tàng cổ xưa trong Thiên ma quật ghi lại, những vùng đất không thể biết đến đấy có lẽ liên quan tới khởi nguồn phương pháp tu hành. Lý Khổ đại sư đã từng suy đoán khởi nguyên của núi Luyện Ngục là dòng họ Thân Đồ, mà dòng họ Thân Đồ hẳn là người đã nhận được vài phương pháp tu hành từ Thiên Ma ngục nguyên đằng sau núi Luyện Ngục.
- Trong dân gian có truyền thuyết nói rằng những vùng đất không thể biết đấy đã từng là nơi thần ma giao chiến với nhau.
Sau khi dừng một hồi, Trạm Thai Thiển Đường nhìn Lâm Tịch, nói:
- Nhưng Lý Khổ đại sư và lão sư ta đã từng đoán rằng những nơi đấy có lẽ đã từng là một nơi phồn hoa ở thế gian, hoặc ít nhất từ rất lâu trước đây, đó là nơi người tu hành vô cùng mạnh mẽ từng sinh sống. Bí tàng ở Thiên ma quật có ghi lại ma biến là phương pháp tu hành xuất hiện sau khi dòng họ Thân Đồ giết chết dòng họ Thiên Chúc, mà theo truyền thuyết trong dân gian Đại Mãng ta, dòng họ Thiên Chúc vốn là một ma vật khổng lồ, đã từng ngộ nhập Thiên Ma ngục nguyên, sau đấy bị Thiên Ma nhập vào. Cũng từ những truyền thuyết và bí tàng cổ xưa ghi chép lại, Lý Khổ đại sư và lão sư ta biết được rằng ngày đó, ma biến của dòng họ Thiên Chúc dường như có thể tùy tâm biến hóa, kéo dài thật lâu, tựa hồ còn hồn lực sẽ còn ma biến được, hồn lực hết ma biến mới biến mất, đồng thời không gây tổn thương cho thân thể.