Trong tiểu viện hoàn toàn ngăn cách với triều đình Vân Tần, thậm chí là ngăn cách với thế giới người tu hành, sau khi giật mình trong chốc lát, Lâm Tịch cẩn thận suy nghĩ đã xảy ra chuyện gì.
Mấy ngày trước, khi phát hiện hắn đã đột phá đến Quốc sĩ, Trần Phi Dung khiếp sợ trước tốc độ tu luyện của hắn, khuyên hắn đột phá luôn là chuyện đáng vui mừng.
Hiện giờ đúng là hắn rất vui mừng.
Mà sau khi hiểu được cơ thể mình đã xảy ra chuyện gì, hắn càng vui mừng hơn.
Bởi vì nhờ có biến hóa này, nên trong nháy mắt hắn cảm giác được mình đã mạnh mẽ hơn, tựa hồ có một luồng sức mạnh mới rót vào cơ thể đang rất yếu ớt của hắn, cho hắn biết biết mình có thể nhanh chóng đi ra căn nhà nhanh hơn, có thể nhanh chóng làm những việc mình cần làm hơn.
Hắn lại đưa tay ra, bắt đầu viết trên mặt bàn trơn nhẵn.
Hồn lực được vận chuyển, vụn gỗ bắt đầu phiêu tán trên mặt bàn bẵng gỗ cứng rắn, sau đấy xuất hiện những dòng chữ bay múa như tiểu kiếm.
- Triệu khách man hồ anh, ngô câu sương tuyết minh. Ngân an chiếu bạch mã, táp đạp như lưu tinh. Thập bộ sát nhất nhân, thiên lý bất lưu hành. Sự liễu phất y khứ, thâm tàng thân dữ danh...(*)
Trong lúc viết câu thơ này, hắn đồng thời thỉnh thoảng lại hô hai chữ "Trở về"...Ở thế giới này, ngoại trừ hắn ra không còn người nào khác có thể biết được bài thơ "hiệp khách hành" của Lý Thái Bạch, mà lưu lại trên mặt bàn bằng gỗ này cũng chỉ là vài chữ le que, căn bản không có ai có thể hiểu được ý nghĩa chân chính của những chữ này, sau này cũng không có ai có thể biết được tâm tình của Lâm Tịch trong khi viết mấy chữ này trên bàn.
Trong đầu Lâm Tịch, sau nhiều lần hắn sử dụng năng lực đặc biệt này, "bánh xe màu xanh" trong đầu hắn rốt cuộc từ từ ảm đạm, trở nên tĩnh mịch.
Nhưng Lâm Tịch biết, vào ngày mai, "bánh xe màu xanh" ấy sẽ lại tỏa sáng như một mặt trời.
Hắn có thể hiểu rằng mặc dù năng lực quay về mười phút trước không có bất kỳ thay đổi nào, nhưng chỉ riêng việc có thể sử dụng một chút thôi đã giúp hắn có nhiều cơ hội hơn...ý nghĩa hắn đã mạnh mẽ hơn.
...
...
Bất kể sóng gió triều đình to như thế nào, bất kể thế cục tiền tuyến khẩn trương thế nào, đối với phần lớn dân chúng bình thường Vân Tần, cuộc sống cuối năm nay cũng không có nhiều sự thay đổi. Tựu như Văn Nhân Thương Nguyệt phản bội, lão hoàng đế Đại Mãng xa xôi hết tuổi thọ và chết trong cung...tất cả những chuyện này cũng chỉ là đề tài để họ bàn luận trong tửu lâu.
Thời gian dần trôi qua, sau gần một tháng kể từ lúc Thiên Phượng ngọc châu liên doanh với mười bảy thương hành khác trong Trịnh thành, chỉ còn ba ngày nữa là sẽ qua năm mới.
Trong một căn nhà cổ xưa, có một văn sĩ trung niên cùng với vài lão bộc treo những đèn lồng màu đỏ lên, giúp trong nhà có thêm không khí vui vẻ ngày tết.
Lúc này, dựa vào tư thái của văn sĩ trung niên, nếu như không phải là người quen ông ta, nhất định sẽ cho rằng ông ta là một người đọc sách nghèo túng, tuyệt đối không thể ngờ hắn chính là Chu thủ phụ, ngày xưa còn có uy vọng và thanh danh hơn cả Văn Nhân Thương Nguyệt.
Ngay khi văn sĩ trung niên đích thân treo một dải băng màu hồng lên, bỗng nhiên có một lão nhân đầu tóc xám trắng, mặc áo bào màu đen cùng với một nam tử trung niên mày rậm, thân thể khôi ngô từ bên ngoài bước vào. Họ không hề nhờ người gác cổng vào báo trước, mà trực tiếp mở rộng đại môn đi đến. Khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt mình, lão nhân đầu tóc xám trắng, mặc áo bào đen lập tức quỳ lạy trước người Chu thủ phụ, khóc rống:
- Nước lớn ắt có người tài, tuấn kiệt tài năng kinh thiên vĩ địa, thật không ngờ lại như thế. Văn Huyền Xu dùng người chủ quan, nay lại nam phạt, đại nạn đã tới trước mắt.
Còn chưa kịp chào hỏi, mắt thấy lão nhân này khóc to như thế, Chu thủ phụ khẽ biến sắc. Ông ta lập tức dời gót bước tới trước, đỡ lão nhân dậy, thấp giọng khuyên can:
- Tôn lão đại nhân, việc đã đến nước này, cần gì phải bi thương hơn. Văn gia vốn làm chủ Lại ti, nay đã làm thủ phụ, trong khống chế binh sĩ phòng vệ hoàng thành, quyền to ngập trời. Tôn lão đại nhân nhâm chức trong triều, nay trách cứ Văn Huyền Xu như vậy, nếu như lọt vào tai hắn, thật là không hay.
Lão nhân này tên Tôn Dưỡng Thao, nguyên là Cấp sự trung Luật Chính ti, nổi danh liêm minh, lúc này đã được thăng lên làm Phó ti thủ Luật Chính ti. Vị quan văn Lưu Học Thanh từng vỗ án tranh cãi với bên quân đội, giúp cho Lâm Tịch trong vụ việc trấn Đông Cảng được ông ta và một số người khác đề cử, nay được thăng lên thế vị trí cũ của ông ta. Lão đại nhân ngay thắng này đã từng quỳ ngoài điện Kim Loan khi hoàng đế vừa mới đề cập tới chuyện nam phạt, lấy máu viết thư can ngăn, muốn hoàng đế bỏ ý định nam phạt đi, nhân lúc biên quan Long Xà vừa yên ổn để khôi phục thực lực nước nhà. Nhưng sau đấy hoàng đế lại liên tục bỏ mặc, trong khoảng thời gian ngắn mà khiến phong vân biến sắc, ông ta cũng không thể cứu vãn thêm được. Bởi vì hiểu rõ nhân phẩm và tác phong của Chu thủ phụ, thấy một người như vậy lại nhàn rỗi ở nhà, năm tháng trôi qua vô ích, ông ta cảm thấy vô cùng tức giận, căn bản không thể tự chủ được.
- Tuổi ta đã cao, sống không được nhiều năm nữa, chẳng lẽ ta còn sợ Văn Huyền Xu đối phó mình sao.
Nghe thấy Chu thủ phụ khuyên giải, vị lão nhân đang nước mắt giàn dụa này bỗng nhiên rống to lên.
- Với tính khí của lão đại nhân, hiển nhiên đã sớm vứt bỏ chuyện sinh tử của mình.
Chu thủ phụ đặt tay lên lưng vị lão đại nhân đang rất tức giận này, gượng cười:
- Nhưng nếu Vân Tần thiếu lão đại nhân, có khác gì mất đi một bức tường vững chắc. Lão đại nhân không vì mình, ít nhất cũng phải suy nghĩ cho dân chúng Vân Tần trong lòng ngài.
Tôn Dưỡng Thao cảm khái, nhất thời chỉ khóc to mà không biết nói gì.
- Đại nhân.
Nam tử trung niên mày rậm, thân thể khôi ngô kia khom mình hành lễ, đến lúc này mới trầm lãnh nói:
- Nếu đại nhân ẩn cư ở đây, vẫn cần có người chiếu ứng. Toàn bộ mọi người đã tới, chỉ là lo lắng quấy nhiễu đại nhân, nên những người còn lại đang ở bên ngoài.
- Không cần.
Chu thủ phụ bình tĩnh lắc đầu, nhìn nam tử trung niên có khí thế bén nhọn, hai hàng lông mày đang dần nhướng lên trước mặt mình, nhẹ giọng thở dài:
- Ta không ở trong triều, Thánh thượng và Văn thủ phụ có thể khiến mọi người chịu không ít ủy khuất. Nếu như các ngươi cảm thấy không tiện, có thể rời khỏi Trung Châu, không nên tụ tập quanh ta...Với thế cục hiện giờ, tốt nhất là không tranh giành, ẩn vào trong thế gian, tùy cảnh mà sống.
Nam tử trung niên vẫn bình tĩnh, nhưng giọng nói lại hơi phẫn nộ:
- Ta không hiểu ý đại nhân, chẳng lẽ đại nhân muốn toàn bộ chúng ta đều cáo lão về quê, tự trông nhà, làm ngư ông sao?
Chu thủ phụ hơi gượng cười, thấp giọng giải thích:
- Thánh thượng đã nghi ngờ ta, hơn nữa bây giờ ngài lại muốn mượn sức mạnh Văn gia và Lãnh gia để áp chế Hồ gia và Vũ Hóa gia. Chính vì muốn nâng đỡ Văn Huyền Xu, nên sau khi thái tử bỏ mình, tâm tính ngài đã thay đổi rất nhiều, chỉ sợ một khi mọi người tụ tập ở đây, cho dù không làm gì cả, ngài ấy cũng nghi ngờ trong lòng chúng ta còn bất mãn, muốn âm thầm khởi sự. Cho nên, biện pháp tốt nhất hiện giờ chính là học hỏi cổ hiền, không cần tranh giành với thế gian, ngủ đông chờ đợi. Theo ta nghĩ, Tôn lão đại nhân ngài cũng không nên nóng lòng, đợi mùa xuân năm sau chiến sự diễn ra, không mất quá nhiều thời gian, thế cục tất nhiên thay đổi. Đến lúc đó, thánh thượng tự nhiên sẽ biết học viện Thanh Loan và hội nguyên lão không chỉ có tác dụng trong thời bình, nhất định sẽ cần giúp đỡ.
Nam tử trung niên mày rậm có khí thế bén nhọn trầm mặc một hồi, rốt cuộc gật đầu, không nói thêm gì nữa. Hắn ta chỉ lẳng lặng khom người hành lễ, thở dài một tiếng.
Những người tu hành bọn họ vốn là môn khách của Chu thủ phụ, phần lớn muốn vinh nhục cùng với Chu thủ phụ, nhưng Tôn Dưỡng Thao lại là cựu thần triều đình Vân Tần, nghĩ đến nhiều việc hơn. Nay nghe thấy Chu thủ phụ nói như vậy, lão đại nhân này bỗng nhiên tái mặt, run giọng nói:
- Chu thủ phụ, chẳng lẽ ngài cho rằng Vân Tần ta nam phạt tất bại sao?
- Nếu như đã quyết tâm muốn nhân cơ hội này áp đảo toàn diện học viện Thanh Loan và hội nguyên lão, thánh thượng tự nhiên sẽ cố hết sức không dựa vào sức mạnh của học viện Thanh Loan và hội nguyên lão. Nhưng trong trận chiến lăng Bích Lạc, Văn Nhân Thương Nguyệt đã chứng minh hắn mạnh hơn mọi người đã nghĩ. So sánh với Huyệt man vùng đất hoang vu, quân đội Đại Mãng do hắn thống lĩnh chắc chắn khó đối phó hơn.
Chu thủ phụ mặc nhiên gật đầu, nói:
- Nay Thiên Ma quật và núi Luyện Ngục đã nhất thống, có núi Luyện Ngục tuyệt đối ủng hộ, mà các thế lực phản đối trong triều đình Đại Mãng và Thiên Ma quật đã bị thanh trừ, Văn Nhân Thương Nguyệt có hậu phương vững chắc như vậy, phần thắng rất lớn. Ta đoán lần này Vân Tần nhất định thất bại, nhưng không biết lần thất bại này lại cần trả giá bao nhiêu.
Khi trước Tôn Dưỡng Thao chỉ cảm thấy quân đội Vân Tần xuất binh bất lợi, nhưng không ngờ bây giờ Chu thủ phụ lại khẳng định như vậy, nhất thời kích động vô cùng, mở to miệng mà không nói được lời nào.
- Nếu như lão đại nhân thật sự coi ta là bằng hữu, vậy sau khi ta rời đi, ngài không được khuyên ngăn thánh thượng nữa. Nếu như thánh thượng đã quyết tâm, vậy cho dù khuyên nhiều hơn, cũng chỉ là vô ích.
Chu thủ phụ nhìn lão đại nhân này, nghiêm túc nói:
- Lão đại nhân cũng ngàn vạn lần không nên nói đến mấy chữ xuất binh tất bại trước mặt thánh thượng. Trước khi xuất binh nam phạt, nếu ngài nói như vậy, thánh thượng nhất định sẽ cho rằng ngài muốn đả kích tinh thần binh sĩ, sẽ trừng phạt thật nặng. Cho dù sau này bị đánh bại thật, sợ rằng thánh thượng sẽ thẹn quá mà giận, càng bất lợi cho ngài hơn. Trong tình huống như vậy, chúng ta chỉ còn cách đợi, đợi đến lúc thánh thượng tự biết sai, muốn chúng ta hỗ trợ, chúng ta sẽ lại vì Vân Tần mà xuất hiện.
Tôn Dưỡng Thao cảm thấy nước nhà nguy nan, nhưng không thể ra sức được, nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy chỉ còn cách làm theo lời Chu thủ phụ. Năm mới đã tới, đáng lẽ phải vui mừng, nhưng lòng ông ta lại vô cùng bi thương.
...
Ở cổ quốc Đường Tàng xa xôi, khí hậu lại không rét lạnh như đế quốc Vân Tần.
Ở biên cảnh phía bắc cổ quốc Đường Tàng, trong một cánh đồng hoang vu gần một khu rừng rậm màu đen đã bị cát hóa hơn một nửa, có một đội quân lấy voi trắng làm tọa kỵ đang trú đóng.
Đây là đội quân mạnh nhất cổ quốc Đường Tàng, nhưng đội quân này lại vẫn hiệu trung với hoàng thúc Tiêu Tương Đường Tàng đã chết dưới tay Cốc Tâm Âm. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Trong lúc vài bộ hạ và môn khách ngày xưa của Chu thủ phụ đến căn nhà Chu thủ phụ đang ẩn cư, cũng là lúc bọn họ nhận được tin tức mình nên về nhà ẩn cư tị nạn, thì bỗng nhiên có một tướng lãnh lưng đeo một cái hộp đựng cung thật lớn, thân mặc chiến giáp màu đồng cổ không ngừng tản phát phật quang, mang theo một nhóm tùy tùng đến trận doanh Thần tượng quân.
- Cảnh đại tướng quân, vì sao ngài lại đến Thần tượng quân ta?
Tướng lãnh cao nhất Thần tượng quân hiện giờ - một nam tử thần bí mặc chiếc áo bào trắng có mạ vàng xung quanh, đang ngồi trên một con voi trắng còn to lớn hơn cả rắn mối khổng lồ ở vùng đất hoang vu, quát to lên một tiếng, hỏi vị khách không mời mà tới này.
- Phượng Hiên hoàng đế và học viện Thanh Loan đã liên thủ...ta còn là đại tướng quân gì chứ, ta chỉ là một người đáng thương bị Đường Tàng vứt bỏ mà thôi.
Tướng lãnh mặc chiến giáp màu đồng cổ gượng cười, mỏi mệt vô cùng.
Tướng lãnh cao nhất Thần tượng quân nhìn thoáng qua hộp cung khổng lồ sau lưng tướng lãnh này, suy nghĩ cẩn thận vật đựng trong hộp là gì. Sau một hồi trầm mặc, hắn ta gật đầu, nói:
- Thần tượng quân hoan nghênh ngươi đến.