Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân>

Người đăng: PeaGod

Dường như cũng đã nhận ra câu nói của mình có phần không thoả, Quỷ Linh Nhi vội sửa lời: "Sư phụ, con... con không phải có ý đó. Con...".

"Không sao." Quỷ Bảo cũng chẳng muốn làm cho đồ nhi bối rối. Hắn khoát tay: "Hmm... Cả đêm qua ta đã cố gắng tập luyện, hiện đã hoàn toàn kiểm soát được đôi mắt của mình rồi".

Quỷ Linh Nhi thở phào. Nàng thả lỏng đôi tay, chính diện nhìn Quỷ Bảo: "Sư phụ, người thực sự vẫn ổn chứ?".

"Đừng lo, ta đã kiểm tra kỹ rồi. Trừ bỏ việc thể lực tốt hơn, thị lực mạnh hơn người thường thì mọi thứ đều giống như cũ".

"Vậy thì tốt rồi...".

Bầu không khí chợt trở nên im ắng. Quỷ Bảo, và cả Quỷ Linh Nhi, hai người bọn họ chẳng ai nói năng thêm gì.

Có vẻ cũng tự thấy như thế là kì quặc, Quỷ Bảo đưa nấm tay lên miệng, hắng nhẹ một tiếng, sau đó hỏi: "Linh Nhi, con đang nấu gì đấy?".

"À..." Quỷ Linh Nhi giống như người vừa tỉnh ngủ, vụng về đáp: "Con đang làm chút điểm tâm...".

Nói rồi nàng quay lại chỗ bếp lửa, đun đun nấu nấu...

Một lát sau.

Thức ăn đã nấu xong. Lúc này chúng đang được Quỷ Linh Nhi đem bày ra trước mặt Quỷ Bảo, trên chiếc bàn đá.

"Sư phụ, mời người dùng".

"Ừ. Linh Nhi con cũng ngồi đi".

"Dạ".

...

"Linh Nhi." Ăn được mấy miếng điểm tâm, Quỷ Bảo đột nhiên lên tiếng: "Mấy món đồ vật của hai con yêu quái kia con vẫn giữ chứ?".

"Dạ, con vẫn giữ. Để con lấy cho người".

"Không cần vội, ăn xong đã".

"Dạ".

Bữa ăn vốn chả có gì gọi là cầu kì nên rất nhanh liền kết thúc. Thu dọn bát đĩa xong, Quỷ Linh Nhi lập tức đi vào tư thất đem những món đồ vật của hai nữ yêu tinh Tiểu Mi và Lục Ngọc lưu lại kia lấy ra.

"Sư phụ, chúng đây ạ".

"Ừm".

Quỷ Bảo nhẹ gật đầu, đưa tay cầm lên một món, chính là chiếc giới chỉ màu đen của hồ yêu Lục Ngọc.

Ngồi kế bên, Quỷ Linh Nhi thấy sư phụ mình chăm chú ngắm nhìn, dạ thầm suy đoán. Nàng hỏi: "Sư phụ, có phải người tính dùng năng lực thấu thị để tra xét hay không?".

"Ừ." Quỷ Bảo cũng không giấu: "Ta vẫn nghĩ chiếc nhẫn này chính là một loại vật dụng dùng để lưu trữ. Cũng giống như chiếc nhẫn mà Dịch Phong đeo vậy".

Dịch Phong?

Quỷ Linh Nhi nhanh chóng nhớ ra. Song nàng chẳng nhắc gì đến cái tên ấy nữa.

"Sư phụ, ừm... Con tới hạp cốc một chút".

Quỷ Bảo không ngốc, hiểu là đồ nhi muốn tránh mặt, liền ưng thuận: "Ừ, con đi đi".

...

Quỷ Linh Nhi hiện đã rời đi, bên trong thạch động lúc này chỉ còn lại một mình Quỷ Bảo. Hắn cúi nhìn chiếc nhẫn, bắt đầu tra xét.

Sau vài bận, Quỷ Bảo không khỏi cau mày. Đúng như hắn nghĩ, chiếc nhẫn trên tay hắn đây đích xác chẳng phải vật phàm, bên trong có tồn tại một khoảng không gian dị thường. Song...

"Năng lực thấu thị của ta lẽ nào cũng không thể nhìn thấy được những thứ cất chứa bên trong?".

Quỷ Bảo có chút không cam. Hắn cố thử lần nữa. Lần này hắn đã hết sức tập trung...

Xoạt!

Tựa như có thứ gì vừa bị xé rách, một thanh âm trầm thấp vang lên trong tâm thức Quỷ Bảo. May mắn, ánh mắt hắn cuối cùng đã xuyên qua được vách ngăn. Theo đó, một khung cảnh ngổn ngang dần hiện rõ.

Khoảng không gian dị thường này ước tính cỡ một gian phòng, bên trong chứa đựng rất nhiều thứ. Gần như tất cả đều nằm ngoài nhận thức của Quỷ Bảo. Nói cách khác, những món đồ vật này, chúng vốn không phải của thế tục phàm nhân.

"Những thứ này... làm sao đem chúng lấy ra đây?".

Quỷ Bảo thầm hỏi, thử dùng ý niệm xem coi có tác động gì được hay không.

Kết quả rất nhanh liền có. Ở bên trong khoảng không gian dị thường, một quyển sách đã bắt đầu di chuyển. Nó bay lên, hướng thẳng ra phía ngoài. Ban đầu chậm, sau theo tâm ý Quỷ Bảo, tốc độ đã được đề thăng lên nhiều.

Chỉ thấy nơi bề mặt chiếc nhẫn một chút ánh sáng loé lên rồi vụt tắt. Chừng khi Quỷ Bảo thu hồi ý niệm, cúi xuống xem lại thì thấy trên bàn đã có thêm một món đồ vật. Đúng là quyển sách cất chứa bên trong khoảng không gian nọ.

"Được rồi".

Có chút vui mừng, Quỷ Bảo cầm quyển sách lên xem.

"Tu Tiên Dị Văn Lục", đấy là tiêu đề quyển sách.

"Tu tiên... đây quả nhiên không phải đồ vật thế tục".

Tò mò, mong đợi, Quỷ Bảo đem cuốn Tu Tiên Dị Văn Lục ấy mở ra. Hắn đọc hết trang thứ nhất thì lâm vào trầm mặc, sau một đỗi mới thở ra, giọng cảm khái: "Thế giới của tu tiên giả thật đúng thần kỳ".

Hít sâu một hơi, Quỷ Bảo giở ra trang sách thứ hai, tiếp tục đọc...

Cứ thế, một trang rồi lại một trang, Quỷ Bảo chăm chú đọc, càng lúc càng say sưa. Giống như toàn bộ tâm trí đều bị cuốn hết vào trong quyển sách vậy.

Từ buổi bình minh Quỷ Bảo đọc sách mãi tận đến gần trưa thì mới chịu dừng lại. Nhưng không phải tự ý, do hắn muốn dừng. Gấp sách chẳng qua là vì đã có người tác động.

Lúc ấy, Quỷ Linh Nhi đem mấy con cá cùng ít rau quả trở về, trông thấy ân sư chăm chú nhìn quyển sách lạ thì trong lòng không khỏi nghi hoặc, bèn lên tiếng hỏi. Chính câu nói của nàng đã đem Quỷ Bảo kéo về thực tại.

Buông quyển sách trong tay ra, Quỷ Bảo ngẩng lên nhìn đồ nhi: "Linh Nhi, con về lúc nào vậy?".

"Mới ạ." Quỷ Linh Nhi nghi vấn: "Sư phụ, đây là sách gì mà người lại xem chăm chú quá vậy?".

"Sách này gọi là Tu tiên Dị văn lục".

Tu tiên Dị văn lục?

Quỷ Linh Nhi nhẩm lại, dạ liền có suy đoán. Hai chữ "tu tiên", nó đã nói lên nhiều điều.

"Sư phụ, quyển sách này, nó có phải...".

Dường như cũng hiểu ý, Quỷ Bảo gật đầu: "Đúng vậy. Quyển sách này chính là được lấy ra từ bên trong chiếc nhẫn".

"Nói vậy thì chiếc nhẫn thực sự là một khoả không gian giới chỉ rồi...".

...

"Sư phụ, trừ cuốn sách này ra thì bên trong còn đồ vật nào nữa không?" Quỷ Linh Nhi một bộ tò mò.

Vật dụng của yêu tinh, chúng chắc chắn sẽ rất khác với thế tục phàm nhân. Nàng cũng muốn kiến thức qua một chút.

"Bên trong còn rất nhiều thứ. Để ta xem có lấy hết ra được không".

Với quan hệ thân thiết của hai sư đồ, Quỷ Bảo thấy chẳng có lý do gì để mình phải che giấu. Hắn cầm lên chiếc giới chỉ màu đen rồi bắt đầu triển khai năng lực thấu thị. Tất nhiên là trước đó hắn cũng đã xoay người sang hướng khác. Nếu lại vô tình xem hết thân thể đồ nhi một lần nữa, như vậy thật không hay. Sẽ lại khiến cho đôi bên khó xử.

Chẳng ngoài dự liệu, dựa vào năng lực của đôi mắt cùng thần niệm, Quỷ Bảo đã nhanh chóng lấy ra món đồ vật thứ hai. Rồi món thứ ba, thứ tư, thứ năm, thứ sáu,..., chúng cũng lần lượt hiện ra trước mắt Quỷ Linh Nhi.

"Sư phụ, đã nhiều rồi, không cần lấy nữa đâu".

Quỷ Bảo lúc này cũng đã thấy mệt, thuận tình ngay: "Vậy được rồi, những thứ khác chúng ta sẽ xem sau".

Đảo mắt nhìn quanh một vòng, Quỷ Bảo không ngờ là mình đã lấy ra nhiều thứ đến vậy. Hắn tùy tiện vươn tay cầm lên một món đồ vật rồi xem xét. Kế bên Quỷ Linh Nhi cũng đồng dạng, mau chóng kiểm tra.

Được một lúc, Quỷ Linh Nhi bỗng chợt nhăn mày. Nàng lấy thứ đang cầm trong tay đưa qua cho Quỷ Bảo: "Sư phụ, người xem thử cái này đi".

"Gì vậy?".

"Con không rõ. Nó giống như trúc thư song thay vì trúc thì những tấm thẻ lại bằng ngọc, bên trên cũng không nhìn thấy chữ".

"Con cho rằng chữ viết bị ẩn đi?".

"Dạ".

Quỷ Linh Nhi có lý do để tin rằng như vậy. Bởi không chỉ một, toàn bộ số ngọc thư nàng đã xem qua đều giống y cái vừa đưa Quỷ Bảo, hết thảy trống trơn. Đây hẳn là thủ đoạn hòng che mắt thế tục phàm nhân. May mắn, sư phụ nàng đã không phải phàm nhân thông thường. Thiết nghĩ người có thể xem ra được.

Thực tế thì Quỷ Bảo đã không làm cho đồ nhi của mình thất vọng. Hắn quả đã nhìn ra. Ngọc thư đích xác có chữ, rất nhiều là khác.

"Sư phụ, có chữ phải không?".

Đáp lại là một cái gật đầu. Quỷ Bảo nói: "Đúng là có chữ. Nội dung lại còn không ít".

"Trong đó viết gì vậy sư phụ?" Quỷ Linh Nhi lại hỏi.

"Công pháp tu luyện".

"Công pháp?".

"Ừm".

Quỷ Bảo tiếp lời: "Nó cũng tương tự như tâm pháp võ học, nhưng thâm ảo hơn, phương thức tu tập cũng rất sai biệt... Cuốn công pháp này là pháp môn tu luyện của hồ tộc".

"Không ngờ yêu ma quỷ quái cũng tu luyện công pháp." Quỷ Linh Nhi cảm thấy rất ngoài ý muốn. Trước hôm nay nàng vẫn nghĩ yêu tinh giống như Tiểu Mi và Lục Ngọc chỉ là do hấp thu thiên địa linh khí, tự thân lĩnh ngộ mà thành. Nào hay...

"Linh Nhi, có lẽ trước đây chúng ta đã hiểu sai. Thế giới yêu ma, chỉ e phức tạp hơn những truyền thuyết kia nhiều".

"Được rồi, chúng ta tiếp tục kiểm tra. Nói không chừng sẽ thu thêm được nhiều tin tức hữu dụng...".

...

Quỷ Bảo, Quỷ Linh Nhi, hai sư đồ đã tiêu tốn không ít thời gian để kiểm kê, xem xét. Dẫu vậy, tính đến hôm nay đã là ngày thứ ba rồi mà vẫn chưa xong. Bên trong chiếc giới chỉ vẫn còn kha khá đồ vật, đấy là chưa kể ba chiếc túi trữ vật kia nữa...

Giống như giới chỉ màu đen, ba chiếc túi ấy cũng tồn tại một khoảng không gian dị thường, bên trong chứa đựng nhiều thứ. Có y phục, ngọc thư, da lông thú vật, tinh thể các loại..., muốn kiểm tra hết thật chẳng nhẹ nhàng gì.

Quỷ Bảo cảm thấy rất mệt. Suốt ba ngày nay hắn đã làm việc quá nhiều. Lúc này hai mắt hắn đã mỏi, tinh thần cũng không còn tốt nữa.

"Sư phụ." Nhìn ân sư, Quỷ Linh Nhi bất nhẫn khuyên: "Người nghỉ ngơi một chút đi. Mấy hôm nay người ngủ rất ít".

"Ta không sao đâu".

"Sư phụ." Quỷ Linh Nhi nắm lấy cổ tay nam nhân trước mặt, một bộ quan tâm: "Hai mắt người thâm quầng hết cả rồi mà còn bảo không sao... Người nghe con, nghỉ ngơi đi có được không?".

Cử chỉ quan tâm, ánh mắt thâm tình, chúng khiến cho Quỷ Bảo động lòng. Hắn nở một nụ cười từ ái, gật đầu: "Thôi được rồi, vi sư nghe lời con".

Quỷ Linh Nhi nghe thế dạ rất vui mừng. Nàng nhanh tay đem ngọc thư mà Quỷ Bảo đang cầm thu lại, kế đó kéo hắn đứng lên.

"Sư phụ, con đưa người về phòng".

"Linh Nhi, con làm gì vậy? Ta tự biết đi mà".

Quỷ Linh Nhi làm như không nghe thấy, tiếp tục kéo Quỷ Bảo đi. Tới phòng, nàng thoáng sửa lại chăn gối, đợi hắn nằm xuống xong lúc này mới tỏ ra vừa ý.

"Sư phụ, người nghỉ ngơi đi. Lát nữa con sẽ nấu cháo cho người ăn".

"Linh Nhi, vi sư không có bệnh".

"Biết rồi. Người cứ ngủ đi, tối con sẽ đem cháo vào".

"Nhưng mà... ta đâu có bệnh. Linh Nhi...".

Quỷ Bảo còn tính nói thêm, song nhìn lại thì đã không thấy bóng dáng Quỷ Linh Nhi đâu nữa rồi.

"Đứa nhỏ này...".