Trấn Đông Cảng.
Trương nhị gia từ một tiệm thuốc bước ra ngoài.
Phổi của ông ta bị thương nhiều năm, nhưng trị mãi không dứt. Vài ngày trước lại chèo thuyền giúp Lâm Tịch truy tìm hung thủ, vận dụng hồn lực quá sức, nên vết thương cũ đã nặng lại càng nặng hơn.
Liên tục thở dốc, lúc ho lại có đàm.
Trong đàm có những ngụm máu tươi màu đỏ.
Ngày xưa ông ta được mệnh danh là Long vương sông Tức Tử, nhưng lúc này đã biến thành một con mèo bệnh, ngày đêm khó ngủ.
Lúc thở vào, ông ta cảm giác như có một tảng đá lớn đè lên lồng ngực mình, bên trong lại có vô số người đang cầm những cây châm nhỏ liên tục đâm vào. Hơn nữa, lúc nằm xuống nghỉ ngơi lại càng khó thở hơn, đôi khi đang say giấc ngủ ngon ông ta lại giật mình tỉnh dậy vì khó thở.
Nhưng ngày hôm nay, khi đi trên con đường được lát bởi những tảng đá màu xanh ở trấn Đông Cảng, ông ta lại cảm thấy rất an tâm, bước đi nhẹ nhàng.
Những nhân vật giang hồ như ông ta tất nhiên không thể biết được bởi vì khen ngợi Lâm Tịch mà các quan viên trong phủ Quận trưởng đã tranh đấu với nhau, nhưng ông ta biết lần này Lâm Tịch nhất định sẽ ngự mây xanh, sẽ bước một bước thật dài trên quan trường Vân Tần.
Cho dù có vài quan viên chống đối cố ý dùng thủ đoạn, muốn che giấu đi công lao của Lâm Tịch, nhưng chắc chắn người của hai hiệu buôn Hành Vinh Xương và Lô Phúc Ký cũng không đồng ý. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Bởi vì người mang trọng bệnh, nên ông ta phải ở lại trấn Đông Cảng tịnh dưỡng, nhưng đám người Chu tứ gia đã sớm tới trấn Yến Lai. Bọn họ đều là những hán tử lớn lên ở đây, sau khi điều tra mực nước sông sau lúc đê vỡ, bọn họ có thể khẳng định khu vực sông Tức Tử ở trấn Yến Lai sẽ biến thành một nơi nước cạn, đất đá lâu ngày sẽ trầm tích lại. Đến lúc đó, khi thuyền lớn muốn đi qua, sợ rằng cần phải thuê nhiều người đến kéo thuyền.
Việc này không chỉ ảnh hưởng đến tốc độ vận chuyển bằng đường thủy của các hiệu buôn, mà nhất định còn gia tăng thêm gánh nặng chi phí cho bọn họ, do đó ảnh hưởng đến việc buôn bán cây trẩu cả đế quốc Vân Tần.
Nước sông Tức Tử chảy thật quá nhẹ nhàng, năm trước mưa cũng không nhiều lắm, nên các quan viên Công ti ở các trấn cũng không lo lắng đến việc ngập lụt. Ngoài ra, năm xưa vị Tô đại nhân kia xây đê Lan Giang thật quá chắc chắn, dẫn đến việc các quan viên Công ti ỷ lại không đề phòng đến những chuyện khác, đến lúc đê Lan Giang bị vỡ, lập tức có chuyện lớn xảy ra.
Bởi vì tâm trạng khá thoải mái, nên Trương nhị gia cảm thấy mình hô hấp dễ dàng hơn lúc bình thường rất nhiều.
Trương nhị gia đi vào một phố hẹp.
Phố này được mọi người gọi là phố thư sinh, sâu bên trong có một học đường, thành ra từ đầu đến cuối phố có không ít người đọc sách.
Hiện giờ có rất nhiều thương nhân đến trấn Đông Cảng làm ăn, nhiều người đọc sách muốn cuộc sống của mình tốt hơn nên đã vào các hiệu buôn phụ giúp những việc sổ sách. Thành ra, mặc dù học đường trên phố này vẫn còn đấy, nhưng số người đọc sách sinh sống ở đây đã giảm hơn trước, con phố cũng trở nên thanh tĩnh. Qua nhiều ngày như vậy, ngay sát các vách tường trên con đường đá màu xanh này có không ít cọng cỏ hoang đã mọc lên cao, gây cho người đi cảm giác hoang vắng và yên lặng.
Từ vị trí Trương nhị gia đang đứng, dường như chỉ cần đi qua một khúc cua nữa là sẽ đi đến cuối phố. Nhưng Trương nhị gia từ nhỏ đã lớn lên ở trấn Đông Cảng, dù có nhắm mắt ông ta vẫn có thể đi hết trấn Đông Cảng nhỏ bé này, ông ta biết sau khi đi qua khúc cua đó sẽ tiến vào một ngõ phố lớn hơn, sau đó có thể đi tới ngõ phố ông ta sinh sống.
Rõ ràng Trương nhị gia biết cuối ngõ phố thư sinh này không phải là đường cụt, nhưng ông ta bỗng nhiên dừng bước, sau đó chậm rãi xoay người lại.
Ông ta nhẹ giọng ho khan, khuôn mặt vẫn bình tĩnh như trước, nhưng sâu trong lòng lại có một cỗ sát ý vô danh lan tỏa khắp người.
Ngoại trừ Lâm Tịch và Chu tứ gia, rất ít người biết trừ việc quen thuộc với sông nước ra, trời sinh đã giúp khứu giác của Trương nhị gia nhạy bén hơn người bình thường rất nhiều. Cũng nhờ điều này, nên ông ta mới dựa vào mùi máu trong nước giúp Lâm Tịch truy tìm hung thủ.
Mà vào lúc này đây, ông ta ngửi thấy một mùi quen thuộc, một mùi mà ông ta đã mãi khắc sâu trong tâm trí mình. Cho nên, mặc dù bây giờ trời đã vào đêm, mặc dù trấn Đông Cảng vẫn yên ả an hòa như thường ngày, nhưng ông ta biết mình đang đối mặt với thời khắc nguy hiểm nhất từ trước đến nay.
Ông ta nhìn đầu phố, thấy có một người bước ra ngoài.
Xuất hiện trong tầm mắt ông ta chính là thương nhân mập mạp luôn luôn tươi cười.
Lúc này, thương nhân mập mạp đã đổi một bộ y phục tơ lụa có màu đỏ ửng, tay cầm một trượng ngắn hai màu xanh hồng.
Gốc cây trượng ngắn này chỉ là một tay cầm đơn giản, nhưng lại có màu xanh lá trong suốt như thúy ngọc khắc thành, một phù văn màu đỏ dọc theo thân trượng chảy xuống dưới. Thân trượng màu xanh lá quấn quanh phù văn màu đỏ, người nhìn từ xa sẽ có cảm giác đấy là một ngọn lửa đỏ đang bùng cháy.
- Dù sao cũng không gấp lắm.
Thương nhân mập mạp ngừng lại, nhìn Trương nhị gia ở đầu phố kia, cười nói:
- Ta không vội giết ngươi, ngươi cũng có thể không nhanh chết, hay là chúng ta trò chuyện đi.
Trương nhị gia ho khan một hồi, sau đó nhìn vào cây trượng ngắn trong tay thương nhân mập mạp, nói:
- Ngươi chính là người muốn giết ta trên sông năm xưa?
- Sao ngươi lại biết?
Thương nhân mập mạp khẽ ngẩn người, nhưng lập tức cười cười gật đầu, đưa một ngón tay chỉ ngược về mặt mình, nói:
- Đúng vậy, chính là ta.
- Mà sao ngươi biết là ta? Còn nữa, sao ngươi biết ta đang theo dõi ngươi?
Sau khi trả lời xong, thương nhân mập mạp hơi tự đắc ngẩng đầu lên, tiếp đó mới tò mò nhìn Trương nhị gia, tiếp tục hỏi.
Trương nhị gia khẽ trầm ngâm, nói:
- Ta ngửi được mùi trên người ngươi...giống như mùi thịt nướng.
- Như vậy mới đúng chứ, mọi người có gì cứ việc nói ra, người giết hay người bị giết cũng cảm thấy thú vị hơn.
Thương nhân mập mạp hài lòng cười, nói tiếp:
- Nếu như khứu giác của ngươi nhạy bén đến như vậy, ta cũng không ngại nói cho ngươi biết, trên người ta có mùi thịt nướng là vì ta có mở một cửa tiệm nướng thịt...cửa tiệm của ta nướng thịt rất ngon.
Trương nhị gia nhìn thẳng thương nhân mập mạp, hỏi:
- Tại sao ngươi muốn giết ta? Chúng ta có cừu oán gì sao?
- Giết người có rất nhiều lý do, cừu oán chỉ là một lý do trong đó mà thôi. Vài năm trước, ta vì ngân lượng đã giết không ít người, giúp người khác giải quyết nhiều phiền toái.
Thương nhân mập mạp thật không nóng lòng, theo thói quen lấy hai tay chà chà lên ống tay áo, sau đó nói:
- Năm xưa ra tay với ngươi trên sông là thiếu người khác một nhân tình. Nếu như đã ra tay, tất nhiên ta đã trả nhân tình xong, nhưng lần đấy không ngờ ngươi lại chạy thoát, ta cũng không muốn giết nữa, thật phiền phức. Còn lần này là vì ta có một huynh đệ cùng lớn lên từ nhỏ, nếu như không phải ngươi giúp Lâm Tịch chèo thuyền, hắn cũng không chết như vậy.
- Ngươi có quan hệ với quân đội?
Trương nhị gia cau mày, bỗng nhiên ho khan không thôi, sau đó mới hỏi:
- Vậy lần trước ngươi ra tay với ta cũng là vì đám người Từ Thừa Phong?
- Nói chung là vì cảm thấy nếu không có ngươi, việc làm ăn trên sông Tức Tử sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Thương nhân mập mạp cười nói:
- Ngươi cũng nên hiểu rằng trong mắt những người trong triều đình, loại người như ngươi thật không đáng nhắc đến.
Trương nhị gia hơi trầm ngâm, tiếp tục hỏi:
- Chính ngươi đã đốt Điển ngục?
- Ngươi rất thông minh. Mục tiêu của ta chính là Lâm Tịch, chỉ tiếc là ngọn lửa kia lại không đủ mạnh. Nhưng mà, nếu như giết ngươi, sợ rằng hắn sẽ không vui vẻ lắm đâu.
Thương nhân mập mạp vui mừng cười đến nỗi đôi mắt cũng híp lại thành một đường rất nhỏ.
- Được rồi, thật ra ta không thích bị máu tươi dính lên người lắm. Hay là ngươi tự sát đi, ít ra còn được lựa chọn mình sẽ chết đẹp như thế nào.
Trương nhị gia nhìn y một cái, lắc đầu:
- Nếu như lần trước ta có thể chạy thoát, lần này sợ rằng cũng không thể khiến ngươi như ý rồi.
- Ồ?
Nét tò mò lại xuất hiện trên khuôn mặt thương nhân mập mạp, mà y cũng không nóng lòng lắm, chỉ thản nhiên nhìn Trương nhị gia, nói:
- Ta nghĩ ta sẽ không đoán sai đâu...Phổi ngươi bị ta làm thương nặng, nói chính xác là nửa lá phổi đã bị hủy hoại, trừ khi tu vi ngươi đột phá, sinh cơ mạnh mẽ, kích động khí huyết và hồn lực của mình mới có thể giúp bệnh tình từ từ thuyên giảm, nhưng dù làm thế vẫn để lại di chứng về sau. Nếu không, cho dù có linh dược tốt đến mấy, cũng không thể giúp ngươi giảm bệnh được. Tu vi của ngươi không đột phá, nhiều năm bệnh như vậy thân thể càng lúc càng kém. Với hồn lực bây giờ, ta sợ ngươi chỉ có thể cố gắng chạy tối đa một trăm bước thôi. Ngoài ra, dựa theo tính toán của ta, ta chỉ cần ba mươi bước là có thể đuổi kịp ngươi.
Sau khi dừng lại một chút, dường như thương nhân mập mạp rất hài lòng với phán đoán của mình, y vừa cười vừa lắc đầu:
- Mấy năm nay ngươi ngày càng yếu hơn, ta lại tiến bộ. Hơn nữa, năm xưa ta chỉ dùng tay không đánh với ngươi, hôm nay ta lại dùng vũ khí, có khi một chiêu ngươi còn đỡ không được. Ngoài ra, ta đã cố ý chờ ngươi vào trong trấn mới ra tay, ngươi không thể nào chạy ra bờ sông kịp, sao ngươi có thể trốn được?
- Cứ thế mà trốn.
Trương nhị gia cau mày nói.
Nói xong câu này, ông ta đột nhiên xoay người, đâm mạnh vào bức tường phía sau.
"Rầm"
Trên bề mặt bức tường này nhất thời xuất hiện một hình người.
Sau tường là một gian phòng trống rống, đầy tro bụi.
Trương nhị gia ho khan một cái, sau đó cố gắng hết sức phá vỡ một đầu tường khác, tiếp tục chạy đi với tốc độ nhanh nhất mình có.
Phía sau bức tường này là một ngõ tắt.
Cuối ngõ tắt này có một cây hòe già lão, dưới cây hòe có một phụ nhân đang giặt y phục.
Nghe được tiếng động khổng lồ, cô ta xoay người lại, nhưng Trương nhị gia đã phá vỡ một bức tường khác, tiếp tục chạy vào.
Khi nhìn thấy Trương nhị gia phá vỡ bức tường đầu tiên, thương nhân mập mạp đang cầm cây trượng ngắn hai màu xanh hồng hơi ngẩn người.
Không phải y không thể phản ứng kịp, mà là vì nghĩ mãi không rõ nên lại sinh nghi. Với bệnh tình đối phương hiện giờ mà liên tục dùng hồn lực phá tường bỏ chạy, đáng lẽ chạy chưa được ba mươi bước sẽ bị y đuổi theo ngay, nhưng dẫu sao đối phương cũng là đấng kiêu hùng trên sông Tức Tử, không thể nào lúc đối mặt với sinh tử lại điên lên, đâm đầu vào tường như thế.
Chẳng lẽ sau những bức tường kia có một người tu hành lợi hại?
Nhưng y nhanh chóng phủ định suy nghĩ này.
Nếu như thật sự có một người tu hành lợi hại ẩn cư ở đây, vậy Trương nhị gia không cần xông qua, chỉ cần đánh vỡ một bức tường, tiếng động khổng lồ vừa rồi đã đủ khiến đối phương chú ý tới.
Cho nên, sau một hồi ngẩn ngơ, y nhanh chóng đuổi theo.
Trông bề ngoài thân thể y rất nặng nề, nhưng khi di chuyển lại vô cùng nhẹ nhàng, tựa như một quả cầu da bật lên khỏi mặt đất.
Sau khi biết là có người vừa phá vỡ bức tường sau lưng mình, phụ nhân đứng dưới gốc cây hòe già lão sâu trong ngõ tắt đến lúc này mới biết sắc. Nhưng vừa kinh hãi thét lên xong, cô ta liền thấy thương nhân mập mạp đã nhảy từ nóc nhà xuống, sau đó lại giống như quả bóng da, tiếp tục bật lên một nóc nhà khác.
Thân thể thương nhân mập mạp rất nhẹ nhàng, nhưng bước đi của y lại ẩn chứa sức mạnh khó lường, những tảng đá xanh lót đường hay là vài miếng ngói trên nóc nhà y giẫm lên đều bị chấn thành nát vụn.
Y lại phóng qua một ngõ hẽm.
Y lại thấy được Trương nhị gia trên người toàn bụi đất và mảnh vụn, thấy được trong ngõ hẽm nhỏ Trương nhị gia đang đứng có một địa phương hơi trống trải, có một cái giếng lớn hình lục giác.
Trong lúc y còn ngạc nhiên, Trương nhị gia hít một hơi thật sâu, cố gắng chịu đựng cơn ho khan vừa dâng lên cuống họng, bật người lên cao rồi nhảy xuống giếng.
"Tõm!"
Bọt nước bắn tóe lên cao.
Thương nhân mập mạp đáp xuống cạnh giếng, nụ cười luôn xuất hiện trên mặt y đã biến mất. Y nhìn nước giếng nhộn nhạo bên dưới.
Y nhìn chằm chằm mặt nước giếng khoảng năm sáu tức, khuôn mặt bỗng cau có đi, trông rất khó coi.
"A!"
Y thét lên một tiếng, sau vỗ chưởng vào miệng giếng, làm những tảng đá lớn rơi xuống bên dưới.
Y bỗng nhiên xoay người, đi tới trước nhà một dân chúng trong ngõ hẽm.
Trước nhà người dân này có hai con sư tử bằng đá lớn.
Y liên tiếp dời hai con sư tử bằng đá nặng mấy trăm cân này lên miệng giếng. Sau đó, song chưởng của y không ngừng đánh xuống, hai con sư tử bằng đá này lập tức bị đánh vỡ, ầm ầm rớt xuống bên dưới, hoàn toàn che lấp cả một cái giếng lớn.
Khi đã làm xong, y lại phóng người lên cao như một quả bóng da, sau nhiều lần lên xuống, y đã biến mất trong ngõ hẻm.