Mặc Thanh Phong miễn cưỡng dùng băng vải cầm máu buột quanh vết thương của mình, vô lực đứng dậy khỏi mặt đất.
Hắn thấy có một người lướt qua đội ngũ kỵ quân trọng khải như một cánh lông chim nhẹ nhàng, cả đội ngũ trọng khải đấy không thể ngăn cản.
Hắn thấy có một bóng người tựa như ma thần, phát ra tiếng vang ong ong như chuông lớn, sau đấy bị đánh bay ra sau, nặng nề rớt xuống đất.
Đó là một người tu hành mặc trọng khải thanh lang trong quân đội, nhưng khi đối mặt với người tu hành sử dụng đao có đao thế nhanh như tia chớp kia, thân thể nặng nề như vậy cũng bị đánh bay ra sau.
Vừa bắt đầu, hắn ta cự tuyệt thỉnh cầu Trạm Thai Thiển Đường. Theo lý lẽ thông thường, đối với một người kiên trung với đế quốc, tâm chí sắt đá như hắn, tuyệt đối không thể thay đổi quyết định ban đầu, thả một người tu hành quan trọng của địch quốc ra. Nhưng giờ khắc này, thấy những cảnh tượng trước mắt, nghe thấy lời thỉnh cầu tha thiết của Trạm Thai Thiển Đường, tâm tình của hắn bất giác rung động mãnh liệt, giằng co vô cùng, muốn mở khóa xích trên xe tù ra.
Nhưng hắn không biết rằng trên một gò đất cách bọn họ không xa, có một tiễn thủ vẫn không nôn nóng bắn tên, luôn luôn bình tĩnh quan sát chiến trận.
Đây là một người mặc bộ quần áo da đen bó sát, khuôn mặt dùng khăn đen che kín lại, vóc người tương đối.
So với các cường cung của quân đội chính quy Vân Tần, trường cung trong tay hắn còn lớn hơn rất nhiều. Thân cung hình cong màu đen tỏa ra một tầng ánh sáng màu vàng nhạt, không giống kim loại, tựa như của một loại xương thú khổng lồ nào đấy tạo thành. Dây cung phát ra ánh sáng kim loại lành lạnh, có màu đen, nhưng lại cảm giác như bị nước lây dính, tựa như đó là một bãi nước nhỏ, lúc nào cũng rỉ nước ra ngoài.
Trong nháy mắt Mặc Thanh Phong mạnh mẽ đứng lên, tên tiễn thủ rất tĩnh táo này đã khóa chặt mục tiêu của mình.
Tên tiễn thủ mặc bộ quần áo da đen bó sát người này bình tĩnh kéo dây cung, nhưng ngay nháy mắt này, mí mắt của tên tiễn thủ bỗng nhiên co giật liên tục, cả người liên tục lướt ngang sang trái. Trong lúc xoay người trên không trung, cây tên trong tay hắn đã rời tay, bay thẳng về phía sau.
Lâm Tịch đang ở phía sau tên tiễn thủ này không xa cúi thấp người, rồi tiếp tục tiến tới trước.
Cây tên kim loại màu đen lạnh lẽo bay qua đỉnh đầu Lâm Tịch, liên tiếp bắn gãy ba cây khô, rớt xuống.
Tiễn thủ tiếp tục giương bắn, thân hình còn chưa rơi xuống đất, cây tên thứ hai đã rời tay bay ra.
Lâm Tịch nghiêng người, tiếp tục vọt tới trước.
Cây tên thứ hai xẹt người hắn bay qua.
Tiễn thủ rơi xuống đất, lùi về sau một bước, ổn định thân hình rồi giương bắn.
Lâm Tịch vẫn đi thẳng tới trước. Cây tên thứ hai bay qua khe hở giữa cánh tay và xương sườn của hắn, chẳng những không thể làm giảm tốc độ của hắn, mà thậm chí không thể bắn trúng được bộ y phục rất bình thường hắn đang mặc.
Chỉ là một khoảnh khắc ba cây tên được bắn ra, Lâm Tịch đã đến trước người tiễn thủ này.
Thần sắc khiếp sợ khó tả hiện rõ trong đôi mắt tiễn thủ này. Mặc dù uy lực của cây tên chỉ lớn nhất khi bắn từ xa, nhưng vừa rồi hắn đã dốc toàn lực bắn, khoảng cách gần như vậy tất nhiên rất khó né tránh. Nhưng người tu hành không biết từ đâu đến này, dường như có thể cảm giác được quỹ tích tên bắn của hắn, ba cây tên vừa rồi lại không thể tạo thành trở ngại đối với hắn!
Trong sự sợ hãi tột độ, tên tiễn thủ này lại không tỏ ra do dự, thân cùng quét ngang một cái, dây cung màu đen giống như biến thành một thanh trường kiếm, cắt thẳng tới cổ Lâm Tịch. Cùng lúc đó, tay phải hắn run lên, một cây tên đang được hắn nắm chặt trong tay lập tức đâm thẳng tới trước như trường thương, mục tiêu là ngực Lâm Tịch.
Lâm Tịch đang lướt nhanh tới trước lập tức dừng lại.
Bởi vì hồn lực đột ngột phun ra, nên bùn đất dưới chân hắn lập tức bắn tóe lên.
Ngay khoảnh khắc này, dây cung màu đen của tiễn thủ bên địch chỉ còn cách thân thể hắn khoảng một thước, chém vào khoảng không.
Cùng lúc đấy, trường kiếm trong tay hắn thuận thế vung lên, đánh bay cây tên kim loại màu đen đang đâm thẳng tới trước ngực mình ra ngoài.
Tiễn thủ vốn không am hiểu cận chiến. Nhưng giờ khắc này, hắn lại theo bản năng tiến lên trước một bước, muốn tiếp tục tấn công. Tuy nhiên, hắn lại thấy sau khi đánh bay cây tên kim loại màu đen, trường kiếm trong tay Lâm Tịch bất giác lại rời tay bay ra.
Trong lúc nhất thời, tên tiễn thủ này cảm thấy rất kinh ngach, vì dựa vào kỹ thuật tránh né, tốc độ tiến công, cùng với cách khống chế hồn lực trong người như Lâm Tịch vừa rồi, hắn biết người tu hành này tuyệt đối không thể vì một cây tên của mình mà lại khiến trường kiếm bay ra.
Trong nháy mắt, hắn nghĩ mãi cũng không hiểu tại sao trường kiếm của Lâm Tịch lại rời tay, nên ánh mắt hắn bất giác lại tập trung vào thanh kiếm này.
Vào thời khắc tiếp theo, khi hắn còn chưa kịp vung cung, hắn cảm thấy hồn lực trong cơ thể Lâm Tịch đang phun ra ngoài với một tốc độ khó tưởng tượng nổi.
Trong cảm giác của hắn, cả người Lâm Tịch tựa như đã biến thành một cái túi da được mở rộng ra.
Thanh kiếm vừa rời tay bay đột nhiên lại được hồn lực mạnh mẽ quán chú vào, tốc độ bất ngờ tăng lên vài lần, cắt qua cổ họng của hắn. xem tại TruyenFull.vn
Tên tiễn thủ này cảm thấy dường như có một cây gỗ to cứng đụng vào cổ họng của mình, một cảm giác khó chịu và sợ hãi tột độ dâng lên trong đầu hắn.
Thân thể hắn lui về sau hai bước, bất giác nhìn xuống dưới. Hắn nhìn thấy có một dòng máu tươi từ trong cổ họng mình bắn ra ngoài, thế giới vốn tươi đẹp trong mắt hắn tựa như đã biến thành một cái mào gà đỏ rực.
Hắn muốn ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Tịch, muốn biết tại sao đối phương có thể làm vậy được.
Nhưng hắn không thể ngẩng đầu lên được nữa, uể oải ngã xuống đất.
...
Lâm Tịch bắt lấy trường kiếm của mình, nhanh chóng cắm vào vỏ kiếm bằng gỗ đang được đeo trên lưng.
Đây là một tiễn thủ cấp Quốc sĩ, cùng giai với hắn.
Dựa vào những gì tên tiễn thủ này đã thể hiện, ngoại trừ không thể nào nắm giữ những tiễn kỹ đặc biệt của Phong hành giả học viện Thanh Loan ra, xét ở mọi vấn đề khác, tiễn kỹ của tiễn thủ này không thể thua kém Lâm Tịch ở thời kỳ đỉnh cao.
Nhưng nhìn vào thế cục chiến trường cách đấy không xa, Lâm Tịch lại nhanh chóng bắt lấy cung tên của tiễn thủ này, đồng thời cảm thấy mừng rỡ.
Sau khi rời khỏi lăng Bích Lạc, "Tiểu hắc" của học viện đã được đưa lại cho Biên Lăng Hàm. Mà cho dù có "tiểu hắc" ở đây, sợ rằng Lâm Tịch cũng không thể sử dụng được, bởi vì rất có thể làm bại lộ thân phận thật sự của hắn.
Hiện giờ cây cung lớn màu vàng này căn bản không phải hồn binh của bất kỳ học viện hoặc từ xưởng sản xuất nào ở Vân Tần, nhưng vừa nắm vào trong tay, bỗng nhiên có một luồng cảm xúc từ thân cung truyền tới, cộng thêm sự rung động nhè nhẹ của nguyên khí từ dây cung, Lâm Tịch có thể khẳng định đây là một thanh hồn binh bất phàm.
Nếu như đã có một cường cung như vậy, có lẽ hắn sẽ có cách thay đổi cục diện chiến trường hiện nay.
...
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi của cuộc chiến kinh tâm động phách giữa Lâm Tịch và tiễn thủ này, chiến trận giữa quân đội Vân Tần và người tu hành bên kia đã xảy ra biến hóa rất lớn.
Nhìn thấy Mặc Thanh Phong cố gắng gượng dậy, rồi nhanh chóng mở khóa xe tù, cho dù là người tu hành có thân pháp cực nhanh, hoặc là người tu hành dùng đao bên địch cũng không ngăn trở, ngược lại bọn họ còn tận dụng thời cơ này để đánh hai quân sĩ mặc trọng khải Thanh Lang khác bên quân đội Vân Tần bị thương nặng đến nỗi không thể nào đứng lên được nữa.
Nhưng điều khiến người tu hành cường đại có vóc người tương đối bên kẻ địch phải đột nhiên nhăn mày chính là cây tên hắn dự đoán lại không rơi xuống.
Mặc Thanh Phong hẳn phải bị trúng tên, té xuống ngay trước xe tù. Nhưng không có cây tên kim loại màu đen xuyên thủng thân thể Mặc Thanh Phong, cũng không có cây tên kim loại màu đen nào xuất hiện ở địa phương khác.
Tuy nói đây chỉ là một lần ám sát đơn giản, nhưng bọn họ đã phải nỗ lực rất nhiều, từ việc âm thầm bố trí chặt chẽ, triệu tập người, cho đến thu thập tin tức. Đối với thực lực của đội quân áp tải này, có thể nói nhóm người tu hành bên kẻ địch đã nắm rõ như lòng bàn tay. Cho nên, theo người tu hành kẻ địch này nghĩ, cho dù tên tiễn thủ kia có quang minh chính đại đứng bắn tên, cũng không thể nào bị giết, càng không thể nói biến mất vô thanh vô tức.
Nhưng chuyện không thể nào xảy ra lại xảy ra.
Không một chút do dự, người tu hành tay cầm một trường lao lưỡi mỏng được làm từ kim loại tinh khiết, có đao thế nhanh đến nỗi không có ai có thể ngăn cản được, bắt đầu thối lui về sau.
"Keng!"
Một tiếng động nhỏ vang lên.
Cửa xe tù đã được đẩy ra, Trạm Thai Thiển Đường khom người bước ra ngoài.
Đây cũng là lúc Lâm Tịch vừa nắm lấy thanh cường cung của tiễn thủ đã bị hạ gục.
Mặc Thanh Phong há miệng, nhưng bỗng nhiên lại không còn sức để nói bất cứ lời nào. Tuy nhiên, dựa vào sắc mặt Mặc Thanh Phong hiện giờ, Trạm Thai Thiển Đường có thể hiểu tất cả.
Ánh mắt Mặc Thanh Phong nhìn vào một chiếc xe ngựa sau xe tù, đó chính là chiếc xe ngựa của Lôi Tĩnh.
Trạm Thai Thiển Đường khẽ nhìn Mặc Thanh Phong một cái. Sau một khắc, cả người hắn bỗng nhiên hóa thành một làn gió, nhanh chóng chui vào trong chiếc xe ngựa đấy.
"Phốc!"
Ngay lúc thân thể hắn xông vào trong chiếc xe ngựa đấy, một thanh trường thương màu hồng được ném từ xa tới đã như thiên thần từ trên trời giáng xuống, mạnh mẽ phá hỏng buồng xe ngựa. Tuy nhiên, Trạm Thai Thiển Đường đã kịp lúc đụng cuối buồng xe ngựa để thoát ra ngoài.
Trong tay hắn nắm chặt thanh trường kiếm màu chàm kia. Cùng lúc đấy, có một cơn cuồng phong đột nhiên xuất hiện bên cạnh chiếc xe ngựa bể tan tành.
Dựa theo phương hướng của thanh trường thương màu hồng phóng đến, trường kiếm màu chàm trong tay Trạm Thai Thiển Đường đã hóa thành một luồng ánh sáng, đâm thẳng vào người tu hành khôi ngô khi nãy đã phóng trường thương!
- A!
Một người tu hành cầm chiến phủ sáng như tuyết cất cao giọng, chiến phủ mạnh mẽ chém vào luồng ánh sáng này.
Nhưng ngay nháy mắt đó, bỗng nhiên có tiếng xé gió thê lương vang lên khắp không trung.
Người tu hành tay cầm chiến phủ sáng như tuyết này đột nhiên mở to hai mắt, thân thể chợt cứng ngắc, sau đấy có một luồng máu tươi từ lồng ngực hắn lao ra ngoài, ở đấy còn có một đầu cây tên đang xoay tròn mãnh liệt.
"Phốc!"
Cùng một lúc, trường kiếm màu chàm chuẩn xác xuyên thủng cổ họng người tu hành khôi ngô. Trong lúc nhanh chóng thu về, thân thể người tu hành bị đánh bay lên không trung như một cánh diều.
Lôi Tĩnh che chở Lạc tiên sinh, đồng thời lui bước về sau. Khi thấy người tu hành có đao pháp kinh người thối lui về sau, áp lực trong lòng nàng đã buông lỏng. Hiện giờ lại thấy cảnh tượng như vậy, hai người nhất thời không hiểu chuyện gì đã xảy ra...Rõ ràng là tiễn thủ quân địch, nhưng tại sao bây giờ lại bắn tên vào những người tu hành đó?
Cùng lúc đấy, thủ lĩnh của địch quân, tức người tu hành đã dùng đao pháp nhanh như tia chớp kinh sợ Lôi Tĩnh và Lạc tiên sinh, đã nhanh chóng thối lui về sau người tu hành thon gầy. Ánh mắt hắn ta cũng đầy sự kinh ngạc. Hắn biết tên tiễn thủ kia nhất định đã bị người ám sát...nhưng hắn không ngờ người ám sát tiễn thủ bên mình lại là một tiễn thủ khác vô cùng mạnh mẽ.
Tuy đang kinh ngạc, nhưng hắn lại không ngừng lại, lập tức hét to lên.
Trong tiếng hét to đấy, có hai người tu hành thoát khỏi chiến trận, chạy về phía gò đất mà Lâm Tịch đang ẩn núp.
Ở trên gò đất, Lâm Tịch dùng sức vẫy vẫy mấy ngón tay của mình, cố gắng xua tan đi cảm giác tê dại vừa mới xuất hiện từ trong xương cốt. Sau đấy, hắn nhanh chóng cúi người, nhặt lấy một cây tên kim loại màu đen sáng bóng.