Một chiếc xe ngựa đi dưới ánh sáng mùa thu.

Trong buồng xe ngựa u ám, Lâm Tịch vẫn không biết chuyện đang xảy ra bên ngoài.

Nhưng hồn lực hắn mỗi ngày đều tăng trưởng, vết thương trong cơ thể hắn cũng tốt hơn.

Hắn rất bình tĩnh, hầu hết mỗi ngày đều như đang ngủ say, không phát ra bất cứ âm thanh nào.

Nhưng nếu có người biết thời gian hoạt động thật sự của hắn, nhất định sẽ biết hắn đang nổi điên.

Bởi vì mỗi ngày hắn đều tu hành, đều minh tưởng tu hành.

Sau khi tỉnh lại từ trong minh tưởng tu hành, hắn lại nhắm hai mắt, tiếp tục minh tưởng tu hành...ngày qua ngày, hắn đều làm như vậy.

Có thể không bị gián đoạn trong lúc minh tưởng tu hành, tất nhiên đây là việc hạnh phúc đối với người tu hành. Nhưng tu hành không ngừng lại là một việc vô cùng khô khan, vô cùng khó khăn...việc này thật sự không khác lắm với việc nhốt một người tại một nơi tối tăm vĩnh viễn không thấy ánh mặt trời.

Rất nhiều điển tịch trong học viện Thanh Loan đã có ghi lại, nếu như nhốt một người bình thường trong căn phòng đen quá ba ngày, rất có thể sẽ khiến người này bị điên. Giống như vậy, nếu như một người tu hành liên tục tu hành ba ngày không bị gián đoạn, tinh thần rất có thể bị rối loạn, bởi vì đối với việc tu hành, phải chịu đựng cô độc cũng là một sự đau đớn.

Một khi việc này kéo dài hơn, người tu hành sẽ cảm thấy mình vĩnh viễn đắm chìm trong bóng tối, vô hình sẽ không thoát ra được, rất có khả năng sẽ làm một số chuyện điên cuồng....nếu vượt quá mười ngày, phần lớn người tu hành sẽ xuất hiện ảo giác, rất dễ bị điên.

Nhưng từ khi tỉnh lại và biết những chuyện đã xảy ra, Lâm Tịch đã minh tưởng tu hành hơn mười ngày.

Chỉ có kẻ điên mới có thể điên cuồng tu hành như vậy.

Cho dù là Lý Khổ ngồi rìa đường xem tôm ngộ đạo dưới chân núi Thiên Ma quật ngày xưa cũng không thể làm vậy, ít nhất trong mắt hắn còn có cá và sông nước, còn có người người đi đường nói chuyện với nhau. Nguồn truyện: Truyện FULL

...

Gió thu thổi qua, có lá vàng rơi trên nóc buồng xe.

Lâm Tịch ngồi ở trong xe chậm rãi mở mắt, chậm rãi thở ra một luồng trọc khí, sau đấy nghiêng người, khó khăn lấy hai tay chống trên sàn xe, từ từ ngồi dậy.

Ngay lúc hai tay hắn chống lên sàn xe êm ái được lót bằng da dầy, bắt đầu ngồi dậy, toàn thân hắn bỗng nhiên phát ra vô số âm thanh rất nhỏ, giống như trên người hắn được bao phủ bởi tầng tầng sương trắng, bởi vì lúc này động đậy nên các tầng sương trắng ấy bắt đầu rớt xuống.

Đây là âm thanh do vô số xương cốt và máu thịt trong người Lâm Tịch phát ra.

Lâm Tịch không biết Đường Vũ Nhân và Lam Tê Phương rốt cuộc đã cho mình uống thuốc gì, nhưng nhất định những tài liệu chế tạo nên số thuốc ấy vô cùng trân quý.

Sau khi bị trúng chiêu của Bạch Ngọc Lâu và cây tên của Tư Thu Bạch, xương cốt toàn thân hắn không những bị vỡ vụn hơn phân nửa, mà cây tên xuyên qua người hắn còn khiến lục phủ ngũ tạng của hắn bị xé rách rất nhiều.

Nhưng nhờ có số thuốc trân quý đấy, tuy mới chỉ qua hơn hai mươi ngày, nhưng những nội thương trong cơ thể hắn đã bắt đầu "kết dính" lại với nhau.

Mà không biết là do tác dụng của số thuốc ấy, hay là do Đường Vũ Nhân và Lam Tê Phượng mơ hồ cảm thấy tiềm chất thật sự của hắn nên đã cho vào thêm một số đan dược tăng hồn lực lên, nên trong hai mươi ngày qua, hắn cảm thấy có một số dược lực vô cùng tinh thuần đã bắt đầu chuyển hóa thành hồn lực, tăng tu vi hắn lên.

Hồn lực trong cơ thể hắn từ trạng thái ban đầu là những dòng khí nóng, đã biến thành một dòng nước chảy. Việc này cho thấy qua nhiều ngày điên cuồng tu hành và nhờ dược lực của số thuốc trân quý kia, tu vi của hắn đã đạt đến Đại hồn sư đỉnh phong.

Khắp cả thiên hạ này, thật không có mấy người có thể tu hành nhanh như vậy. Nếu như bị truyền ra ngoài, không biết sẽ có bao nhiêu tuấn kiệt nổi danh phải sinh lòng ao ước và ghen tỵ.

Nhưng khi nghe được những âm thanh rất nhỏ do lá vàng rơi đụng vào nóc buồng xe, cảm thấy đã tới mùa thu, cảm giác được thời gian đang trôi qua rất nhanh, nên Lâm Tịch không hề cảm thấy vui mừng, mặc dù thương thế của hắn đã tốt hơn và tu vi hồn lực cũng tăng lên rất nhiều. Hiện giờ, hắn chỉ muốn ngồi dậy, ra khỏi buồng xe ngựa xem một cái.

Bởi vì nếu như không đi ra ngoài xem một chút, hắn biết mình sẽ thật sự nổi điên.

Hơn nữa, nguyên nhân chân chính khiến hắn thức tỉnh từ minh tưởng tu hành cũng không phải là những âm thanh nhỏ do lá vàng rơi trên nóc buồng xe, mà là hắn cảm thấy trong cơ thể mình có điều là lạ.

Tựa như có một đồ vật nào đấy rất xa lạ, không thuộc về hắn, lại bắt đầu dung nhập vào cơ thể hắn, vào tính mạng trân quý của hắn.

...

Lâm Tịch ngồi dậy, xương cốt và máu thịt trong người hắn phát ra vô số âm thanh, mặc dù những âm thanh này nhỏ như là sương trên chiếc lá rơi xuống mặt đất, nhưng người lái xe vẫn cảm giác được, chiếc xe ngựa vốn chạy không nhanh lập tức dừng lại.

Lâm Tịch chậm rãi di chuyển thân thể mình, mở cửa xe và vén rèm lên. Đối mặt với ánh sáng đã lâu không thấy, hắn hít một hơi thật sâu, ngồi ở ngay cửa xe, để hai chân chạm phải mặt đất cứng cáp.

Hắn đung đưa đứng trên đất, thấy người đánh xe là một lão già mặt vàng mình chưa từng nhìn thấy.

- Ta là Nam Cung Vị Ương.

Nhưng lão già mặt vàng này lại nhìn hắn, trực tiếp mở miệng:

- Học viện Thanh Loan không tiếp xúc với ngươi, để ngươi lưu lạc nhân gian, ngược lại đã giúp ngươi an toàn hơn rất nhiều, nên người của học viện Thanh Loan sẽ được ngăn cách để tránh gặp phải ngươi....Ta quen thuộc mọi đường đi ở hoàng thành Trung Châu, ngoại trừ trưởng công chúa ra sẽ không có ai biết ta, nên chỉ cần ta không ra tay, ta vĩnh viễn sẽ là một người ngoài ngăn cách học viện Thanh Loan và hoàng thành Trung Châu.

Thấy đối phương trực tiếp giải thích như vậy, đồng thời biết những giáo sư học viện hoàn toàn có đủ khă năng để thay đổi dung nhan, thậm chí là hơi thở một người, nên Lâm Tịch không nói gì, chỉ lẳng lặng gật đầu.

Đây cũng là lần đầu tiên hắn có thể gật đầu được sau khi bị thương ở lăng Bích Lạc.

Ngay lúc đó, có rất nhiều âm thanh rất nhỏ ở ngay vị trí cổ của hắn phát ra.

- Ngươi muốn làm gì?

Nam Cung Vị Ương nhìn hắn, thật tình hỏi.

- Ta muốn ra ngoài xem một chút.

Bởi vì cảm thấy hơi chói mắt nên Lâm Tịch nheo mắt lại. Hắn thấy đây là một con đường rất bình thường, hai bên là hai cánh rừng với nhiều cây thấp bé.

- Ta muốn đi rửa mặt, ngồi một mình.

Hắn thấy sau một cánh rừng cách đấy không xa có một con suối nhỏ, nên hắn lập tức nói với Nam Cung Vị Ương ý muốn của mình.

Nam Cung Vị Ương gật đầu, không nói gì nữa. Nàng nghe Lâm Tịch nói muốn ở một mình, nên chậm rãi dắt xe ngựa đi tới trước, bởi vì nàng biết hiện giờ nàng và Lâm Tịch chỉ là một người bình thường.

Đối với thế gian này, có khi người bình thường nhất trong những người bình thường lại là người an toàn nhất.

Lâm Tịch bắt đầu di chuyển, đi lại giữa mùa thu Vân Tần.

Hắn đi rất chậm, thân thể đung đưa sang hai bên như muốn đổ ngã.

Một cảm giác khó chịu dâng lên ngay cuống họng hắn.

Mặc dù tin tưởng mình có thể nhanh chóng đi lại, nhưng đúng như những gì Cốc Tâm Âm đã nói với hắn khi trước, sợ rằng trong một năm kế tiếp hắn không thể chiến đấu với người khác, thậm chí không thể vận động mạnh được.

Theo những gì Lâm Tịch cảm giác được, hắn cảm thấy thân thể mình hiện giờ thật giống như một trang giấy rách nát đã được dán lại bằng hồ, chỉ cần có một cơn gió thổi qua cũng có thể xé rách.

Cảm giác được sự yếu đuối của mình, sự đau đớn trong lòng Lâm Tịch bất giác lại tăng thêm vài phần.

Trên dốc suối đầy lá vàng mùa thu, hắn từ từ ngồi xuống.

Giống như là một kẻ điên thật sự, hắn bắt đầu nói chuyện với dòng sông nhỏ đầy lá vàng trước mặt mình.

- Thiên phú Tướng thần gì chứ? Ta chỉ là một người đáng thương vô tình đi vào thế giới này, có năng lực đặc biệt hơn người khác một chút thôi. Hơn nữa, đáng thương nhất chính là cho dù ta muốn nói ra, cũng không có người nào hiểu được, không có ai tin ta.

- Khi trước ta vẫn luôn xem mình là một người lữ hành đi lạc tới đây, nên ta luôn muốn mình phải ôn hòa nho nhã, thưởng thức thế giới này. Không phải ta muốn mình như vậy....nhưng ta và thế giới này vốn không hợp nhau. Những gì ta cho rằng rất đơn giản, rất dễ dàng thì ở đây lại biến thành việc khó khăn, thậm chí là mê sảng nói đại nghịch bất đạo.

- Ta từng cố gắng muốn giải thích với mọi người ta là người như thế nào, đến từ đâu, nhưng tất cả người dân trấn Lộc Lâm lại cho rằng ta là người ngu, là Lâm nhị. Không có ai hiểu ta cả, không có người nào nhìn ta với ánh mắt bình thường. Nên dĩ nhiên ta không thể hòa nhập với thế giới này.

- Mặc dù vào học viện Thanh Loan, ta cũng luôn cảm thấy chuyện ở thế gian này không có quan hệ gì với một người lữ hành như ta. Cái gọi là vinh quang, Vân Tần hưng vong, có quan hệ gì với ta?

- Nhưng càng ngày ta càng có nhiều người phải quan tâm...Phụ mẫu lão muội...lại có nhiều đồng học, bằng hữu, sư trưởng học viện Thanh Loan.

- Ta và Trần Mộ chưa biết nhau lâu, nhưng chúng ta thật sự là bạn tốt...còn có Khương Ngọc Nhi....mới nghĩ đến nàng thôi, tim ta tựa như đã tan thành ngàn mảnh....Sau khi ta tỉnh lại, ta cũng biết ta không còn là người lữ hành nữa, ta không thể thơ ơ lạnh nhạt đối với những chuyện xảy ra trên thế gian này. Bởi vì...bởi vì những người ta quan tâm, bởi vì hai người Trần Mộ và Khương Ngọc Nhi....ta đã dung nhập với thế giới này.

- Những thứ này không phải là lời mê sảng, ta cũng có thể nói với Cát Tường, nó có thể hiểu, cũng có thể không hiểu...cũng có thể cảm thấy ta đã điên thật rồi...chỉ là ta đã bảo nó tới học viện Thanh Loan với Cao Á Nam, nó không ở đây, nên ta chỉ có thể nói chuyện với con sông ngươi. Nếu không, ta cảm thấy mình sẽ điên mất.

Lâm Tịch lẳng lặng nói những lời không có thứ tự trước sau...nói rõ những đau đớn đến nỗi hắn cảm thấy da thịt, tâm can mình đang bị cắt ra.

- Ta nhất định sẽ giết chết Tư Thu Bạch, giết chết Văn Nhân Thương Nguyệt, báo thù cho các ngươi.

Lâm Tịch nhặt một cục đá lên, dùng sức nắm trong tay, sau đó ném xuống mặt nước yên tĩnh trước mặt.

Cục đá rơi xuống nước, làm bắn lên rất nhiều bọt nước.

Lâm Tịch nghe thấy âm thanh nứt xương trong lòng bàn tay, hắn cảm thấy bởi vì mình dùng quá sức, nên có một số vết thương đã khép lại lại bắt đầu hở ra. Hắn cảm thấy lòng bàn tay mình bị cạnh bén của cục đá vừa rồi cứa vào, máu tươi chảy ra ngoài.

Một lần nữa cảm giác được sự yếu đuối như tờ giấy của cơ thể mình, hắn càng thêm tức giận và đau khổ.

Nhưng dưới ánh mặt trời dịu của mùa thu, cái cảm giác cổ quái trong người hắn bất giác rõ ràng hơn, đồ vật xa lạ không thuộc về hắn dường như đã hoàn toàn tan rã, dung nhập vào máu thịt hắn. Hắn lại nhìn lòng bàn tay đang chảy máu, thấy trong máu tươi màu đỏ của mình tựa như có những tia sét màu vàng óng rất nhỏ và nhạt.