Ban đêm, cảnh vật yên lặng, là thời điểm tốt nhất để người tu hành minh tưởng.
Trương Linh Vận là người tu hành xuất thân học viện Lôi Đình, hắn tự nhiên biết tu hành quan trọng, nhưng hôm nay hắn lại không thể tĩnh tâm để minh tưởng tu hành.
Họa Sư là người tu hành mạnh mẽ đến mức ở hành tỉnh Tê Hà không có mấy người địch nổi. Một người như Họa Sư, trừ khi là người tu hành mạnh mẽ của Hình ti, hoặc là cung phụng thành Trung Châu theo dõi hắn, nếu không cả đế quốc Vân Tần này, người có thể giết chết hắn cũng không có mấy người. Mạnh như Họa Sư, nếu như muốn giết chết một chưởng quỹ hiệu buôn, tất nhiên là chuyện dễ dàng, không khác gì bóp chết một con gà.
Nhưng tại sao Họa Sư lại đụng phải mưu sĩ Liễu gia?
Hiện tại tuy Họa Sư đã bị đánh chết, nhưng Trương Linh Vận biết Tô Trọng Văn chính là mưu sĩ Liễu gia coi trọng nhất. Cứ như vậy, nếu như Liễu gia điều tra được, không biết có thể gây phiền phức cho mình hay không.
Vừa nghĩ tới những đại nhân vật trong triều đình, ngày thường rất oai phong, nhưng không ngờ vì sơ sẩy mắc một lỗi nhỏ, hoặc là dính dáng tới những chuyện không linh tinh, cuối cùng bị buộc phải xuống dài, dẫn đến kết cục bi thảm. Nghĩ đến đây, lại nhớ tới Trần Phi Dung mình muốn đối phó, sự phiền não trong lòng Trương Linh Vận lập tức biến thành tức giận dị thường.
Đột nhiên lỗ tai hắn nhấp nháy, dường như có một tiếng động rất nhỏ từ mái hiên bên ngoài phát ra.
"Rắc!"
Tay của hắn lập tức chộp lấy đại đao bên cạnh.
Nhưng sau tiếng động rất nhỏ đấy, hắn lại không nghe thấy tiếng nào khác nữa.
- Không có gì! Có lẽ là con mèo hoang khi trước. Đây là nhà quan viên, phía ngoài có quân sĩ thủ vệ, mà cũng không cách xa quân doanh quân trấn thành lắm, sao có người nào dám tới đây? Là do ta bị lửa giận công tâm, tinh thần thất lạc.
Cảm giác không có gì dị thường, Trương Linh Vận lập tức cố gắng bình tĩnh lại, sau đó lại đột nhiên cười lạnh, khuôn mặt rất dữ tợn, tự nói:
- Nhắc tới tên Họa Sư trọng phạm triều đình này, chính hắn cũng nhắc nhở ta rồi...Trần Phi Dung, chẳng lẽ ngươi cho rằng ta không thể đối phó được ngươi? Vậy không cần phải giết chết, ta sẽ an bài một tên trọng phạm lẫn vào Đại Đức Tường của ngươi, khi đấy ngươi sẽ bị mắc tội chứa chấp trọng phạm! Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, đến một ngày nào đó, ta muốn ngươi phải quỳ lạy ta xin tha thứ!
"Răng rắc!"
Nhưng ngay lúc này, đột nhiên có một tiếng động lạ thường vang lên trong phòng hắn. Cái chốt cửa ở bên trong bất ngờ bị đánh gãy, theo đó có một người phóng vào, động tác dứt khoát gọn gàng.
- Ngươi là ai?
Động tác của Trương Linh Vận nhanh nhẹn hơn những gì người khác có thể tưởng tượng được, lập tức rút đao ra.
Đây là một trường đao có chuôi màu trắng, hoa văn tinh mịn sắc xảo của bách đoán cương hiện rõ trên thân đao, mà từ thân đao cho tới chuôi đao lại có một hàng phù văn màu vàng, trông rất giống tia chớp.
Chuôi đao vừa được rút ra, ánh đao tỏa sáng chói mắt, căn phòng vốn tối tăm lập tức sáng lên như tia chớp.
Nhưng trong khi rút thanh đao này, tiếng quát chói tai hắn mới phát ra một nửa lập tức phải đau khổ nuốt vào trong bụng lại.
Bởi vì sau khi sải chân bước vào phòng này, còn chưa làm bất cứ việc gì, trên thân người này đã tỏa ra một khí tức thiết huyết dị thường, xen lẫn vào đấy là một luồng hơi nóng chí cực, như muốn đốt cháy tất cả.
Đây là khí tức núi thây biển máu chỉ có ở những người đã từng trải qua vô số trận đại chiến, đã từng giết rất nhiều người. Hơn nữa Trương Linh Vận có thể khẳng định tu vi đối phương hơn xa mình, vì chỉ khi đạt đến cấp bậc Quốc sĩ, hồn lực người tu hành mới có thể tản mạn khắp nơi, tạo thành khí thế đáng sợ đến như vậy.
Trương Linh Vận biết đối mặt với người tu hành có tu vi và chiến kỹ hơn xa mình như thế, nếu như mình trong nháy mắt khiến cho mọi chuyện không thể nghịch chuyển được, lập tức phải chiến đấu sinh tử...vậy sợ rằng trước khi quân thủ vệ bên ngoài chạy tới, mình đã bị người tu hành này giết chết.
Hiện giờ, trong mắt Trương Linh Vận, người tu hành vừa phá cửa vào phòng, mặt đeo một chiếc khăn màu đen, hiển nhiên là Lâm Tịch.
Nhận thấy tiếng quát chói tai của Trương Linh Vận phải nuốt lại vào trong bụng, hắn lại lãnh đạm lên tiếng:
- Ban đầu ta chỉ muốn giết ngươi nhanh chóng...nhưng chỉ tiếc vừa rồi ngươi lại nói một câu không nên nói, lại bị ta nghe thấy, nên đành phải đổi ý.
Trong lúc bình thản lên tiếng, Lâm Tịch cũng không ngừng lại, tiếp tục đi tới phía trước. Căn phòng rộng lớn này dường như đang ở ngoài thảo nguyên, gió lớn đột nhiên thổi lên, thổi trúng Lâm Tịch như lá rụng trong gió, nháy mắt đã đến ngay trước mặt Trương Linh Vận.
- Ngươi chỉ là người tu hành Quốc sĩ, mặc dù có thể giết ta, nhưng chẳng lẽ có thể chạy thoát được?
Vừa nghe Lâm Tịch nói câu này, lại cảm nhận được sát ý lạnh thấu xương trên người Lâm Tịch tỏa ra, Trương Linh Vận đã biết mọi chuyện không thể cứu vãn được.
Ngay giây khắc đó, những phù văn trên thân trường đao trong tay Trương Linh Vận bỗng nhiên phát ra những tia chớp màu vàng.
Nhưng tia chớp màu vàng này lại chỉ lóe lên trong nháy mắt!
Thì ra trong khoảnh khắc rất ngắn ngủi vừa rồi, Trương Linh Vận đã hội tụ toàn bộ hồn lực, muốn một đao chém tới Lâm Tịch, nhưng đây chỉ là hư chiêu. Hắn đã trực tiếp ném hồn binh trường đao trong tay mình tới trước mặt Lâm Tịch, cùng lúc đó cả người hắn co lại, nhanh chóng lăn trên mặt đất, muốn chạy ra khỏi căn phòng này.
- Sao có thể như vậy?
Nhưng ngay nháy mắt, câu hỏi này lập tức hiện lên trong đầu Trương Linh Vận.
Trong ánh mắt của hắn, hắn nhìn thấy có một cái chân đang đạp mạnh xuống. Khi hắn không thể thực hiện bất cứ động tác né tránh hay ngăn cản nào khác, cái chân này đã mang theo sức mạnh mạnh mẽ đạp vào người hắn.
"Răng rắc!"
Nửa xương sống lưng của Trương Linh Vận bị đạp nát bấy!
"Keng!"
Bởi vì không được hồn lực quán chú nữa, nên thanh trường kia lại xẹt qua người Lâm Tịch, cắm chặt trên vách tường cạnh cửa.
Trong nháy mắt này, Trương Linh Vận dù đã nghĩ mãi cũng không thể hiểu được tại sao trong khoảnh khắc vừa rồi, đối phương có thể biết trước động tác của mình như thế. Nhưng hắn hiểu được đối phương chỉ dùng một chiêu đơn giản, một cước, đã khiến mình phải trọng thương.
Hơn nữa, hắn cũng biết rằng đối với người tu hành, xương sống lưng cũng như một con rồng lớn uốn lượn quanh thân thể con người. Một khi phần xương cốt quan trọng nhất này nát vụn, không chỉ có nghĩa phá hủy chiến lực người tu hành, mà còn phá hủy động lực tu hành của người tu hành. Cho dù hôm nay hắn có thể sống sót, sợ rằng sau này cũng phải trở thành phế nhân.
Một cước vừa rồi của đối phương rõ ràng có thể đạp chết hắn, nhưng lại chỉ đạp nát một nửa xương sống lưng của hắn, rõ ràng muốn hắn không bằng chết.
- A!
Nên trong chớp mắt này, Trương Linh Vận đã hiểu thông tất cả lập tức thê lương hét thảm lên, đau đớn vô cùng.
Nhưng không biết là cố ý hay vô tình, Lâm Tịch lại tung chân đạp xuống.
Sức mạnh ẩn chứa trong cước này dường như không lớn, nhưng lại giẫm chúng hạ thân của hắn.
"Rắc!"
Trương Linh Vận phảng phất nghe thấy tiếng trứng gà bị đạp vỡ, sau đó cả thân thể hắn cứng đờ, tiếp theo, bởi vì quá sợ hãi và đau đớn mà ngất đi.
Lâm Tịch không liếc nhìn hắn một cái, mà cũng không ngừng lại, xoay người rời khỏi phòng.
Bởi vì hắn và Trương Linh Vận chiến đấu với nhau tạo thành tiếng động, bởi vì tiếng hét thảm thiết của Trương Linh Vận trước lúc ngất đi, nên đã kinh động tất cả mọi người ở gần căn nhà quan này.
Một ánh nến lập lòe sáng lên trong một căn phòng gần đấy, sau đấy có tiếng kèn báo hiệu của quân canh vang lên.
Không bao lâu sau, có mấy tiểu đội nhanh chóng chạy tới, đồng thời tiến hành phong tỏa, lục soát khu phố này.
Nhưng Lâm Tịch lại chậm rãi đi trong bóng đêm, giống như tất cả không liên quan đến hắn, bình thản xuyên qua các đình viện.
Dường như hắn ta đã biến thành một người vô hình.
Cứ như vậy, nơi hắn vừa đi qua, quân sĩ lục soát lại liền tới. Có lúc khác, quân sĩ lục soát nơi ấy vừa rời đi, hắn lại xuất hiện, đi qua nơi đấy. Text được lấy tại Truyện FULL
Hắn vẫn bình thản rời xa căn nhà quan đấy, lột chiếc khăn đen che mặt mình xuống.
- Sao ta chưa từng thấy ngươi...người là ai?
Tại một ngã tư đường được chiếu sáng bởi rất nhiều đèn dầu, có một người nhào tới trước người Lâm Tịch, ha ha cười. Sau khi nói với Lâm Tịch câu này, hắn bất ngờ lăn xuống chân Lâm Tịch.
Có mấy người khác lập tức từ các cửa hàng ven đường chạy đến, vịn lấy hán tử vừa lăn xuống đất như muốn ngủ tại chỗ, đồng thời xin lỗi Lâm Tịch.
Đây là một hán tử bình thường đã uống rượu quá say.
Sau khi tiên hoàng và Trương viện trưởng lập quốc, Vân Tần thái bình dân an, chưa bao giờ cấm đi lại ban đêm, không hạn chế mang binh khí, cũng không hạn chế ban đêm ra ngoài uống rượu.
Đối mặt với một hán tử quanh năm uống rượu sau, ngay cả bản thân mình cũng không thể nhận ra này, Lâm Tịch dĩ nhiên không cần phải trả lời câu hỏi vừa rồi, cũng không cần nói mình là ai.
Nhưng sau khi hán tử đấy được mọi người vịn lấy dìu đi, Lâm Tịch lại hơi cười cười, nhỏ giọng tới mức chỉ có hắn mới nghe được, nói:
- Ta là một Tế ti.
...
Trong quân doanh được bóng đêm bao phủ, Lý An Đình khẽ ho khan, hai tay không ngừng xoa huyệt thái dương của mình.
Hiện giờ, ngồi dưới hắn còn có phó tướng Mặc Thanh Phong và các thống lĩnh quân đội khác, đây đều là những người đã thể hiện được tài năng thống lĩnh của mình trong chiến dịch giết chết Họa Sư vừa rồi.
Thân phận "Đỗ Tư Quốc" mà Trạm Thai Thiển Đường tự nói lúc xuất hiện không có vấn đề, nhưng có chứng cứ cho thấy "Đỗ Tư Quốc" chỉ là một tiểu thương nhỏ ở hành tỉnh Tiền Đường, sau đấy đã đến thành Trung Châu, tiếp theo không biết vì sao lại đi đến thành Thanh Viễn này. Tu vi và hành vi không thỏa đáng với thân phận chính là vấn đề lớn. Đối với đám người Lý An Đình, bọn họ có thể đoán được người tu hành ra tay giết chết Họa Sư này không phải tên "Đỗ Tư Quốc", hắn còn một thân phận khác.
- Đại nhân, có bảo người bên Hình ti tra tấn hay không?
Mặc Thanh Phong nhìn Lý An Đình đang không khỏe và tinh thần không tốt lắm, bất giác lên tiếng hỏi.
Lý An Đình tự nhiên biết trong những hình huống người tu hành dùng thân phận giả như vậy, phương pháp quân đội hay dùng nhất chính là bức cung tra tấn.
Nhưng sau khi trầm mặc một hồi, chậm rãi thở ra một hơi, Lý An Đình lại lắc đầu, nói:
- Khoan.
- Khoan?
Mặc Thanh Phong và những viên tướng khác bên dưới sửng sốt, quay đầu nhìn người bên cạnh, không thể hiểu hai chữ Lý An Đình vừa nói có ý gì.
- Cứ nói tu vi người này cao, có thể liên quan tới chuyện khác, ngày mai áp tải tới tỉnh thành.
Lý An Đình nhìn các thuộc cấp của mình, thở dài nói:
- Chúng ta tất nhiên không thể thả hắn đi...nhưng hắn lại vì ba đứa trẻ Vân Tần mà ra tay, cho dù muốn dụng hình, ta cũng không muốn phải tra tấn hắn ở đây, khiến ta phải nhìn hắn đau đớn như thế nào.
Mặc Thanh Phong và các viên tướng khác không nói thêm nữa, chỉ kiên định gật đầu, đồng thanh đáp:
- Tuân lệnh.