Chỉ trong khoảnh khắc, rõ ràng một cái chớp mắt, lại như trải qua cả ngàn năm.

Xé rách màn đêm đen đặc, hàn quang lóe ra, trong hàn quang chói mắt, đại đoàn bóng ma dâng lên mà ra, giống như một bàn tay với móng vuốt sắc nhọn, từng chút xé mở tấm vải nhân giới đang bao bọc nó.

Mất đi kết giới bảo hộ mọi người một mảnh khủng hoảng. Tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn dị tượng trên trời cao, không biết là ai hô một câu: “Còn ngây ngốc cái gì, mau ngăn cản!” Mọi người lúc này mới như tỉnh mộng.

Nhưng là, ngăn cản như thế nào?

Một người hướng chỗ nứt ra thi triển thuật tu bổ, cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, vì thế những người khác đều đã bị dẫn dắt, các loại pháp thuật toàn bộ dũng mãnh hướng trời cao, một mảnh hoa cả mắt.

Cũng có người cho rằng đây là Giang Dạ Bạch giở trò quỷ, lúc này xông đến chỗ nàng, lại bị Chu Đồ một cước đá văng ra, áo bào đỏ phất qua, hắn một tay ôm lấy Giang Dạ Bạch, một tay chặt đứt khóa sắt, phi kiếm bay lên.

Tần trưởng lão quá sợ hãi nói: “Tam, tam sư đệ, ngươi, ngươi làm cái gì?”

Chu Đồ lạnh lùng cười, không trả lời. Thân kiếm càng bay càng cao, chỉ chớp mắt đi đến chỗ nứt ra, đang lúc mọi người nghĩ đến hắn muốn ôm Giang Dạ Bạch cùng nhau nhảy vào đó, hắn lại đứng ở không trung, cái tay kia thuận thế vung lên, ngay tại nguyên bản chỗ hổng bành trướng, xả lớn hơn nữa.

Hắn đang làm cái gì?

Mọi người không dám tin, lại mỗi người nhìn thấy rõ ràng ——

Chu Đồ gia tốc mở thiên nhãn? ? ? ? ! ! !

“Mau ngăn cản hắn!” So với thiên nhãn không thể khống chế, tất nhiên là người thì thật sự dễ đối phó hơn, bởi vậy, có nhiều người nghĩ thế cũng vội vàng phi kiếm xông lên phía trước.

Đối mặt đám đông hướng về phía hắn, khóe môi Chu Đồ nhếch lên nhẹ nhàng cười, cái gì cũng chưa nói, chỉ là hơi hơi lui một bước nhỏ ——

Từ thiên nhãn phía sau hắn, bóng ma dũng mãnh tiến ra lập tức nhấn chìm tất cả.

Đám đông nhập vào bóng ma, tựa như vài giọt nước rơi vào hắc trì[1], nháy mắt bị cắn nuốt.

Người đi sau vừa thấy không thích hợp, vội vàng thu tay lại, nhưng còn chưa kịp lui về, bóng ma mãnh liệt tới, bọn họ cũng bị nuốt hết toàn bộ.

“Mau lui lại mau lui lại!” Có người thét chói tai, có người đơ ra, có người thoát đi…

Toàn bộ đỉnh núi Vân Mông, một mảnh hỗn loạn.

Mà bầu trời tối như mực theo thiên nhãn mở ra, cũng trở nên càng ngày càng dầy, theo góc độ nào đó mà nói là cách mặt đất càng ngày càng gần, cứ như vậy đè ép xuống khắp nơi.

“Hạo kiếp… hạo kiếp…” Tần trưởng lão rơi lệ đầy mặt.

Nhị trưởng lão run rẩy đỡ lấy cánh tay của hắn, phẫn nộ ngẩng đầu: “Chu Đồ, ngươi có biết mình đang làm cái gì hay không?”

“Đương nhiên.” So với mọi người chật vật, giữ Chu Đồ đứng ở giữa thiên nhãn bất động như núi, thần thái muốn bao nhiêu trấn định có bấy nhiêu trấn định, khóe môi hơi nhếch lên cũng có vẻ ý cười trong suốt.

“Ngươi trợ giúp ma nữ mở thiên nhãn, khiến cho ma tộc xâm nhập, đối với ngươi có lợi ích gì ?” Nhị trưởng lão vô cùng đau đớn giẫm chân.

“Có lợi ích gì? Ngươi đợi lát nữa chẳng phải sẽ biết ?” Chu Đồ cười càng mê người, cúi đầu chuyển hướng Giang Dạ Bạch trong lòng, “Thế nào Tiểu Dạ Dạ, trận tuồng này ngươi xem có vừa lòng?”

Ánh mắt Giang Dạ Bạch chớp động, như bị hết thảy trước mắt làm cho khiếp sợ, nói không ra lời.

Phản ứng của nàng lại lấy lòng Chu Đồ, Chu Đồ cười càng tỏ ra vui vẻ: “Những người này muốn ngươi chết, hiện tại, chúng ta sẽ khiến bọn họ chết, ngươi nói, được không?”

“Ngươi… Có thể thao túng ma tộc?” Trong lòng (Chu Đồ) truyền đến tiếng Giang Dạ Bạch yếu ớt hỏi.

“Ha ha ha ha…” Chu Đồ thoải mái cười to, lồng ngực chấn động, Giang Dạ Bạch cảm thấy khó chịu, “Chẳng lẽ ngươi bây giờ còn không nhìn ra…”

Lời nói của hắn còn chưa hết, có một thanh âm khác đồng thanh cùng hắn——

“Chẳng lẽ ngươi bây giờ còn không nhìn ra, thân thể hắn, đã là ma?”

Thanh âm trong trẻo thanh thúy, rõ ràng đến từ phương xa, lại như là đang nói sát bên tai. Giang Dạ Bạch trong lòng run lên, theo bản năng quay đầu, liền như vậy ——

Thấy Ngôn Sư Thải.

Không, phải nói là, Nhất Cửu.

Bởi vì, Ngôn Sư Thải trong ấn tượng của nàng, là một nữ tử. Giờ phút này khoảng cách xa bất quá một trượng, cùng với bóng ma tràn ngập trên bầu trời, có thêm một người nhàn nhã, là Ngôn Sư Thải ngũ quan minh diễm, cùng nam tử thân hình cao gầy cường tráng, hơn nữa mặc một thân áo lam giống như đã từng quen biết.

Đồng tử Giang Dạ Bạch bắt đầu co rút lại —— là hắn!

Nguyên lai, ngày đó ở điện Thượng Quang, người áo lam nhảy ra làm phiên dịch cho Thần y, cũng là Nhất Cửu biến ảo mà thành!

Nàng đã nói sau khi Ngôn Sư Thải tan biến, Nhất Cửu liền mai danh ẩn tích, làm sao an phận như vậy, quả nhiên âm thầm có âm mưu khác. Mà trong âm mưu của Nhất Cửu, chẳng lẽ cũng bao hàm … Chu sư thúc?

Giang Dạ Bạch run rẩy nâng mi nhìn về phía Chu Đồ.

Chu Đồ lại cười tủm tỉm nhìn Nhất Cửu: “Sự tình tiến hành thực thuận lợi.”

“Đúng vậy, loài người thật sự là ngu xuẩn vượt quá dự đoán của ta…” Khi Nhất Cửu nói lời này, ánh mắt như có như không liếc về phía Giang Dạ Bạch. Nhất thời mặt Giang Dạ Bạch càng thêm tái nhợt. Nàng đột nhiên ý thức được mình làm nên sự tình gì.

—— nàng, nghe theo Chu Đồ an bài, niệm chú ngữ.

Mà câu chú ngữ kia, làm cho thiên nhãn, mở trước tiên!

Chu Đồ là đang dối gạt nàng? Vẫn là, người trả bất cứ giá nào để cứu nàng, rồi kết quả lại thành đồng lõa của ma tộc?

Nhất Cửu và hắn đi cùng nhau từ khi nào?

Câu nói ‘hắn thân mình đã là ma’ lại là có ý tứ gì?

Tất cả mọi sự việc, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?

Vô số nghi vấn quanh quẩn trong đầu, mà đáp án, lại có thể mơ hồ cảm thấy được.

Trong tầm mắt, Nhất Cửu cùng Chu Đồ cầm tay nhau, trên mu bàn tay Chu Đồ, nhất thời xuất hiện ấn ký màu xanh, mà ấn ký này nhìn vô cùng quen mắt —— lúc trước, trên đạo ma phù dùng để phong ấn Thiển Minh sư huynh kia, cũng có đồ hình này!

“Hoan nghênh thành toàn cho chúng ta.” Nhất Cửu nói.

“Mục tiêu của chúng ta là một.” Chu Đồ trả lời.

Sau đó hai người đồng thời cười to.

Trong tiếng cười, bóng ma khổng lồ bao phủ thế gian. Mọi người ở dưới bóng ma điên cuồng chạy trốn, cái gì pháp thuật, cái gì đạo hạnh, ở giờ khắc này đều biến thành hư ảo.

Tuy rằng cho tới nay, trong truyền thuyết lâu đời đều miêu tả ma tộc xâm nhập đáng sợ cỡ nào, nhưng hòa bình thời gian dài, sớm làm cho loài người quên mất vết sẹo trước đây. Cũng bởi vậy một khi tai nạn ập đến, liền tạo thành cục diện thúc thủ vô sách[2].

Tần trưởng lão ở giữa đám đông đang chạy loạn ý đồ ổn định cục diện: “Mọi người trước đừng kinh hoảng, tập trung lại cùng nhau, mọi người đừng kinh hoảng, đừng kinh hoảng…”

Nhưng giờ phút này mỗi người chỉ lo chạy trối chết, lại có ai chịu đi nghe hắn?

Kẻ lớn gan, sau khi hướng bóng ma đánh ra vài pháp thuật, phát hiện chỉ như đá chìm đáy biển, hoàn toàn không có phản ứng, cũng đều đã chết tâm, xoay người rời khỏi. Một lát sau, núi Vân Mông rộng lớn trống trải. Chỉ còn ít ỏi mấy người vẫn cố chấp ở lại. Trong đó trừ hai vị trưởng lão Thục Sơn gặp gian khó không bỏ, bên ngoài, còn có Cảnh Nguyên cùng Thần cơ tiên xu.

Tần trưởng lão thấy đại thế đã mất, suy sụp nói: “Các ngươi… Cũng nhanh chóng chạy trối chết đi thôi…”

Cảnh Nguyên cười khổ lắc đầu: “Tổ chim rơi, trứng không thể nguyên vẹn. Xuống dưới thiên tháp, sao có thể an toàn ?”

“Kế sách hiện nay, chỉ có dựa vào Vô Cực thiên thư !” Thần cơ tiên xu gấp giọng nói, “Trưởng lão, mau xuất ra Vô Cực thiên thư, có lẽ còn có thể ngăn cơn sóng dữ!”

Nhị trưởng lão vừa nghe, ánh mắt cũng sáng lên, “Đúng vậy sư huynh, chúng ta còn có Vô Cực thiên thư, năm đó nghe nói chính là dùng thiên thư đánh bại ma tộc, cuối cùng che lại Thiên Nhãn, mau! Chúng ta nhanh thử một lần!”

Mặt Tần trưởng lão lộ vẻ do dự.

“Trưởng lão, giờ phút này quyết định sinh tử tồn vong, chẳng lẽ ngươi còn luyến tiếc một vật chết sao? Mạng sống quan trọng hơn!”

“Đúng vậy sư huynh, thiên thư ở đâu? Mau lấy ra!”

Tần trưởng lão lộ ra nét mặt già nua, từ đỏ biến trắng, lại từ trắng biến đỏ, thấy được khó khăn cực điểm.

Thần cơ tiên xu thúc giục nói: “Trưởng lão có lời khó nói? Nhưng còn có cái gì so với được với giờ phút nguy cấp này?”

“Các ngươi không nên ép hắn.” Thanh âm du dương từ đám mây truyền đến, đúng là Chu Đồ, chỉ thấy hắn cười tủm tỉm nhìn Tần trưởng lão, chậm rãi nói, “Bắt buộc hắn cũng vô dụng . Đúng hay không, sư huynh tốt của ta?”

Trong mắt Tần trưởng lão đột nhiên chảy xuống hai hàng lệ, vụt quỳ rạp xuống đất, “Chư vị tổ tiên Thục Sơn ở trên, thỉnh trừng phạt tội nhân là ta đi!”

“A ha ha ha ha ha…” Chu Đồ lớn tiếng cười dài.

Thần cơ tiên xu lo âu nói: “Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?”

“Thiên thư, thiên thư…”

“Thiên thư đã sớm dùng rồi.” Chu Đồ nhẹ nhàng bâng quơ nói.

Tần trưởng lão dập đầu thật mạnh trên mặt đất, từng chút từng chút, máu từ trán hắn chảy xuống, mặt hắn mơ hồ.

Nhị trưởng lão tiến lên một phen túm áo của hắn, “Làm sao có thể dùng rồi? Dùng lúc nào ? Ngươi nói mau! Đang nói với ngươi đấy!”

“Vô Cực thiên thư, tiêu trừ vạn ma, có thể trị bách bệnh, lưu truyền thiên cổ. Vật trọng yếu như vậy, đương nhiên dùng để cứu người là quan trọng nhất…” Chu Đồ mở miệng, ngữ điệu chậm rì rì, có thể khiến người chết tức khí sống lại.

Mà Tần trưởng lão nghe hắn nói, vẻ mặt lại khô khan, cuối cùng thở dài một tiếng nói: “Thôi thôi, ta tạo nghiệt, ta dùng mệnh bồi thường!” Nói xong liền vận công, nâng tay hướng thiên linh cái[3] của mình chụp xuống.

Một đạo bạch quang hiện lên, ôn nhu cuốn lấy tay hắn, ra tay ngăn trở, đúng là Bạch Nương Tử của Cảnh Nguyên. Cảnh Nguyên nói: “Sư phụ, không thể.”

“Ngươi đừng ngăn cản ta, ta bản thân tư dục dẫn đến đại họa, dùng thiên thư, khiến cho giờ phút này sinh linh đồ thán, không thể vãn hồi. Ta nghiệp chướng nặng nề !”

Chu Đồ ở trên trời hắc hắc cười lạnh: “Ngươi là nghiệp chướng nặng nề, lại ra vẻ đạo mạo. Thật muốn làm cho mọi người đều đến nghe một chút, đại trưởng lão Thục Sơn của chúng ta, đến tột cùng là vì ai, đã dùng thiên thư trọng yếu như vậy…”

“Tam sư đệ ngươi câm miệng!” Nhị trưởng lão rống lên một tiếng.

“Ngươi bảo ta câm miệng?” Ánh mắt Chu Đồ lập tức sắc bén lên, “Ngươi xác định sao? Hừm? Chỉ là con người.” Bốn chữ cuối cùng, cơ hồ đè nặng màn đen đầy trời, cùng nhau bức xuống.

Mắt thấy nhị trưởng lão cũng khó trốn vận mệnh bị bóng ma cắn nuốt, Giang Dạ Bạch trong lòng Chu Đồ đột nhiên mở miệng: “Ông ấy cứu ai?”

Thanh âm của nàng tinh tế yếu đuối, nhưng vấn đề đó lúc này, lại tạo đến hiệu quả rất tốt, bởi vì ánh mắt Chu Đồ lập tức nhìn qua hướng nàng, vẻ mặt nháy mắt hóa dịu dàng, thâm tình chân thành đáp: “Hắn đi cứu người thương của hắn.”

“Người thương?”

“Đúng vậy…” Chu Đồ lại cười, “Không nghĩ tới, đại trưởng lão được xưng rất cương trực, công chính vô tư nhất Thục Sơn, cũng có người thương! Hơn nữa người thương kia, là nữ nhân vừa già lại xấu lại nghèo khổ, ha ha ha ha ha…”

Tần trưởng lão lộ vẻ sầu thảm nói: “Ngươi nói ta là được rồi, cần gì phải chửi bới nàng…”

“Ả vốn là vừa già lại xấu lại nghèo khổ, ta chẳng lẽ nói sai sao? Hơn nữa, cái loại nữ nhân này thừa dịp ngươi ra ngoài cùng người bỏ trốn, ngươi vẫn còn nhớ thương, còn vì ả phạm sai lầm lớn, trộm Vô Cực thiên thư đi cứu ả!”

Tần trưởng lão cúi đầu không nói.

Chu Đồ cười, trừng mắt nhìn Giang Dạ Bạch: “Tiểu Dạ Dạ, không thể tưởng tượng được phải không? Đều nói ta là kẻ si tình, kỳ thật vị đại trưởng lão này của chúng ta, cũng không chút nào kém cỏi đâu. Thê tử của hắn bỏ trốn đi cùng người khác, hắn liền lên núi xuất gia, kết quả thê tử bị người quăng bỏ, lang bạc kỳ hồ[4]còn biến thành một thân bệnh tật, khóc sướt mướt tìm đến hắn, hắn vẫn mềm lòng cứu nàng. Chậc chậc chậc chậc, thật sự là cảm động vô cùng… Đáng tiếc, hắn không biết…” Nói tới đây, hắn nở nụ cười, bên cạnh hắn Nhất Cửu cũng quỷ dị cười rộ lên theo.

Giang Dạ Bạch nhịn không được hỏi: “Biết cái gì?” Trong đầu đột nhiên xuất hiện linh cảm, nghĩ tới đáp án: “Kỳ thật là các ngươi… Là các ngươi ra tay đúng hay không?”

“Không như vậy, sao lừa hắn dùng thiên thư?” Nhất Cửu thần sắc đắc ý.

Tần trưởng lão vừa nghe, hai mắt trừng trừng, khàn khàn nói: “Là các ngươi! Là các ngươi dùng rủa mất hồn đối với Tiểu Đồng?”

“Ngươi cho là thế?” Chu Đồ ném mị nhãn, “Khi đại sư huynh ngươi dùng thiên thư cứu nữ nhân kia, ta ở bên ngoài nhìn, cảm động đến không kìm được!”

Nhất Cửu bổ sung nói: “Đúng vậy, giờ phút này nếu ngươi có thiên thư trong tay, ta ngay cả không cam lòng, cũng chỉ đành ngoan ngoãn nghe lệnh. Đáng tiếc ngươi chỉ vì một nữ tử loài người, liền lãng phí bảo vật trọng yếu như vậy.”

Chu Đồ hỏi: “Cho nên thế này có tính là trời giúp chúng ta không?”

Nhất Cửu thản nhiên: “Đây là trời muốn diệt người.”

Chu Đồ khoa trương ôm ngực: “May mắn ta không phải người!”

Nhất Cửu đáp: “May mắn ta cũng không phải.”

Sau đó hai người lại nhìn nhau mà cười.

Giang Dạ Bạch trong lòng Chu Đồ đột nhiên sâu kín nói một câu: “Nhưng ta là người…”

Vẻ tươi cười trên mặt Chu Đồ nhất thời cứng lại, sau đó cúi đầu, ôn nhu nhìn nàng: “Yên tâm đi, Tiểu Dạ Dạ, ngươi sẽ không có việc gì .”

Thần sắc Nhất Cửu cũng hơi hơi thay đổi, trong mắt hiện lên thần sắc khó có thể nắm lấy, nhưng cái gì cũng không nói.

Giang Dạ Bạch hỏi: “Vì sao ta không có việc gì?”

“Bởi vì đây là lời hứa của ta. Ta nói rồi, muốn đem ngươi nguyên vẹn đưa về bên người mẹ ngươi, ta nói được thì làm được.”

Giang Dạ Bạch buồn bã cười: “Cho nên, ngươi nghĩ ngươi là vì ta, mới dấn thân vào ma tộc ?”

Chu Đồ nhìn nàng, ánh mắt lập tức thâm trầm.

[1] Hắc trì : hồ nước đen.

[2] Thúc thủ vô sách : ko có cách chống lại đành bó tay chịu trói.

[3] Thiên linh cái : tên 1 huyệt vị trên đỉnh đầu.

[4] Lang bạc kỳ hồ : phiêu bạt, lang thang, nay đây mai đó.