Ngay nháy mắt này, Mông Bạch hoảng hốt kịp nhận ra điều gì đấy, hai tay hắn đưa ra ngoài, muốn kéo lấy một người.
Tuy người hắn mập, nhưng động tác lại rất nhanh, nhưng lần này hắn lại không thấy gì cả.
Bởi vì khi hai tay đưa ra trước, hắn không thể bảo vệ mặt mình được, lập tức có một mảnh vụn màu vàng từ trên chiếc mũ sắt hắn đang đội rớt xuống, đâm vào mặt, khiến mắt hắn bị máu tươi bao lấy nên không thể thấy được nữa.
Cũng ngay thời khắc đấy, Lâm Tịch hoảng hốt phát hiện. Trong lúc hai bên mãnh liệt đụng vào nhau, cả đầu hắn bỗng nhiên bị chấn động mạnh như có vô số con ong vò vẽ đâm vào, khiến toàn bộ ý thức của hắn bị đánh tan tác.
Trong lúc nhất thời hắn không chỉ cảm thấy đau lòng, mà ý thức mơ hồ còn khiến hắn có cảm tưởng như mình đang trở lại học viện Thanh Loan, ngồi trong căn phòng chịu phạt kia.
...
Khoảng thời gian vừa rồi quá ngắn, Văn Nhân Thương Nguyệt liên tục bộc phát sức mạnh của mình cũng không thể kịp phản ứng chuyện gì đã xảy ra, đồng thời không thể suy nghĩ được.
Sau khi doanh trướng bị phá rách, tất cả bọn người Lâm Tịch đều mặc trọng khải. Sau khi lăng Bích Lạc đồng loạt khai chiến, đây là việc đầu tiên nằm ngoài dự tính của hắn. Mà Bạch Ngọc Lâu liều lĩnh ra tay cũng là chuyện thứ hai ngoài dự tính của hắn.
Nhưng bên trong bầy kên kên đang bao phủ hắn, Tư Thu Bạch lại không hề dừng lại.
Ông ta là đao là kiếm của Văn Nhân Thương Nguyệt.
Ngoại trừ thanh trường đao màu vàng kia, bản thân ông ta là một thanh tuyệt binh khác của Văn Nhân Thương Nguyệt. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Trong những người ở trong doanh trướng này, người Văn Nhân Thương Nguyệt muốn giết chết nhất chính là hoàng đế Vân Tần tương lai - Thái tử Trưởng Tôn Vô Cương.
Cho nên, trong mắt ông ta chỉ có Trưởng Tôn Vô Cương.
Cho nên, ngay nháy mắt thanh trường đao màu vàng của Văn Nhân Thương Nguyệt kia nổ thành vô số mảnh vụn màu vàng, ông ta đã kéo căng trường cung đỏ thẫm trong tay mình đến cực hạn. Sức mạnh trong cơ thể ông ta lập tức bộc phát mạnh mẽ, thậm chí mười ngón tay của ông ta cũng rách toác ra, lộ ra đốt xương trắng hếu. Tuy bị thương thảm liệt như vậy, cho dù là đang ở trên không trung, nhưng hai tay ông ta vẫn vô cùng ổn định giương cung.
Cây tên kim loại màu xám rất dài trên lưng được ông ta rút ra ngoài, lắp vào cung, được bắn ra với một tốc độ thậm chí còn nhanh hơn thanh trường đao màu vàng khi nãy. Ngay lúc đấy, chín vành khuyên tựa như chín con mắt ma vương trên cây tên kim loại đồng thời phát ra ánh sáng và tạo thành những luồng khí lưu rõ rệt, tựa như có chín con mắt ma vương xuất hiện ngay trên bầu trời.
Cây tên này cũng là cây tên mạnh nhất cuộc đời này của đệ nhất tiễn sư lăng Bích Lạc.
Hơn nữa, cây tên này còn được những mảnh vụn màu vàng do thanh trường đao của Văn Nhân Thương Nguyệt nổ khi nãy che chở, nên sức mạnh của nó gần như đạt đến cực hạn.
Nhưng sau khi bắn tên ra, tên tiễn sư trung niên có kinh nghiệm chiến trận nhiều nhất lăng Bích Lạc, cả người lãnh khốc vô cùng, thậm chí Văn Nhân Thương Nguyệt còn coi trọng ông ta hơn cả Trình Ngọc này, bỗng nhiên biến sắc.
Bởi vì ông ta càng không có khả năng biết Bạch Ngọc Lâu lại ra tay vào lúc này.
Trong đôi mắt hắn hiện giờ không hề có những mảnh vụn màu vàng đang bay tán loạn, chỉ có tên của ông ta và Trưởng Tôn Vô Cương, cho nên, ông ta căn bản không biết chuyện gì đã xảy ra giữa Bạch Ngọc Lâu và đám người Lâm Tịch.
Chẳng qua ngay lúc ông ta bắn tên ra, trong đường tên bay của ông ta lại xuất hiện thêm một người.
Lâm Tịch.
Bởi vì hai bên va chạm vào nhau, Lâm Tịch bị chấn bay ra ngoài, đó cũng là lúc Mông Bạch vươn tay ra rồi bị máu tươi bắn lên mắt, cuối cùng hắn lại xuất hiện trong đường tên bay của Tư Thu Bạch.
Tư Thu Bạch không tiếc hi sinh mười ngón tay của mình, bắn ra một cây tên có uy lực vượt quá cực hạn vốn có, cho dù là Thánh sư cũng chưa chắn phản ứng kịp. Nhưng đây lại không phải là ý muốn của Lâm Tịch, hắn hoảng hốt bị chấn ngược về sau chỉ vì một chiêu vừa rồi của Bạch Ngọc Lâu.
Chín con mắt ma vương bay xuống người hắn.
Hiện giờ người gần nhất với Trưởng Tôn Vô Cương và Lâm Tịch chỉ có một, giảng viên học viện Lý Ngũ. Vào lúc cây tên gần rơi xuống, Lý Ngũ đã đưa hai tay ra ngoài.
Hắn quát to một tiếng, hai tay chuẩn xác đánh vào thân tên.
Có mảnh vụn màu vàng bay vào mắt hắn, xuyên thủng đôi mắt, nhưng hai tay hắn vẫn chuẩn xác đánh vào cây tên dài.
Không có một lời nào có thể diễn tả tình cảnh thảm thiết ở đây.
Có máu tươi từ trong đôi mắt Lý Ngũ rơi ra ngoài, nhưng hai tay của hắn tựa như đã biến thành sắt thép, giữa thân tên và hai tay hắn ma sát với nhau thật mạnh tạo nên những chùm lửa bắn ra khắp nơi.
Cây tên này dường như đã bị tay hắn nắm chặt lại ngay trong không trung.
Nhưng đầu tên của cây tên này lại bỗng nứt ra.
Đây là một đầu tên cứng rắn đến nỗi phản lực mạnh mẽ giữa hai bên cũng không thể nào chấn vỡ hay trực tiếp phá hủy được.
Đầu tên màu nâu sẫm bắn ra ngoài, đâm vào người Lâm Tịch.
Đây mới là đòn tuyệt sát cuối cùng của Văn Nhân Thương Nguyệt.
Đầu tên màu nâu sẫm xuyên thủng áo giáp Lâm Tịch mặc, xuyên qua thân thể hắn, lộ ra khỏi lưng hắn, tiếp theo xuyên thủng áo giáp trên người Trưởng Tôn Vô Cương.
Đầu tên màu nâu sẫm này đính chặt Lâm Tịch và Trưởng Tôn Vô Cương với nhau.
Hiện giờ Trưởng Tôn Vô Cương hoảng hốt cảm giác được điều gì đấy, hắn cảm thấy có máu tươi ấm áp đang chảy xuôi trong áo giáp mình mặc. Hắn không thể nào mở mắt nhìn thấy, cũng không thể tháo giáp ra được, nhưng hắn biết Lâm Tịch đang ở trên người mình.
Hắn nghĩ tới những gì Lâm Tịch đã làm vì hắn lúc trước, hắn rất muốn cảm ơn Lâm Tịch vì toàn bộ. Nhưng hắn cũng cảm thấy đầu tên bén nhọn mang theo những mảnh áo giáp bị vỡ lọt vào thân thể mình, nên hắn bất giác gượng cười thật đau đớn.
Vào lúc Trưởng Tôn Vô Cương biết mặc dù đã có nhiều người vì bảo vệ mình mà hi sinh tính mạng, nhưng cuối cùng mình vẫn phải rời khỏi thế gian này mà gượng cười đau đớn, Cốc Tâm Âm lại thầm than nhẹ trong lòng.
Hắn cảm thấy thật thống khổ. Khi nhìn những thanh niên tựa như mình năm xưa này, hắn có cảm giác mình đang phải trải qua cảm xúc sinh ly tử biệt thật sự. Nhưng sự chú ý của hắn lại đang bị Văn Nhân Thương Nguyệt và cây tên kia hút lấy, nên hắn không thể ngăn cản một đao của Bạch Ngọc Lâu. Vào lúc Bạch Ngọc Lâu dùng tính mạng của mình để vung đao chém vào người Khương Ngọc Nhi và Lâm Tịch, hắn biết mình không thể ra tay nữa.
Bởi vì hắn biết tình hình sức khỏe của Hạ phó viện trưởng, hắn biết học viện nhất định phải có một cột trụ vững chắc, không thể toàn bộ chết đi.
Cát Tường đang co rút trong hai tấm khiên rất dầy mà Lâm Tịch đã chuẩn bị cho nó.
Hai tấm khiên tựa như hai cái mai rùa rất dầy này bảo vệ thân thể nhỏ nhắn của nó rất an toàn.
Hiện giờ nó không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, đầu óc u mê khiến nó không hiểu tình hình thế gian. Nhưng vào lúc này, bốn móng vuốt của nó lại không khỏi nắm chặt lại tựa như một quả đấm, nó cảm thấy thật đau lòng.
Ở đằng xa, Trương Bình và Tần Tích Nguyệt nhìn tia sét màu vàng biến mất.
Hiện giờ hai người chỉ có thể biến mình thành khán giả quan sát hết thảy, chỉ có thể từ trong tia sét màu vàng kia nổ tung thành những mảnh nhỏ mà cảm giác được khí tức thảm thiết phát ra ngoài.
Tia sét màu vàng đã biến mất.
Trên không trung rất cao, những con kên kên đã uống thuốc kích thích kia bắt đầu kêu to, sau đấy bay lên những tầng mây thật cao, mang theo Văn Nhân Thương Nguyệt và Tư Thu Bạch rời đi.
Văn Nhân Thương Nguyệt lạnh lùng nhìn xuống doanh trướng đã nát tan hoang bên dưới.
Sau đó hắn quay đầu, gật đầu với Tư Thu Bạch, tỏ vẻ rất hài lòng với cây tên vừa rồi của ông ta.
Tu Thu Bạch cũng lạnh lùng gật đầu đáp lễ.
Bóng dáng hai người hoàn toàn biến mất trong đám kên kên đầy trời, biến mất khỏi không trung lăng Bích Lạc.
...
Bầu trời lăng Bích Lạc dần sáng, mặt trời đã mọc ở cuối chân trời.
Đêm hôm qua và rạng sáng hôm nay, đế quốc hùng mạnh nhất thiên hạ - Vân Tần đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Người bán dù đã từng quen Lâm Tịch với trấn Đông Cảng, sau đấy nhiều lần hỗ trợ Lâm Tich - Uông Bất Bình, sau khi được Cấp sự trung Lại ti tiến cử, đã thông qua khảo hạch của Lại ti,t rở thành một tên sử quan Tòng thập phẩm Lại ti.
Quan văn Chính ngũ phẩm Lưu Học Thanh, thuộc Lại ti quận Tri Lộc hành tỉnh Đông Lâm, vốn là một người tinh thông sách vở, vì đại án trấn Đông Cảng mà tức giận đến nỗi hất nước trà vào Hồng Thần Vũ, nổi danh chính trực khắp nơi, nay đã chính thức trở thành Cấp sự trung Luật chính ti, là một trong những quan viên có quyền nhất Luật chính ti.
Một ngày kia, có hai Thánh sư Đại Mãng ngã xuống trong lăng Bích Lạc. Chỉ trong vòng một tháng, đã có rất nhiều Thánh sư Đại Mãng phải chết đi, trở thành thời kỳ đen tối nhất của vương triều Đại Mãng từ lúc dựng nước đến giờ.
Cũng trong một ngày nào đấy, hiệu buôn Đại Đức Tường thu mua nhà buôn Đại Đồng Hào, nhanh chóng quật khởi, khiến cho rất nhiều đại thương Vân Tần cảm thấy khiếp sợ. Từ trước đến nay nhà buôn Đại Đồng Hào chủ yếu kiinh doanh trà bánh, cửa hàng trải dài khắp đầu bắc và đầu tây đế quốc Vân Tần, nay hiệu buôn Đại Đức Tường thu mua hiệu buôn Đại Đồng Hào, có nghĩa họ lại có thêm một thị trường kinh doanh rộng lớn, hơn nữa tên tuổi của Đại Đức Tường chắc chắn sẽ vang danh khắp các thương nhân ở đầu tây và đầu bắc. Tính đến hôm nay, hàng hóa của Đại Đức Tường đã có mặt tại hơn một nửa đế quốc Vân Tần.
Một ngày trong tháng, trước phố cá trấn Đông Cảng, Húa thiếu gia Hứa sanh với nước da ngăm đen đang yên lặng đứng, mỉm cười nhìn người chèo thuyền.
Không phải là một cuộc thi chèo thuyền sôi nổi, chỉ là một chiếc thuyền bình thường, theo lý như vậy chèo thuyền không phải là cảnh đẹp đáng xem. Nhưng ngày hôm nay, hai bờ sông Tức Tử lại có rất nhiều người, thỉnh thoảng lại có tiếng hoan hô vang lên.
Bởi vì người đang chèo thuyền trên sông là Trương Long Vương.
Dọc bờ sông Tức Tử này, không có ai không biết đại danh Trương Long Vương, nhất là sau khi Trương Long Vương nghĩa hiệp ra tay cứu giúp tiểu Lâm đại nhân được rất nhiều dân chúng yêu mến, tên tuổi của Trương Long Vương càng vang dội hơn. Chẳng qua Trương Long Vương đã nhiều năm không chèo thuyền trên sông, nay lại tự tay chèo trước mặt nhiều người, nên dân chúng nghe được tin tức đều chạy đến, tận mắt thấy tài nghệ của Trương Long Vương đều sợ hãi vỗ tay, lớn tiếng khen ngợi...Chỉ thấy trên mặt nước sông, Trương Long Vương hào sảng cười to, hai tấm mái chèo bằng gỗ trong tay hắn bay múa nhanh như gió lốc, chiếc thuyền dài tiến thẳng tới trước như một cây tên rời cung, sau thuyền có một làn nước trắng xóa, nhìn qua cứ tưởng như có một con bạch long đang lướt đi.
Một ngày kia, có rất nhiều chuyện vì liên quan tới Lâm Tịch mà phát sinh khắp Vân Tần.
Nhưng Lâm Tịch lại đang ở trong bóng tối vô tận, không có ý thức nào, không biết những gì đang xảy ra bên ngoài.
Hắn tựa như một đứa trẻ nít không hay biết, không biết mình ở phương nào, không biết mình sống hay chết.
Tựa như thuở ban đầu hắn đi tới thế gian này.
...
Haizzz....
Tựa như có một tiếng thở dài thương xót truyền vào trong tai hắn.
Tiếng thở dài này tựa như đã bao dung tất cả buồn vui thống khổ sung sướng trên thế gian này, dẫn hắn vào trong bóng tối khôn cùng.