Trong sân nhỏ Tùng Bách cư, tại phòng An Khả Y, Lâm Tịch còn đang sầu khổ suy nghĩ.
An Khả Y đột nhiên ngẩng đầu.
Khuôn mặt nàng ta luôn tỏ ra đăm chiêu như một kẻ đọc sách ngờ nghệch, không có nhiều biến hóa, nhưng lúc này lại tỏ ra rất dao động, lộ vẻ đột ngột bất ngờ.
- Lão sư?
Thần sắc vô cùng đột ngột của nàng cắt đứt dòng suy nghĩ của Lâm Tịch, hắn kinh ngạc lên tiếng. Nhưng An Khả Y lại đưa tay lên, cắt đứt lời hắn nói, sau đấy nhanh chóng mở cửa phòng đi ra ngoài.
Nàng bước ra khỏi mái nhà cong, nhanh ngẩng đầu lên trời, lỗ mũi khẽ nhăn lại, giống như gió xuân thổi qua một hồ nước yên lặng.
Lâm Tịch lập tức đi theo sau An Khả Y. Khi bắt chước An Khả Y ngẩng đầu nhìn lên trên, hắn thấy có một ánh lửa màu xanh biếc u ám đang ở ngay trên bầu trời bao la Bách Tùng cư.
Đó là một chiếc đèn Khổng Minh hình chữ nhật hắn đã từng thấy ở thế giới trước kia. Khi còn ở trấn Lộc Lâm, trong lúc nhàm chán, hắn ta cùng muội muội Lâm Thiên cũng từng làm. Nhưng tại Vân Tần, loại giấy nhuộm màu xanh biếc vô cùng hiếm thấy, trên thị trường cũng không có giấy dàu như thế, nên những nhà tầm thường tuyệt đối không thể làm ra đèn Khổng Minh màu xanh biếc.
- Là độc Bích Khấu.
An Khả Y lên tiếng.
Gió đêm tương đối lớn, từ phía đông thời đến, thổi trúng tà áo khiến áo choàng của nàng tung bay, dán chặt vào người nàng, buộc chặt vòng eo động lòng người. Nhưng Lâm Tịch đang đứng phía sau lại thấy tấm lưng nàng khẽ run rẩy, thấy được khuôn mặt và phần cổ trắng noãn của nàng bỗng tái nhợt đi.
Cao Á Nam bên cạnh Lâm Tịch cảm thấy thật lạnh lẽo. Mấy người Lâm Tịch không phải là đệ tử khoa Ngự Dược, tất nhiên không biết độc Bích Khấu, nhưng nàng là đệ tử xuất sắc nhất khoa Ngự Dược, nàng biết đây là một loại kịch độc lấy từ đài hoa một loại hoa kỳ lạ.
Vào lúc này, ngay cả nàng cũng ngửi được trong gió đêm có một vị ngọt rất đặc trưng của độc Bích Khấu...Chắc chắn bên trong những chiếc đèn Phi Hỏa đang bay trong không trung có rất nhiều độc Bích Khấu, nhất định là tác phẩm của Công Tôn Tuyền.
Nhưng độc tính của độc Bích Khấu không quá mãnh liệt, có thể dùng hồn lực áp chế, mà hiển nhiên An Khả Y hoàn toàn đủ khả năng để điều chế giải dược, Công Tôn Tuyền lại công khai tấn công bọn họ như vậy...rốt cuộc hắn muốn làm gì?
Trong lúc Cao Á Nam cảm thấy thật rét lạnh, bởi vì không hiểu được mà đôi mắt mở to ra nhìn lên bầu trời, bỗng nhiên xung quanh có những âm thanh ngạc nhiên vang lên. Tất cả chiếc đèn Phi Hỏa đang bay trong không trung bỗng nhiên cháy lên, hóa thành những ngọn lửa màu xanh biếc, tiếp đấy lửa bị dập tắt, toàn bộ đèn Phi Hỏa biến thành bụi bay màu đen, lả tả rơi xuống.
Trong không trung xuất hiện một cơn mưa tuyết màu đen.
Lâm Tịch và Cao Á Nam nhìn cơn mưa tuyết màu đen, không nhúc nhích. Biên Lăng Hàm, Khương Tiếu Y và Mông Bạch cũng không có hành động gì lạ thường, thậm chí Mông Bạch còn đi tới trước một bước, nhích tới gần An Khả Y.
Bởi vì bọn họ hiểu rằng trong lúc Công Tôn Tuyền tất công như thế, ở cạnh An Khả Y tất nhiên là an toàn nhất.
Bụi tuyết màu đen lả tả bay, còn cách một khoảng so với tiểu viện mà đám người Cao Á Nam và Lâm Tịch đang đứng, toàn bộ rơi xuống một cái sân nhỏ cách Tùng Bách cư tầm nửa thước.
Bách Tùng cư làm ăn rất tốt, tám phần viện đều có khách khứa lui tới.
Trong một chuồng ngựa không có mái, có ngựa đang ăn cỏ, có người chăm ngựa. Người chăm ngựa cũng nhìn thấy ngọn lửa màu xanh trên bầu trời, thấy bụi tuyết màu đen đang rơi xuống.
Một người chăm ngựa nhìn kỹ một mảnh bụi tuyết màu đen rớt xuống tay mình, mảnh bụi tuyết tựa như lông ngỗng đấy biến thành tro bụi trên tay hắn. Tay hắn không có bất kỳ biến hóa nào, nhưng hắn cảm thấy lỗ mũi và trong cổ hơi ngứa, cho nên hắn bất giác ho khan vài tiếng, phun ra một ngụm đàm.
Dưới ánh đèn dầu gần đấy, ánh mắt của người chăm ngựa này tràn đầy sự sợ hãi, bởi vì hắn phát hiện ngụm đàn mình ho ra dĩ nhiên có màu xanh biếc quỷ dị, mà cơn ngứa kia lại đang khuếch tán trong cơ thể.
Người này còn chưa kịp kinh hãi kêu lên, những con ngựa khỏe mạnh trong chuồng ngựa không mái đã ngã xuống, miệng mũi phun ra bọt mép, tiếp đấy không quá một tíc tắc, bọt mép đấy đã biến thành màu xanh biếc.
Trong sự sợ hãi, người chăm ngựa mất hết tri giác, té ngã xuống.
Trong một cái sân gần đấy, những người đang ngồi dưới cây lựu ăn uống trò chuyện bỗng nhiên đánh rơi chén rượu trong tay, đũa trúc buông rơi, cả người ngã nhoài dưới đất.
Có người trong sân này kinh hô, vội vàng chạy nhanh, nhưng không chạy được bao lâu, những người này cũng ngừng bước, sau đấy té ngã.
...
Khoảng mười mấy tức trước khi những mảnh bụi tuyết màu đen tựa như lông ngỗng kia rơi xuống, các sân nhỏ trong Bách Tùng cư vẫn rất vui vẻ với các âm thanh ăn uống trò chuyện, nhưng sau khi bụi tuyết màu đen xuất hiện, chỉ trong một tíc tắc, tất cả bỗng nhiên trở nên tĩnh mịch, ngay cả tiếng chó sủa cũng biến mất.
Lúc này đã về đêm, hầu như không còn người nào tìm chỗ ngủ trọ, nhưng thỉnh thoảng vẫn có một hoặc hai người đi dọc theo con đường treo đầy đèn lồng đỏ quanh Bách Tùng cư. Thấy có người bên trong Bách Tùng cư ngã xuống, cảm giác được không khí chết chóc bao quanh, mấy người này hoảng sợ thét to, muốn tiến vào trong sân xem thử đã xảy ra chuyện gì, nhưng sau khi bước vào khu vực bụi tuyết màu đen rơi xuống, những người này cũng nhanh chóng té xuống, thật im lặng.
Chỉ trong vòng mười mấy tức, các sân nhỏ xung quanh Bách Tùng cư đã biến thành vùng đất chết.
Trừ đám người Lâm Tịch, bọn "Đồ hắc hổ" cũng phát hiện ra sự dị thường. Người tu hành trong lúc thi hành nhiệm vụ luôn luôn cảnh giác, nên sau khi Lâm Tịch phát ra mệnh lệnh không nên đến gần, bọn họ lập tức giữ một khoảng cách nhất định đối với khu vực bụi tuyết màu đen rơi xuống. Nhưng tận mắt nhìn thấy các sân nhỏ vốn rất náo nhiệt biến thành vùng đất chết như thế, đám người "Đồ hắc hổ" cảm thấy thật sợ hãi.
- Theo ý của Hạ phó viện trưởng, nhiệm vụ lần này ngươi là thống lĩnh.
Lúc bình thường An Khả Y vì quá si mê với dược lý, nên mới tỏ ra ngờ nghệch, nhưng nàng có thể trở thành giáo sư trẻ nhất khoa Ngự Dượ, lại được Hạ phó viện trưởng coi trọng như thế, tất nhiên không phải là người ngu ngốc. Hiện giờ nàng đã nghĩ đến vài trường hợp có thể xảy ra, sắc mặt càng tái nhợt hơn, nhưng âm thanh của nàng vẫn rất bình thản, nhìn Lâm Tịch hỏi:
- Ngươi phải ra mệnh lệnh với bọn họ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Nếu là thường ngày, Lâm Tịch sẽ nói nhảm vài câu, nhưng đây không phải là lúc hắn nên nói nhảm, nên sau khi nghe An Khả Y nói, hắn lập tức đáp lại:
- Bây giờ cần phải tuân theo chỉ thị của lão sư.
An Khả Y gật đầu:
- Nói bọn họ tụ tập lại đợi lệnh, chuẩn bị phá vòng vây.
- Hầu!
Nếu như đám người "Đồ hắc hổ" đã từng phối hợp ăn ý với hắn, Lâm Tịch cũng không cần lo lắng mấy người Cao Á Nam vừa tới sẽ không biết những quân lệnh được sử dụng trong quân đội. Một tiếng thét rất đơn giản và lạnh lẽo thấu xương từ trong miệng hắn truyền ra ngoài.
Sự thật chứng minh rằng Lâm Tịch đã không xem thường năng lực của những người này.
Sau khi quân lệnh được phát ra, chỉ có rất ít người không kịp phản ứng, nhưng mấy người xung quanh lập tức trở nên căng thẳng, thần thái trở nên nghiêm trang như khi chiến đấu.
Khi phát ra quân lệnh này, Lâm Tịch cũng nghĩ tới một khả năng, nên lòng hắn càng khẩn trương hơn.
Tuy nhiên, ngay lúc này phần hông của hắn đột nhiên cương cứng, xoay người lại.
Khi hắn xoay người, đám người An Khả Y và Cao Á Nam đều xoay người lại.
Trong bầu trời đằng sau bỗng nhiên có tiếng xé gió vang lên, một đoàn chim bồ câu không biết từ đâu đang bay đến.
Tại nhiều nơi ở Vân Tần, chim bồ câu chính là phương tiện chính để truyền tin, mà đám bồ câu này cũng có không ít. Tuy nhiên, thân thể của đám bồ câu này lại được phủ tuyết trắng, lông mao trên người tựa như bị nhiễm sương thu, vô cùng quỷ dị.
Khi còn cách đám người Lâm Tịch không xa, những con chim bồ câu cả người tuyết trắng này bỗng nhiên chết đi, từ không trung rơi xuống đất như những cục đá.
Trong lúc rớt xuống, bộ lông mao như bị nhiễm sương thu trên từng con chim bồ câu bất ngờ bị bốc ra, lông mao màu trắng bay lả tả khắp trời, tạo thành một trận mưa tuyết màu trắng.
Trận mưa tuyết màu trắng này bất ngờ vô cùng, nhưng lại trông vô cùng quỷ dị, bất cứ người nào thấy cũng cảm thấy lo sợ, chứ không thể có tâm trạng ngắm nhìn cảnh đẹp. Bởi vì sau khi rơi xuống, những thi thể chim đã bị mất hết lông mao kia bỗng nhiên trở nên đen nhánh, sau đấy bắt đầu rửa nát, phát ra mùi hôi thối.
- Độc hủ thi...độc bạch tỷ...
An Khả Y nhìn trận mưa tuyết màu trắng do lông mao đầy sương thu tạo thành, lại nhìn vô số thi thể chim bắt đầu rửa nát ngay trên không trung, âm thanh vốn rất bình tĩnh bỗng nhiên run rẩy.
...
Bên ngoài cửa sau Bách Tùng cư là một quán rượu, bởi vì giá tiền rẻ, nên từ lâu nơi đây đã trở thành một nơi tụ họp ăn uống lúc về đêm của các dân cư trong thành Hầu Tước. Hiện giờ chính là lúc náo nhiệt nhất, suốt con phố nhỏ dài khoảng hai trăm mễ có không biết bao nhiêu người mặt mày đỏ tía đang vung quyền gào thét.
Khi đoàn chim bồ câu màu trắng kia bay qua, lả tả hóa thành tuyết trắng bay trong không trung, những con người bình thường này tất nhiên không thể nào nhìn thấy các thi thể chim bắt đầu rửa nát giữa bầu trời đêm và đám lông vũ màu trắng, nhưng bọn họ lại ngửi thấy mùi hôi ngay trên bầu trời.
Con phố uống rượu này nhanh chóng yên tĩnh, trừ một số hán tử say đến mức bất tỉnh nhân sự, còn những người đang gào thét đều đột ngột dừng lại. Bọn họ không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng bọn họ lại cảm nhận được Bách Tùng cư vốn rất náo nhiệt lại trở nên im lặng không có bất kỳ tiếng động nào, tĩnh mịch đến mức đáng sợ, ngay cả tiếng côn trùng kêu cũng không nghe thấy.
Có mấy người gan lớn muốn mượn men rượu trong người nhích tới gần cửa sau Bách Tùng cư nhìn vào bên trong.
Khi còn cách khu vực đám lông vũ màu trắng tựa như nhiễm sương thu rơi xuống, hai người đi trước bỗng nhiên che lấy cổ họng đang phát ra tiếng vang tách tách, cả người tựa như đã say đến mức không thể đứng vững được nữa mà rớt xuống đất.
Mấy người phía sau hoảng sợ biến sắc, trong đấy có một người theo bản năng muốn đi tới cứu hai người kia, nhưng khi đi vào vị trí của họ, người này lập tức thét lên một tiếng, té xuống. Những người còn lại lập tức run rẩy, điên cuồng lui về phía sau, âm thanh hoảng sợ và thét chói tai không ngừng vang lên.
Nửa mảnh màu đen, nửa mảnh màu trắng, cả Tùng Bách cư bỗng nhiên bị biến thành một vùng đất chết, đang có những tử thần vô hình dòm ngó.
...
Hai tay Cao Á Nam càng lúc càng lạnh lẽo.
Bởi vì nàng là một trong những đệ tử xuất sắc nhất khoa Ngự Dược, nên so với Lâm Tịch, nàng lập tức đoán được ý định của Công Tôn Tuyền.
Đối với một giáo sư học viện như An Khả Y, độc tố bên trong cơ thể những người ngã xuống không hề khó giải, nhưng trên người An Khả Y lại không thể có đủ hết thuốc giải cho toàn bộ độc tố...Hơn nữa, cho dù có thuốc giải, số lượng cũng không thể nhiều đến mức có thể cứu được toàn bộ người đang ngã dưới đất.
Bất kể là vì nhắm vào An Khả Y hay Lâm Tịch, hoặc là bất cứ ai trong những người đang ở đây, có thể nói thuộc hạ của Văn Nhân Thương Nguyệt đã rất chú trọng trong hành động lần này. Ngoài ra, nàng còn biết vì lần tấn công này, Công Tôn Tuyền nhất định đã chuẩn bị từ rất lâu.
Hắn muốn dùng một số lượng lớn của rất nhiều loại độc để nhất cử đánh tan đội ngũ bọn họ!
Các loại độc dược xuất hiện ban đầu chỉ nhằm làm tốn thời gian của họ, sau đấy nhất định Công Tôn Tuyền sẽ chuẩn bị nhiều loại độc hơn để trực tiếp tấn công họ!
Giải độc cần có thời gian, nhưng nếu một người bị trúng quá nhiều loại độc...chắc chắn sẽ càng khó khăn hơn.
An Khả Y mặc dù lợi hại, cũng không thể ứng phó kịp.
Đây là một trận chiến mà ngay từ lúc Công Tôn Tuyền bắt đầu, họ đã không thể chiến thắng! Bởi vì không có ai nghĩ rằng Công Tôn Tuyền lại dám hành động không kiêng kỵ như thế!
Công Tôn Tuyền công khai dùng cách thức này để bắt đầu trận chuến, không chỉ riêng trong đội ngũ bọn họ phải có người chết, mà sẽ có rất nhiều người vô tội trong thành Hầu Tước cũng phải táng mạng theo.
Trong một hành tỉnh bình yên không thuộc biên quan trong cảnh nội đế quốc Vân Tần, nếu như có hơn mấy trăm bình dân đồng thời chết đi, nhất định sẽ tạo nên sóng to gió lớn.
Nhưng Công Tôn Tuyền lại không để ý đến điều này.
Văn Nhân Thương Nguyệt...đây là lần đầu tiên Cao Á Nam ghi nhớ tên người này.
Ngoài ra, nàng đồng thời biết rằng vì trận đánh với toàn bộ thiên hạ này, Văn Nhân Thương Nguyệt đã không còn kiêng kỵ...chỉ khi Văn Nhân Thương Nguyệt không kiêng kỵ như vậy, bộ hạ Công Tôn Tuyền của hắn mới dám dùng thế công tàn bạo, không chút sợ hãi như thế.