Thần sắc đau khổ bất đắc dĩ hiện rõ trên khuôn mặt Cao Củng Nguyệt.
Hắn biết mình không thể tránh được trận chiến này, nên đành phải xuất thủ.
Từ ống tay áo văn sĩ rộng rãi, hắn vươn cánh tay phải trắng nõn của mình ra ngoài. Hắn vừa đưa tay lên, khuôn mặt trơn bóng của hắn bỗng nhiên xuất hiện hơn mười vết nhăn, cả người hắn cũng bỗng nhiên bành trướng lên giống như một quả bóng da, nhưng rất nhanh chóng thu nhỏ lại, nguyên khí bàng bạc trong cơ thể chợt từ trong cánh tay phải tuôn ra bên ngoài.
Có bảy luồng sáng màu sắc khác nhau như mộng ảo ngưng tụ lại, tạo thành một con hươu bảy màu trên tay hắn.
Con hươu bảy màu này thoát khỏi tay hắn, xé rách không khí, bay lượn trong bầu trời đêm, biến ảo thành một thanh phi đao màu vàng có hình dáng như lá liễu.
Thanh phi đao có hình dáng như lá liễu vừa thoát khỏi tay Cao Củng Nguyệt có độ cong rất kỳ lạ. Khi bay lượn trong bầu trời đêm, thanh phi đao này không bay thẳng tấn công đối thủ mà không ngừng biến ảo phương vị, giống như một con đom đóm khổng lồ đang lơ lửng trong không trung.
Thật không ngờ binh khí của Cao Củng Nguyệt - một trong hai đại cung phụng quân đội hành tỉnh Đông Lâm, lại là phi đao cực kỳ hiếm thấy.
Nhưng dù sao phi đao cũng không phải là phi kiếm Thánh sư điều khiển, bất kể lộ tuyến trên không trung khó xác định như thế nào, nhưng mục tiêu cuối cùng đã được xác định sẵn từ lúc ra tay, không thể nào sửa đổi.
Tuy nhiên, Cao Củng Nguyệt không chỉ có một thanh phi đao.
Sau khi con hươu bảy màu biến mất, thanh phi đao thứ nhất xuất hiện, chợt có một luồng hồn lực mạnh mẽ không ngừng quán chú vào, thanh phi đao này bắt đầu gia tốc...thanh thứ hai, thanh thứ ba, thanh thứ tư...tổng cộng có thêm tám thanh phi đao như vậy huyền phù trước mặt hắn, tất cả cùng nhau gia tốc.
Gần như cùng một lúc, tay phải hắn vươn ra trước điểm vào trong không trung chín lần, khiến cho chín thanh phi đao càng gia tốc mãnh liệt hơn, tạo thành chín vòng lốc xoáy kinh khủng.
Nếu như có người ở đây, nhất định sẽ cảm thấy chín thanh phi đao này đang cùng lúc hoạt động, tấn công tới đối thủ.
Chín vòng lốc xoáy trong suốt nổ tung ngay trước mặt hắn, sau đó chín chiếc lá liễu màu vàng đấy biến mất, phân tán trong bầu trời đêm.
Chỉ mới là chiêu đầu tiên, nhưng Cao Củng Nguyệt đã gần như quán chú gần một nửa hồn lực của mình vào bên trong, trông hắn gần như già hơn mười tuổi. Nhưng khí tức bàng bạc đang vây quanh hắn không những không giảm xuống, ngược lại càng lớn mạnh hơn. Bởi vì hắn biết rõ chiêu đầu tiên của mình chưa chắc có thể khiến đối thủ bị thương hoặc chết, mà đòn phản kích của đối thủ nhất định rất kinh người.
Từng thớt thịt trên người hắn như biến thành những miếng ngọc bích màu vàng, tỏa sáng chói lọi, mà bùn đất dưới chân hắn cũng sáng lên.
Chín vệt sáng màu vàng kia tựa như đang bao quanh lại một hình cầu trong bầu trời đêm, sau đó mạnh mẽ đâm thẳng vào trung ương hình cầu.
Trung ương hình cầu chính là tên Ám tế ti xuất hiện trong đêm tối, thủ vững quang mình trong lòng, xem thường mọi quy tắc trên thế gian, thậm chí còn bị người khác coi là tu la được sinh ra từ trong máu tươi.
Cho dù né tránh theo phương hướng nào, tên Ám tế ti này cũng không thể thoát khỏi ít nhất là hai thanh phi đao.
Chín thanh phi đao này mang theo một sức mạnh kinh khủng tạo thành một nhà ngục kim loại, giam tên Ám tế ti này vào giữa.
Năm năm trước, Cao Củng Nguyệt lần đầu đi vào thành này, ở trong phố "gió thu" gặp phải đại cung phụng doanh trại quân đội hành tỉnh Đông Lâm. Nhớ lại khi ấy, lúc hắn sử dụng chiêu thức này, đại cung phụng doanh trại quân đội hành tỉnh Đông Lâm đã không địch lại mà bại lui, nhờ vậy hắn cũng từ một người tu hành vô danh trở thành đại cung phụng Tỉnh đốc.
Năm năm sau, hắn lại sử dụng chiêu thức đấy, so với nhiều năm trước, uy lực một chiêu này tất nhiên đã tăng mạnh.
Nhưng hắn chợt biến sắc. Bởi vì đối thủ đang bị giam trong nhà ngục bằng kim loại kia đã đột ngột biến mất.
Tên Ám tế ti đã tránh thoát bằng một cách đơn giản nhất, "đi" xuống đất.
Mặc dù Cao Củng Nguyệt biết rõ nhược điểm trong chiêu thức của mình, biết mình không thể giống như những Thánh sư kia có thể khống chế phi kiếm tấn công dưới đất, hắn cũng biết rõ đường thoát duy nhất của đối phương là mặt đất, nhưng hắn không thể hiểu tại sao đối phương có thể đào sâu mặt đất kiên cố nhanh đến như vậy, thậm chí còn sâu tới mức cả người có thể nhảy xuống dưới, nhanh chóng biến mất.
Hắn đã nghĩ tới việc đối phương có nhiều cách đối phó, nhưng lại không thể ngờ tới cách này.
...
Mặt đất dưới chân Ám tế ti giống như tạo thành một lối đi nối liền với thế giới tối tăm, cả người hắn đã biến mất vào bên trong.
Hai lá liễu màu vàng đang phong tỏa bên trên lả tả bay xuống dưới, xâm nhập vào động tối mà Ám tế ti đã tạo nên. "Phốc", "phốc", hai tiếng động vang lên, hai thanh phi đao trên đã cắm vào trong bùn đất.
Nhưng hai tiếng động trên lại như hai mồi lửa nguy hiểm, khiến cho vô số âm thanh sàn sạt mà Cao Củng Nguyệt vẫn nghe thấy chợt biến lớn.
Cao Củng Nguyệt khẽ ngừng thở.
Trong cảm giác của hắn, vốn toàn thân hắn đang chìm ngập trong một cơn mưa to. Nhưng vào lúc này, hắn lại có cảm giác như cơn mưa đấy, từ trên xuống dưới, từng giọt từng giọt đã biến thành những kiện hồn binh sắc bén, bay ngược ra khắp không trung.
Mặt đất xung quanh tiểu viện hắn đang đứng bỗng nhiên rung động lên!
Không phải kiểu rung động trong cảm giác, mà mắt thường hoàn toàn có thể thấy được, rung động một cách thật sự, giống như một nồi canh nóng đang sôi sùng sục vậy, vô số bụi đất từ dưới mặt đất bay lên cao. Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ đá phiến, đá cuội, gạch ngói trên mặt đất đã bị chấn nát.
Cao Củng Nguyệt thân ở trong một nồi canh nóng hổi đang sôi trào này vô cùng hoảng sợ, vội vàng phóng người nhảy lên nóc nhà đằng sau.
Chưa bao giờ hắn cảm thấy hoảng hốt như bây giờ, cũng như nhảy cao như vậy. Cho nên, trong tình thế bây giờ cộng với dáng vẻ của hắn, người ta có cảm giác hắn như muốn bay thẳng lên cao, bay lên vầng trăng sáng trên bầu trời đêm.
Ngay giây khắc này, hắn rốt cuộc hiểu rõ Ám tế ti Mộ Tín Ly đã dùng phương pháp nào để khoét sâu mặt đất dưới chân, đồng thời, hắn cũng biết những âm thanh sàn sạt dưới mặt đất kia là gì.
Vô số sợi xiềng xích dài nhỏ giống như những con rắn màu bạc từ dưới đất phóng ra bên ngoài, giống như trên mặt đất có một ma nữ tóc dài, hất tung đầu tóc của mình trong không trung. Mà mặt ngoài mỗi một sợi xiềng xích như con rắn màu bạc kia đều có rất nhiều mảnh lân phiến tinh mịn, những mảnh lân phiến này liên tiếp và chuyển động cùng chiều với nhau, mới nhìn qua cứ tưởng như có một con rắn nhỏ khác bám trên chúng.
Những âm thanh sàn sạt này, những luồng sát khí kinh khủng này đều là chân thật, đó là một kiện hồn binh mảnh dài di động dưới mặt đất. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Tận mắt nhìn thấy những con rắn màu bạc tựa như vô cùng vô tận đang từ trong mặt đất bắn lên, sắc mặt Cao Củng Nguyệt bỗng nhiên tái nhợt. Cả người hắn đột nhiên lao ra phía trước, đứng chổng ngược trên không trung, trong tay xuất hiện một thanh như ý màu trắng.
Hồn lực còn lại trong cơ thể hắn lập tức được quán chú toàn bộ vào trong thanh như ý màu trắng này, quán chú mãnh liệt đến mức khiến thân thể hắn cũng không thể thừa nhận được, da thịt ở hai cánh tay nứt toác ra, một ngụm máu tươi từ trong miệng phun ra bên ngoài.
Thanh như ý màu trắng như được thiêu đốt, những phù văn hình dáng như cây lá cây không ngừng di chuyển, tạo thành hình ảnh một thác nước trút xuống bên dưới.
Thác nước màu trắng này tụ tập ngay trước mặt Cao Củng Nguyệt, tiếp tục biến hóa tạo thành một mảnh lá cây khổng lồ màu trắng.
Vô số con rắn nhỏ màu bạc đánh vào mảnh lá cây khổng lồ màu trắng này, khiến cho trong không trung xuất hiện những vầng sáng hai màu trắng bạc không thể phân biệt rõ.
Cao Củng Nguyệt chúi đầu xuống đất, nhưng thân thể hắn lại bị một sức mạnh kinh khủng đẩy ngược lên trời cao.
Vô số con rắn nhỏ màu bạc lượn vòng trên không trung, quấn quanh lại một chỗ, biến thành một con rắn bạc lớn. Ngay lúc này, mặt đất bỗng nhiên rung động dữ dội, Ám tế ti mặc một chiếc áo bào đen rách nát từ đó bay lên.
Tất cả những con rắn màu bạc kia là từ dưới áo choàng hắn đang mặc kéo dài vươn ra, nên hiện giờ trông hắn như đang đạp lên trên đầu con rắn bạc lớn này.
"Vèo!"
Vị tu la di chuyển trong đêm tối này khẽ ngẩng đầu lên, nhìn ánh trăng sáng trên trời cao, nhưng vẫn không thể nào nhìn thấy rõ khuôn mặt hắn được. Con rắn bạc lớn cũng ngẩng đầu lên, điên cuồng tấn công mảnh lá cây khổng lồ màu trắng.
Mảnh lá cây khổng lồ màu trắng này tách ra.
Gậy như ý trong tay Cao Củng Nguyệt bị đánh vỡ, vị đại cung phụng doanh trại quân đội hành tỉnh Đông Lâm này phun ra một ngụm máu tươi, nhưng hắn lại không để ý, mà cố gắng hét lên:
- Ta không nhúng tay nữa!
...
Con rắn lớn màu bạc biến mất trên không trung, tất cả những con rắn nhỏ kia chui vào trong áo bào đen của Ám tế ti Mộ Tín Ly. Ám tế ti rơi xuống đất, hai chân hãm sâu vào trong mặt đất. Cao Củng Nguyệt nặng nề rớt xuống mái hiên, đập vụn những miếng ngói màu đen, sau đó hắn ta chỉ biết gượng cười ngồi trên mái hiên, không dám hành động gì nữa.
Ám tế ti cúi đầu, lặng lẽ nhảy lên cao, hóa thành một áng mây đen, biến mất trong bầu trời đêm.
Cao Củng Nguyệt lau khô vết máu ở khóe miệng, lấy ra một chai thuốc, đổ vào miệng một viên đan dược. Sau khi thở dài một hơi, hắn vẫn ngồi xếp bằng trên vô số mảnh ngói vỡ, nhắm hai mắt lại, giống như đã nhập định.
....
Lâm Tịch cầm một trường đao màu đen, chạy nhanh trong rừng trúc.
Hắn không thay bộ thanh sam nhuốm máu đang mặc, bởi vì hắn biết bộ thanh sam này cũng giống như trường đao màu đen mình đang cầm, là những chứng cứ mà bọn người hoàng đế phái đến phải lấy.
Nếu hắn cũng giống như Khương Tiếu Y thay một bộ y phục khác, lập tức sẽ hạn chế chiến trường vào trong tiểu viện kia, khi đó, cả Khương Tiếu Y và Ám tế ti Mộ Tín Ly cũng bị kéo xuống nước.
Bây giờ hắn mang theo chứng cứ, mà chính hắn lại là chứng cứ lớn nhất, cùng nhau chạy ra tiểu viện Mộc Trầm Duẫn, bọn người kia chắc chắn phải đuổi theo hắn.
Cho đến lúc này, trong tầm mắt hắn còn chưa xuất hiện bất kỳ một người chặn giết nào, nhưng hắn biết với vị trí trung tâm là hắn, một tấm lưới vô hình cực lớn đã mở ra, chỉ khi nào hắn có thể phá thủng tấm lưới đấy, biến mất khỏi tầm mắt những người đã tạo nên tấm lưới đấy, hắn mới có thể tự giúp chính mình, không lưu lại bất kỳ chứng cứ nào.
Rừng trúc đen nhánh như bầu trời đêm, nhưng lại không có cỏ dại, chỉ có những lá trúc rơi thật dày dưới đất, nên Lâm Tịch chạy rất nhanh.
Nhưng hắn bỗng nhiên ngừng lại.
Phía trước hắn, cuối rừng trúc, xuất hiện một người đàn ông mặc trường sam màu xanh nhạt, khuôn mặt tuấn tú, chỉ khoảng bốn mươi mấy tuổi. Nhưng mái tóc người này đã ngả bạc, vẻ mặt cô đơn, đôi mắt thật vô hồn, tựa như đối với hắn, thế gian này có cũng được nhưng không có cũng không sao, không có vật gì có thể khiến hắn chú ý được, cũng không có nơi nào có thể khiến hắn vui được.
Hắn đang nắm chặt một trường kiếm có vỏ màu xanh nhạt.
Chuôi kiếm được chế thành từ ngà voi màu vàng, kiếm tuệ được dùng những sợi tơ hoàng kim bện lại, thật dài, phất phới bên cạnh chuôi kiếm.
Sau khi Lâm Tịch dừng lại, phía sau hắn lại xuất hiện một người khác.
Đây là một phụ nhân cầm sư tay cầm hộp nhạc, dùng một tấm khăn đen che mặt mình, trên bộ y phục đang mặc có thêu hình hoa mẫu đơn.
Lâm Tịch lặng lẽ lắc đầu, nhanh chóng chuyển người chạy sang một hướng khác.
Nhưng điều khiến hắn không thể ngờ chính là hai người này lại không hề đuổi theo mình.
Ánh mắt kiếm sư có mái tóc bạc nhìn chằm chằm vào phụ nhân cầm sư mặc áo sam màu hồng đang cầm hộp nhac, mà phụ nhân cầm sư này cũng xuyên qua rừng trúc, đi thẳng tới chỗ kiếm sư.