- Ngươi nói gì?

Điền Mặc Thạch bỗng nhiên ngẩng đầu, hơi cao giọng lên, âm thanh như hai thanh trường thương đâm thẳng vào người Lâm Tịch.

Vừa rồi ông ta đã nhìn thấy Lâm Tịch kiêu ngạo như thế nào, đùa giỡn như thế nào đối với tên Tế ti Linh tế, nhưng ông ta không ngờ rằng đối phương lại dám làm thế ngay trước mặt mình.

Hiện hai ngươi đang trong quân doanh, thượng cấp đặt câu hỏi chất vấn tướng lãnh bên dưới, căn bản không phải chiêu hiền đãi sĩ, tất nhiên không thể chấp nhận sự kiêu ngạo này.

- Có mấy lời muốn nói riêng với đại nhân, không biết đại nhân có thể tiến lên nói chuyện không?

Lâm Tịch bình tĩnh nhìn đôi mắt tràn đầy cảm giác áp bách của Điền Mặc Thạch, thở dài trong lòng, thầm nghĩ chẳng lẽ các ngươi không biết con nít náo động sẽ nói những lời này sao? Chẳng lẽ ta không làm khó thì các ngươi sẽ đối xử tốt với ta hơn?

Điền Mặc Thạch hơi ngẩn người, sau đấy đi tới trước người Lâm Tịch.

Ông ta cho rằng Lâm Tịch sẽ nói ra những bí mật trọng đại, nhưng điều khiến ông ta không ngờ chính là Lâm Tịch lại nói những lời chỉ có hai người có thể nghe được:

- Đại nhân, vì quốc vong thân là việc quân nhân nên làm, nhưng điều kiện đầu tiên là phải công bình...Đại nhân ngài cảm thấy việc để ta một mình đi đến vùng núi Dương Tiêm lĩnh mệnh, sau đấy lại sai khiến một loạt quân lệnh cho quân tuần mục là công bình sao?

Điền Mặc Thạch híp mắt lại.

Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, ông ta đã đánh giá Lâm Tịch cao hơn vài phần, nhưng lại càng cảnh giác hơn với thái độ kiêu ngạo và bất tuân của Lâm Tịch, thậm chí cảm giác đồng tình hồi nãy đã hoàn toàn biến mất.

- Ta biết mỗi một đệ tử học viện Thanh Loan rất kiêu ngạo, thậm chí là không coi trọng những quy tắc ở thế gian này...Hơn nữa, ta còn biết ngươi là Phong hành giả học viện Thanh Loan, nhưng chắc ngươi cũng hiểu ở đây là biên quân. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Điền Mặc Thạch lạnh lùng nhìn Lâm Tịch, nói:

- Một gã tu hành giống như ngươi, cộng thêm con yêu thú kia, chỉ cần một đội ngũ tiễn thủ hình vuông, hai trăm binh sĩ trang bị trọng giáp và lá chắn, lại thêm một trăm kỵ binh giáp nhẹ và hơn quân sĩ mặc trọng giáp, thậm chí không cần dùng quá nhiều quân giới, đã dễ dàng giết chết ngươi. Dĩ nhiên, có thể ngươi cho rằng muốn giết chết ngươi cần phải dùng hơn năm trăm tên binh sĩ tinh nhuệ, thậm chí là sẽ có nhiều người chết, đối với ngươi đây là chuyện rất đáng kiêu ngạo, ngươi càng khinh thường sức mạnh quân đội.

Điền Mặc Thạch lạnh lùng nói tiếp:

- Nhưng ngươi phải nhớ rằng đừng nói là năm trăm người, cho dù là hơn ngàn người, trong đó cũng chưa chắc có một người tu hành từ Hồn sư trở lên. Cho nên, trong chiến tranh như vậy, nếu như có thể lấy tính mạng năm trăm quân sĩ để đổi lấy tính mạng một người tu hành cấp Hồn sư là chuyện rất có lợi. Vì thế, ở thế gian này chưa bao giờ có chuyện người tu hành lại ở trên quân đội.

Hơi dừng lại chốc lát, Điền Mặc Thạch nhìn Lâm Tịch, lãnh đạm nói:

- Cho nên khi còn ở chỗ này, ta khuyên ngươi nên giấu cái thứ ngươi gọi là kiêu ngạo lại...Nếu không, ta sẽ bắt ngươi giam vào trong ngục.

Nghe thấy những lời tràn đầy sự thiết huyết của Điền Mặc Thạch, Lâm Tịch khẽ cười một cái, nhìn con rắn mối khổng lồ bên cạnh, nói:

- Đại nhân...ta thật sự rất đói bụng, chắc phải nghi ngơi thật tốt, ăn thật no mới có thể suy nghĩ kỹ càng hơn...Còn nữa, con rắn mối khổng lồ này cũng đói bụng, nếu như không có đủ thịt cho nó ăn, có khi nó lại hung bạo, nói không chừng sẽ giết chết mọi người ở đây.

Ánh mắt của Điền Mặc Thạch theo ngón tay của Lâm Tịch chuyển qua con rắn mối khổng lồ kia. Bởi vì thân thể con rắn mối này quá khổng lồ, che toàn bộ ánh sáng trước mặt ông ta, nên toàn thân hắn trông có vẻ thâm trầm hơn lúc bình thường rất nhiều.

- Mặc dù có thể kiêu ngạo, nhưng bất cứ chuyện nào cũng phải có mức độ.

Điền Mặc Thạch trầm mặc một hồi, sau đấy lạnh lùng nói với Lâm Tịch bằng một giọng nói chỉ hai người có thể nghe được.

Lâm Tịch cười cười.

- Những lời này rất đúng, rất công bình đối với ta, đối với đại nhân, tất nhiên là tất cả mọi người.

Điền Mặc Thạch lập tức trầm mặc thêm vài phần, hắn xoay người lại, đi về phía quân doanh, lạnh lùng ra lệnh:

- Dẫn Lâm đại nhân về quân doanh.

Lâm Tịch khẽ mỉm cười, trực tiếp nhảy lên và ngồi xuống yên cưỡi trên lưng rắn mối khổng lồ. Rắn mối khổng lồ gầm nhẹ một tiếng, đứng lên, theo sau Điền Mặc Thạch đi tới doanh trại cách đấy không xa. Dáng đi oai vệ của nó khiến các quân sĩ đang nhìn từ xa bất ngờ ngẩn ngơ, trơ mắt nhìn theo một hồi.

...

...

Một lò lửa đơn giản được đưa vào trong doanh trại màu đen, phía trên có một cái nồi sắt mỏng dành cho mười người lúc hành quân.

Bên cạnh nồi sắt mỏng là một thùng tắm cao khoảng nửa người, bên trong đổ đầy nước ấm.

"Rầm!"

Từ trong làn nước ấm đấy, Lâm Tịch ngẩng đầu lên.

Sau khi dùng khăn khô lau sạch sẽ khắp người, Lâm Tịch thấy có một bộ quần áo màu đen và một bộ giáp cũng màu đen được xếp ngăn nắp để ở bên cạnh, hắn không khỏi tươi cười, nhẹ giọng nói:

- Khi trước còn không cho mượn cả một bộ giáp bình thường, bây giờ lại tặng một bộ giáp tốt như thế.

Mặc vào bộ quần áo màu đen sạch sẽ, cảm thụ được sự sảng khoái từ bên trong dâng lên sau khi tắm nước ấm - một thứ rất xa xỉ trong vùng đất hoang vu, Lâm Tịch nhẹ nhàng gõ đầu Cát Tường cũng đã được tắm rửa sạch sẽ, bộ lông màu đen xõa tung, đôi mắt trông mong nhìn những miếng thịt tươi trong nồi sắt lớn hành quân bên cạnh, nói:

- Một lần nữa cảnh cáo ngươi, không được làm mất mặt, không thể chú ý đến mấy miếng thịt đó đấy.

Cát Tường nuốt mấy ngụm nước miếng, bụng càu nhàu kêu một tiếng.

Nhìn thấy rất nhiều đồ ăn như thế, nó bất giác nghĩ rằng thì ra rốt cuộc đã đổi được thịt con chim lớn màu đen kia rồi...nhưng tại sao lại không cho nó ăn?

Lâm Tịch dùng muỗng quấy nước nồi súp lên, nhìn những miếng thịt từ từ nổi lên. Khi thấy đó là những miếng thịt lừa không tươi, hắn lập tức xoay người hét với bên ngoài:

- Thịt này không tươi, làm sao ăn được...Còn nữa, chúng ta ở vùng đất hoang vu lâu như vậy, ăn mấy miếng thịt này mà không có rau xanh thì không dễ tiêu đâu, bộ muốn chúng ta bị trướng bụng chết sao?

...

Một tên quân sĩ bước nhanh vào trong một doanh trướng lớn cách đấy không xa, khổ sở báo cáo với tướng lãnh mặt tím ở bên trong:

- Lô đại nhân, Lâm đại nhân kia nói thịt không tươi, không muốn ăn.

- A!

Tướng lãnh mặt tím lập tức nổi giận đến mức sùi bọt mép, mạnh mẽ đánh một chưởng vào cái bàn đằng trước, cả giận nói:

- Hắn thật uy phong mà, muốn coi doanh trại này thành hành tỉnh Đông Lâm sao?

Quân sĩ nói:

- Lô đại nhân, vậy có phải không cần để ý đến hắn, có ăn hay không cũng là việc của hắn không?

- Không cần để ý đến hắn.

Tướng lãnh mặt tím cả giận nói.

- Thuộc hạ đã hiểu, đại nhân.

Quân sĩ khom người thối lui.

- Chờ một chút.

Nhưng tên quân sĩ này còn chưa ra ngoài, tên tướng lãnh mặt tím này sau vài lần biến sắc, cũng rắn răng quát lên:

- Đưa những con chồn đen và số cá bắt được hôm nay cho hắn.

- Đại nhân.

- Không cần nói nhiều, đi mau!

...

Doanh trại màu đen Lâm Tịch và Cát Tường đang ở được bao phủ bởi mùi thơm nồng nặc.

Từng miếng thịt được xắt dầy cùng với những lát cá thái mỏng đang nổi lên trong nước súp sôi trào.

Bên cạnh nồi sắt hành quân có rất nhiều loại rau xanh Lâm Tịch chưa tưng thấy, thậm chí còn có hai chén thịt rắn tươi mới được cắt xon và hai chén nước dấm được nêm gia vị đầy đủ.

Cát Tường đổ gục người xuống một chén nước dấm, bốn móng vuốt sờ sờ bụng của mình, nó thật không ngờ trên đời này lại có những món ăn ngon như vậy.

Khi nhìn thấy Lâm Tịch dùng đũa gắp một miếng thịt ra, nhúng vào chén nước dấm rồi bỏ vào trong miệng, chậm rãi lấy răng xé nhỏ ra và nuốt xuống, đôi mắt đầy hạnh phúc của Cát Tường bỗng nhiên híp lại thành một đường dài...Nó nghĩ rằng Lâm Tịch thật sự rất tốt với nó, nếu không, sao lại có những món ăn ngon như vậy...Sau đấy, nó đột nhiên nghĩ tới hồ bìn kia, nghĩ đến lúc trước khi có Lâm Tịch thế gian này gần như không có gì cả, chỉ có hoặc là bầu trời bao la, hoặc là nước bùn rét lạnh.

Sau đấy, nó nhớ tới cơn hồng thủy màu đen ngập trời che phủ hết thảy, nghĩ đến việc Lâm Tịch mang theo nó.

Nghĩ đến những lúc đói bụng trong hồ bùn, tuyệt vọng trong cơn nước lũ, bây giờ lại được ăn những món ăn nóng ngon như vậy, đôi mắt đen lúng liếng của Cát Tường bỗng nhiên xuất hiện hai giọt lệ nóng, nó nức nở nghẹn ngào. Một hồi sau, nó dán chặt thân thể mình vào người Lâm Tịch, nó lại càng vui vẻ hơn, càng hạnh phúc hơn mà mở to miệng cắn những miếng thịt to bên dưới, cảm thấy thật là thỏa mãn.

"Ợ!"

Lâm Tịch đã nhịn đói một thời gian rốt cuộc đã ăn no, thưởng thức được những món ăn ngon hiếm có ngay trong vùng đất hoang vu, không khỏi ợ lên một tiếng.

Đây cũng là lần đầu tiên Cát Tường được ăn no như vậy, sau khi lưu luyến uống hết một hớp súp, rốt cuộc nó không thể ăn được gì nữa, cũng ợ lên.

Lâm Tịch thấy cái bụng của nó đã tròn vơ tới mức khó hoạt động được, bốn móng vuốt liên tục xoa xoa cái bụng, không khỏi cười một tiếng.

"Ô..."

Cát Tường rất vui vẻ, lăn qua lăn lại trên mặt đất.

Lâm Tịch cười cười, nhưng lại nhanh chóng nghiêm mặt lại, đứng lên đi ra bên ngoài, cất cao giọng:

- Quân tuần mục vùng núi Dương Tiêm của ta có tập kết ở đây không? Ta muốn thấy bọn họ.

...

- Lâm đại nhân!

Tân Vi Giới và Khang Thiên Tuyệt vén bức màn doanh trướng màu đen. Ngay lúc nhìn thấy rõ người mặc bộ đồ màu đen kia chính là Lâm Tịch, hai người gần như không thể kiềm chế được, cả người run lên một cái, vội vàng khom người thi lễ.

Lâm Tịch thở dài một cái.

Thấy hai người này vẫn còn tốt như vậy, hắn thật lòng thở phào nhẹ nhõm.

- Ngồi đi.

Hắn nhìn hai bộ hạ đã thật sự vào sinh ra tử với mình, chân thành và tha thiết nở nụ cười với họ.

- Lâm đại nhân...

Tân Vi Giới và Khang Thiên Tuyệt ngồi xuống trước người Lâm Tịch, nhưng nhất thời vẫn không biết nên nói gì, bởi vì họ đã từng vào sinh ra tử với Lâm Tịch, nên họ rất hiểu người trẻ tuổi trước mặt mình là một người tràn đầy vinh quang cao khiết như thế nào.

- Ta không nghĩ lại gặp người tu hành Huyệt man ở đấy...nên ta vẫn luôn lo lắng an nguy của mọi người.

Lâm Tịch ôn hòa nhìn Khang Thiên Tuyệt và Tân Vi Giới, hỏi:

- Những người khác trong quân tuần mục thế nào rồi? Sau đấy mọi người có tới rừng khoai môn lữ hành không? Có bị nguy hiểm gì không?

- Chúng ta không bị sao cả.

Tân Vi Giới bình tĩnh hơn, thấp giọng nói:

- Liễu cô nương âm thầm hộ tống chúng ta đến rừng khoai môn lữ hành, sau đấy còn hộ tống quay về...Chỉ là sau khi về đến đây đã nhận được tin tức có người buộc tội đại nhân không cứu quân đội, thân là tướng lãnh mà lâm nguy bỏ trận, thậm chí còn có tin tức đại nhân cấu kết với người tu hành Huyệt man, cần phải nghiêm nghị lên án.

- Không sao, ta vẫn đối phó được.

Lâm Tịch khoát tay áo, kinh ngạc hỏi:

- Liễu cô nương là ai?

Tân Vi Giới và Khang Thiên Tuyệt ngạc nhiên đáp lại:

- Là một nữ tu hành mặc hồng sam...Nàng nói là bằng hữu của đại nhân, nhưng nàng có dặn chúng ta rằng không thể tiết lộ bất kỳ điều gì liên quan tới nàng.

- Là cô ta?

Lâm Tịch ngẩn người, nhất thời biết người kia chính là nữ nhạc công mặc hồng sam.

- Nàng họ Liễu sao?

Lâm Tịch biết nữ nhạc công mặc hồng sam từng ra tay ngăn cản đệ nhất kiếm sư hành tỉnh Đông Lâm, cũng tận mắt thấy nàng chiến đấu với Hỏa Vương. Hắn biết với thực lực của nàng, việc hộ tống quân tuần mục an toàn không phải là vấn đè gì, nhưng điều quan trọng chính là hắn không biết thân phận, thậm chí là tên họ nữ nhạc công này.

- Nàng nói nàng tên Liễu Sơ Âm.

...

Trong một doanh trướng lớn khác, mấy tên tướng lãnh đang đứng trước người Điền Mặc Thạch, trong đó có cả tướng lãnh mặt tím kia.

- Đã ăn no uống ngon...ngay cả yêu cầu gặp quân tuần mục cũng được chấp thuận, nhưng vẫn không nói, chẳng lẽ hắn cho rằng có thể suốt ngày nghỉ ngơi như vậy sao?

Sau khi nghe các tướng lãnh hồi báo, Điền Mặc Thạch lạnh lùng nói câu một câu, dùng sức phất tay áo, đứng lên.