Tiên Ma Biến

Chương 295: Nhất kiếm chém giết

Kinh mạch bị rách, trước chấn động hồn lực rồi dẫn dắt qua chữa các kinh mạch đó là một việc rất đau khổ. Mồ hôi lạnh không ngừng chảy ra ngoài, Trì Tiểu Dạ bị cơn đau này làm tỉnh giấc, thoát khỏi minh tưởng tu hành.

Trong nhiều năm qua, trận đại chiến vừa rồi là trận chiến lớn nhất nàng từng tham dự. Phải nói rằng trận đại chiến này quá mức nguy hiểm, quá mức thảm thiết, người không trực tiếp tham dự tuyệt đối không thể tưởng tượng được khung cảnh mấy trăm con cá sấu yêu, hơn ngàn chiến sĩ Huyệt man cường đại và rất nhiều kỵ sĩ cưỡi rắn mối khổng lồ khác bị quân đội Vân Tần đánh chết trong hang núi kia.

Cũng trong trận chiến này, nàng nhìn thấy rất nhiều vũ khí cường đại của Vân Tần đến nỗi chính nàng cũng khó tưởng tượng được, có cự nỏ phong thần có thể giết chết người tu hành Quốc sĩ, có những cỗ xe tên "Ánh trăng liên hoa" có thể bắn những khối đá nặng mấy trăm trân đã được nhúng vào dung dịch đặc biệt từ xa hơn ngàn bước, đủ khả năng đập chết một con cá sấu yêu...cũng nhìn thấy được rất nhiều người tu hành Vân Tần.

Tuy bề ngoài nàng không có vết thương, nhưng lục phủ ngũ tạng bên trong đã bị chấn nát, rất nhiều kinh mạch bị xé rách, sức mạnh cường đại từ bên ngoài tác động vào khiến các mạch máu xuất hiện nhiều lổ thủng nhỏ.

Cũng chính vì mỗi khi vận dụng hồn lực sẽ làm cho thân thể chấn động mãnh liệt, thậm chí còn đau đớn đến mức khiến nàng đang minh tưởng tu hành phải tỉnh dậy, nên khi đối mặt với một người tu hành cấp thấp như Lâm Tịch, nàng thậm chí không thể chiếm được thế thượng phong.

Nàng run rẩy mở mắt ra.

Nàng thấy Lâm Tịch vẫn đang ổn định minh tưởng tu hành, hơi thở ổn định vào kéo dài. Cũng vì tu vi của nàng quá cao, nên nàng có thể nhìn thấy có những tia nguyên khí nhàn nhạt đang thẩm thấu vào trong thân thể hắn, giúp cho hồn lực hắn chậm rãi tăng lên.

Sắc mặt Lâm Tịch vô cùng bĩnh tĩnh, ôn hòa và an tường.

Nàng cảm thấy nội tâm mình hiện giờ rất phức tạp.

Rốt cuộc đây là một người tu hành Vân Tần thế nào vậy?

Một nhạc công và một gã Thánh sư, hơn nữa đó còn là một tiễn thủ Thánh sư có sức mạnh kinh khủng, đi theo hắn chỉ vì muốn bảo vệ hắn.

Tại sao thương thế hắn khôi phục nhanh như vậy? Hắn làm thế nào phát hiện được Thánh sư núi Luyện Ngục?

Đây là những bí mật nàng không thể biết được, nhưng nàng biết so với nàng, việc Lâm Tịch bước ra bước đầu tiên để tạo lập sự tín nhiệm còn khó khăn hơn nhiều.

So với việc đối mặt sống chết, không có điều gì trên thế gian lại chân thật hơn cả.

- Chúng ta là địch nhân...hiện tại ta tạm thời tin tưởng ngươi.

Nàng không thể thay đổi được sự hận thù của nàng với Vân Tần và Lâm Tịch, nên nàng cảm thấy mình không nên thân cận hơn nữa. Tuy nhiên, cuối cùng nàng đã có lựa chọn của riêng mình: không giết.

Thiếu nữ có đôi mắt xanh bền bỉ, đã từng thất thanh khóc rống vì những chiến sĩ Huyệt man đã chết kia một lần nữa nhắm mắt lại, tiếp tục minh tưởng tu hành.

Nhưng lần này nàng không thể tiến vào trạng thái minh tưởng được, bởi vì nàng cảm thấy khí tức nguy hiểm.

Nàng nhất thời biến sắc, nhanh chóng ném một khối bùn đất màu đen tới Lâm Tịch.

...

Lâm Tịch tỉnh lại.

Lần minh tưởng tu hành này khiến hắn cảm thấy cả người mình đang ngâm vào dòng nước suối rất mát lạnh, lại giống như trog cơ thể mình có thêm một mặt trời, vô số ánh sáng tràn ngập trong máu thịt hắn, cảm giác thật ấm áp và thoải mái. Hơn nữa, đầu não hắn có thể cảm giác được rõ ràng sự ấm áp này, các giác quan càng trở nên nhạy bén hơn.

Hắn biết lần minh tưởng tu hành này đã chính thức thu nạp toàn bộ những lợi ích hắn có được sau khi tiến vào vùng đất hoang vu, giúp tu vi hắn tăng lên.

Thời khắc sinh tử nhất chính là thời điểm tốt để tu hành. Mấy ngày tu hành vừa rồi thật không biết có thể sánh với bao nhiêu ngày tu hành bình thường khác, da thịt và lông tơ trên thân thể hắn có thể cảm giác được nguyên khí rõ ràng hơn.

Hiện giờ Lâm Tịch cảm thấy nội tâm của mình rất thông suốt, biết rằng nếu như mình có thể trải qua nhiều trận chiến như vậy nữa, sợ rằng chỉ cần có đủ thức ăn, không cần linh dược đặc biệt, hồn lực hắn có thể trực tiếp hiển lộ ra ngoài thân thể, đột phá đến Đại hồn sư gia trì.

Nếu như hoàng đế Vân Tần biết những ý định của mình lại giúp hắn tu hành, giúp tu vi của hắn tăng lên, liệu vị hoàng đế đó có tức giận vì một nhân vật nhỏ nhoi như hắn không?

Nếu như là ngày thường, nhất định Lâm Tịch sẽ nghĩ đến việc này, hơn nữa chắc chắn hắn rất thích thú.

Nhưng hiện giờ, nhìn thấy sắc mặt của Trì Tiểu Dạ, hắn biết đây không phải là lúc để mình đắc ý.

Không do dự một giây nào, hắn nhanh chóng đứng dậy, tới gần Trì Tiểu Dạ, nhỏ giọng hỏi:

- Cô có thể ra tay không?

- Có thể.

Trì Tiểu Dạ gật đầu, nói;

- Nhưng không thể nào toàn lực được, thậm chí chỉ có thể duy trì trong một thời gian ngắn.

Lâm Tịch gật đầu, không nói thêm gì nữa, lẳng lặng chờ đợi.

Bởi vì lúc này hắn cảm ứng được gió xung quanh mình đang chuyển động khác thường, nói cách khác, không biết đối phương đã dùng cách nào, nhưng lại chính xác xác định được vị trí của họ, hiện giờ họ đã bị bao vây.

Sau chốc lát yên lặng, địch nhân đang đi tới từ khắp bốn phương tám hướng đã không thể nào che giấu được những âm thanh xoạt xoạt do y phục và thân thể va chạm với cỏ lá nữa, tiếp đó, những địch nhân đó dường như cũng không muốn che giấu, nên hàng loạt âm thanh rút đao lập tức vang lên cùng lúc.

Sáu bảy mươi tên giặc cỏ hung hãn xuất hiện trong tầm mắt Lâm Tịch và Trì Tiểu Dạ. Nhưng dù sao đi nữa, đám giặc cỏ này không phải là người địa phương quen thuộc với hoàn cảnh nơi đây như các Huyệt man, nên trên người họ có rất nhiều vết thương, phần lớn đã bị thối rửa, phát ra mùi hôi thối rất khó chịu.

Tiếp theo, hắn và Trì Tiểu Dạ thấy được Ngụy Hiền Vũ đang khống chế hai con Thiên phục thát, còn có Từ Trữ Thân bên cạnh.

...

Vừa nhìn thấy Lâm Tịch, Từ Trữ Thân đột nhiên cảm thấy sức sống mình dâng cao, tinh thần nhanh chóng hưng phấn và cuồng nhiệt đến mức khó khống chế được.

- Sao ngươi không trốn nữa đi?

- Tuy vùng đất hoang vu này lớn, nhưng có hai con Thiên phục thát này truy đuổi, dù ngươi trốn thế nào, có thể chạy thoát được không?

Lão nở một nụ cười không giống con người, những mụn bọc trên người lập tức vỡ ra, chất dịch chảy ngay trên mặt nhưng lão cũng không để ý đến.

- Không ngờ ngươi cũng ở đây.

Thấy Ngụy Hiền Vũ xuất hiện, Lâm Tịch trước lắc đầu, sau đó quay đầu hỏi Trì Tiểu Dạ mà không để ý đến Từ Trữ Thân.

- Hắn nói hai con Thiên phục thát là cái gì thế? Hình như giống chó săn thì phải, dùng tìm người à?

Vừa nhìn thấy hai con Thiên phục thát, sắc mặt Trì Tiểu Dạ bỗng nhiên nghiêm trọng hơn rất nhiều. Nghe Lâm Tịch hỏi, nàng gật đầu, nói:

- Đúng, nhưng khứu giác của chúng còn nhạy bén hơn chó săn không biết bao nhiêu lần...Cho dù là đồ dưới đất, cũng có thể ngửi được. Chúng ta phải giết hai con này trước, nếu không, sẽ bị họ nhanh chóng tìm ra.

Lâm Tịch yên lặng nhìn hai con thú rất giống rái cá kia, nhưng hình thể lại khổng lồ hơn rất nhiều, sau đó nhỏ giọng đến mức chỉ hai người mới nghe thấy được.

- Chiến lực hai con thú này thế nào?

Trì Tiểu Dạ nói:

- Tuy có sức mạnh nhưng phản ứng không nhanh...không có chiến lực gì.

- Lâm Tịch.

Lúc này Ngụy Hiền Vũ đã lạnh lùng lên tiếng, nói:

- Ta đã từng nói thỉnh chờ quân lệnh, không biết ngươi còn nhớ hay không?

- Đừng ngừng lại, trực tiếp phá vòng vây về hướng đông.

Trong âm thanh lạnh lẽo của Ngụy Hiền Vũ, Trì Tiểu Dạ tiếp tục nói với Lâm Tịch.

Lâm Tịch không hiểu nên xoay đầu nhìn nàng, thấp giọng:

- Không phải cô vừa nói phải giết chết hai con thú này trước à?

Trì Tiểu Dạ nhìn hắn một cái, nói:

- Phải giết chết trước, nhưng ngươi lấy gì giết, không có lựa chọn nữa. Hơn nữa, hai người này cũng là người tu hành, chúng ta chưa chắc là đối thủ của họ.

Lâm Tịch gật đầu, không hề nói nhảm nữa, chân thành nhỏ giọng hỏi:

- Thương thế cô quá nặng, không thể hoạt động mạnh...Có cần cõng hay không?

Đôi mày như vẽ của Trì Tiểu Dạ cong lại, trầm ngâm một hồi rồi kiên quyết gật đầu.

- Được.

- Vân Tần có những quân nhân như bọn ngươi đúng là sỉ nhục.

Lâm Tịch thấy rõ phương hướng Trì Tiểu Dạ đang chỉ, liền rút đoản kiếm trong tay áo ra. Sau đó khom người xuống để Trì Tiểu Dạ có thể nằm trên lưng mình, tiếp theo hắn nói một câu như vậy với Ngụy Hiền Vũ và Từ Trữ Thân. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Trì Tiểu Dạ nằm trên lưng hắn.

Sau đó, không đợi Ngụy Hiền Vũ và Từ Trữ Thân lên tiếng, hắn đã xông ra ngoài như một cây tên rời cung.

Nhất thời có những tiếng quát chói tai vang lên trong biển hoa màu tím này.

Trường kiếm Thần quang của Lâm Tịch đã rớt xuống đất trong trận đại chiến với Thánh sư núi Luyện Ngục. Mặc dù hắn còn đeo trường cung Thần lê, nhưng ba cây tên mang từ trong học viện ra thì một cây đã bị hư, một cây bị mang đi khi bắn trúng tên cường giả Huyệt man trong lúc cố thủ sườn núi Nam Tinh, còn có một cây vì bắn Thánh sư núi Luyện Ngục nên không biết đã rơi rớt ở đâu. Cho nên, hiện giờ hắn chỉ còn một hồn binh có thể dựa vào, đó chính là đoản kiếm màu xanh biếc này.

Tuy nhiên, điều này không có nghĩa chiến lực của hắn sẽ giảm xuống.

Ngay khi sải chân bước ra bước thứ ba, hắn đã vượt qua khoảng cách hơn mười thước, đoản kiếm màu xanh biếc mạnh mẽ đâm vào ngực tên giặc cỏ đầu tiên trước mặt mình.

Trong lúc thê lương rống to, tên giặc cỏ dũng mãnh này ngoan cường vung trường đao lên cao, muốn chém vào người Lâm Tịch, nhưng thân thể của hắn đã bị nhát đâm vừa rồi của Lâm Tịch đánh bay ra xa.

Bởi vì tên giặc cỏ này bay ngược ra sau, nên đoản kiếm Lâm Tịch còn đang cắm trên ngực không có ý định rút về đã mang theo một luồng máu tươi thoát khỏi ngực gã, tiếp đó thuận tiện lướt qua một bên, trong nháy mắt cắt đứt cổ họng một tên giặc cỏ ở bên trái Lâm Tịch, khiến cho tên giặc cỏ này vì không thể thở được mà thê thảm ngã xuống.

Lâm Tịch tiếp tục đi về phía trước, tung một cước đá ngay giữa ngực tên giặc cỏ thứ ba. Khiến cho tên giặc cỏ này bị đá bay lộn ra ngoài, uể oải ngồi xuống mặt đất rồi trượt dài ra sau.

Tuy nhiên, những tên giặc cỏ này đều là người dũng mãnh không sợ chết, không vì thủ đoạn lôi đình đánh chết của Lâm Tịch mà sợ hãi lui về phía sau. Chúng vẫn rối rít xông đến trước, đồng loạt vung đao chém xuống Lâm Tịch và Trì Tiểu Dạ. Nhưng lại không có một thanh binh khí nào có thể chém trúng Lâm Tịch, Lâm Tịch lướt nhanh chạy qua, mỗi một bước bước ra là có một tên giặc cỏ thảm thiết ngã xuống đất.

Trong trận đối mặt với những tên giặc cỏ hung mãnh không sợ chết, không hiểu vì sao tinh thần Lâm Tịch lại đạt đến trạng thái chuyên chú chưa từng có. Tuy nói những tên giặc cỏ này rất hung ác, nhưng chúng không thể so sánh với các chiến sĩ Huyệt man, sức mạnh và tốc độ cũng không bằng, cho nên việc Lâm Tịch xông tới chém giết lại khiến người ta cảm thấy hắn làm điều này thật dễ dàng và tùy ý, cứ tựa như đó là một lưỡi đao sắc bén và vô cùng nhanh chóng, nhẹ nhàng đâm xuyên qua da thịt, máu tươi phun ra khắp hai bên, tạo nên hình ảnh một Chính Tương Tinh xung phong chém giết trong thiên quân vạn mã.