Tiên Lộ Truy Thê

Chương 21: cả đời này ta sẽ chỉ yêu một mình nàng

Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân>

Người đăng: PeaGod

"Ực".

Tuyết Nữ giết xong đám người Thần Long - Yên Tử thì lập tức lục soát thi thể Dịch Thiên Hành để tìm kiếm thuốc giải. Nàng cũng không chắc, song tình thế cấp bách chỉ có thể uống liều. May sao, viên thuốc màu nâu vừa thu được đích xác là giải dược của kỳ độc Nam Vu. Công lực của nàng đang bắt đầu khôi phục lại. Có điều...

Kỳ độc Nam Vu đã được giải, nhưng độc Tuyết Nữ trúng không chỉ duy nhất một loại. Trừ bỏ kỳ độc Nam Vu ra thì nàng còn trúng phải Lạc Tiên Tán nữa. Mà Lạc Tiên Tán này, nó là xuân dược, muốn giải gần như chỉ có một cách...

"Bọn đê tiện...".

Tuyết Nữ cầm lấy thanh bạch kiếm, dùng kiếm chống trên nền tuyết để mà đứng lên. Tay ôm ngực, dáng hình lảo đảo, nàng bước nhanh về phía thạch động.

Tìm đến giường hàn ngọc, Tuyết Nữ lập tức trèo lên, thử dùng nội công độc môn của mình để hoá giải độc dược.

...

Hôm sau.

Trên đỉnh Thiên Sơn lại có hai nhân ảnh vừa tiến nhập. Nhưng may mắn đấy chẳng phải người của Thần Long Giáo, phái Yến Tử hay loại nhân sĩ giang hồ nào khác. Với Tuyết Nữ bọn họ rất thân quen, chưa từng nghĩ sẽ gây hại cho nàng.

"Sư phụ, Linh Nhi mệt quá." Ngồi ở trên vai Quỷ Bảo, Quỷ Linh Nhi dường như đã buồn ngủ, tựa cằm lên mái tóc ân sư khẽ nói.

Trên nền tuyết, Quỷ Bảo tiếp tục bước đi, vừa đi vừa đáp: "Xem nha đầu con nói kìa. Suốt cả quãng đường đi vi sư nếu không cõng thì cũng đèo con, người mệt phải là vi sư mới đúng".

"Nhưng sư phụ là người lớn mà".

"Người lớn thì cũng là người a".

"Sư phụ, Linh Nhi bây giờ chỉ muốn ngủ".

"Được rồi. Chúng ta ghé qua thạch động của Tuyết Nữ, đưa quà cho nàng xong sẽ lập tức về hạp cốc".

"Dạ".

...

"Sư phụ." Đi thêm một quãng, Quỷ Linh Nhi lại hỏi: "Người nói tỷ tỷ có thích quà chúng ta tặng không?".

"Món đồ tinh xảo như vậy nàng ấy nhất định sẽ thích thôi".

"Tỷ tỷ cài lên hẳn sẽ rất đẹp".

"Ừ".

"Sư phụ, người nói...".

Quỷ Linh Nhi đang nói bỗng ngưng. Sư phụ cô bé không hiểu sao lại đột nhiên khựng người lại.

Tất nhiên là Quỷ Bảo có lý do cho điều đó. Hắn vừa nhìn thấy những thứ lẽ ra không nên có ở đỉnh núi Thiên Sơn này.

Nhanh tay đem Quỷ Linh Nhi cùng gói đồ sau lưng bỏ xuống, Quỷ Bảo khẩn trương chạy lên phía trước.

Trước mặt, hắn đã nhìn thấy xác người.

"Sư phụ, họ... bọn họ...".

"Tuyết Nữ..." Xem qua những bộ tử thi, trong lòng Quỷ Bảo liền nổi lên lo lắng. Hắn bật người dậy, hướng thạch động của Tuyết Nữ chạy đi.

Mặc dù hắn vẫn luôn nói với Quỷ Linh Nhi rằng võ công Tuyết Nữ rất cao, không ai có thể làm hại nàng, song lúc này, khi trông thấy những bộ thi thể của đám người Thần Long - Yên Tử...

Con người chính là như vậy. Một khi quan tâm ai đó quá nhiều, trong lòng tự khắc sẽ sợ hãi những điều không hay xảy đến với họ. Thậm chí kể cả khi theo lý lẽ thông thường, những điều đó gần như sẽ không có khả năng xảy ra đi nữa.

"Tuyết Nữ! Tuyết Nữ!".

"Tuyết Nữ!".

Cước bộ gấp gáp, Quỷ Bảo cứ thế chạy thẳng vào bên trong hang động. Lúc này trong đầu hắn cũng chả còn để ý gì đến điều cấm không cho phép tiến nhập. Hắn chỉ nghĩ đến an nguy của Tuyết Nữ, muốn biết tình trạng hiện giờ của nàng. Hắn mong nàng vẫn bình an vô sự.

Tiếc thay, mong muốn ấy chẳng thể nào là hiện thực được. Tuyết Nữ vẫn đang lâm nguy. Xuân dược Lạc Tiên Tán, nàng chưa thể giải.

"Tuyết Nữ!".

"Tuyết Nữ, cô ở đâu?!".

Bên trong thạch động Quỷ Bảo khẩn trương tìm kiếm, miệng liên tục hô gọi. Chẳng mấy chốc, rốt cuộc hắn cũng tìm ra.

Nơi thạch thất, Tuyết Nữ hiện đang nằm co ro trên chiếc giường hàn ngọc, thân thể run lẩy bẩy.

"Tuyết Nữ!".

Quỷ Bảo lập tức chạy ngay vào. Bên giường hàn ngọc, hắn đem Tuyết Nữ nâng dậy.

"Tuyết Nữ, cô làm sao vậy?! Tuyết Nữ...".

Không nghe hồi âm, Quỷ Bảo chỉ có thể tự mình kiểm tra mạch tượng, xem xét cơ thể.

"Đây... Cô bị trúng độc rồi...".

"Quỷ... Bảo...".

Nghe gọi tên, Quỷ Bảo đáp ngay: "Ta đây Tuyết Nữ...".

"Tỷ tỷ!".

Lúc này Quỷ Linh Nhi cũng đã chạy vào thạch thất, cô bé nhìn thấy tình trạng yếu nhược của Tuyết Nữ như vậy thì rất lo lắng.

"Sư phụ, tỷ tỷ làm sao vậy?".

"Quỷ Bảo...".

Tuyết Nữ vừa nói vừa thở. Thân thể nàng bây giờ rất nóng. Như một lò lửa vậy.

Mà đâu chỉ thân thể, cả dục vọng cũng thế nữa. Nàng rất khao khát...

"Tuyết Nữ, ta đây! Ta đây...".

"Ta... trúng phải... xuân dược".

Quả nhiên!

Quỷ Bảo vốn dĩ là một y sư, vừa rồi hắn xem qua mạch tượng, lại quan sát biểu hiện, trong lòng cũng đã có suy đoán. Nay nghe Tuyết Nữ đích thân xác nhận thì chẳng còn gì để phải hoài nghi nữa. Vấn đề bây giờ là mau chóng hoá giải. Song...

Kẻ trúng phải xuân dược, muốn giải thì gần như chỉ có một cách. Mà cách này...

Quỷ Bảo hắn thì không sao, nhưng còn Tuyết Nữ, nàng có nguyện không?

Đáp án có lẽ là không. Tuyết Nữ là nữ nhân băng thanh ngọc khiết, vẫn luôn quý trọng thân thể mình. Nàng sẽ không vì cứu lấy tính mạng bản thân mà...

"Cứu ta".

Suy nghĩ của Quỷ Bảo nhất thời ngưng trệ. Bởi câu nói ấy. Tuyết Nữ, nàng muốn hắn giúp.

"Tuyết Nữ, cô...".

Tuyết Nữ nắm lấy cổ áo người đối diện, ánh mắt có chút mơ màng: "Nếu là ngươi... ha a... ha a...".

"Quỷ Bảo... cứu ta...".

"Sư phụ, người mau cứu tỷ tỷ đi!" Đối với tình trạng của Tuyết Nữ Quỷ Linh Nhi dù không hiểu rõ, song cô bé biết giờ phút này cũng chỉ có sư phụ mình là có khả năng cứu chữa, bởi thế nên giục. Trừ Quỷ Bảo ra thì Tuyết Nữ chính là thân nhân thứ hai của cô bé. Cô bé rất yêu quý nàng, chẳng muốn nàng xảy ra điều bất trắc.

Quỷ Bảo trầm mặc. Hắn hít vào một hơi, rồi bảo: "Linh Nhi, con ra ngoài đi".

"Sư phụ...".

"Vi sư sẽ cứu nàng ấy. Nhưng trong lúc vi sư cứu chữa cho nàng, Linh Nhi con không thể làm phiền. Ngoan, hãy ra ngoài đợi vi sư".

"Vậy Linh Nhi sẽ ra ngoài".

Quỷ Linh Nhi cất bước đi ra bên ngoài, tới cửa thạch thất, cô bé nhắn gửi một câu sau cùng: "Sư phụ, người nhất định phải cứu tỷ tỷ".

...

Cúi nhìn giai nhân, cảm thụ luồng nhiệt khí toả ra từ thân thể nàng, với khuôn mặt trầm trọng, Quỷ Bảo nói: "Tuyết Nữ, độc cô trúng là xuân dược, muốn hoá giải cần phải... Cô xác định muốn ta cứu cô?".

"Giúp ta".

Tuyết Nữ đã sắp không trụ thêm được nữa, đáp xong liền ngã đầu vào ngực Quỷ Bảo, hai tay cũng bắt đầu ôm lấy thân thể hắn.

"Ta còn có một điều muốn hỏi".

Quỷ Bảo nói luôn: "Tuyết Nữ, ý trung nhân của cô... là ai?".

Ý trung nhân? Trong mơ màng Tuyết Nữ thều thào: "Chính... là ngươi".

Nghe rõ đáp án, trong lòng Quỷ Bảo cảm thấy rất vui. Hắn biết giữa hoàn cảnh này mình đáng ra không nên như thế, nhưng thật sự là hắn kiềm không được. Trên môi hắn vừa mới nở một nụ cười hạnh phúc.

Hơn một năm trời chung sống, trải qua nhiều lần tiếp xúc, cũng chẳng rõ từ khi nào Quỷ Bảo hắn đã đem lòng thương tưởng. Cô gái này, nàng vẫn thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của hắn...

"Soạt!".

Đương lúc vui mừng, tiếu ý trên môi còn chưa tắt thì một bàn tay chợt kéo mạnh cổ áo của Quỷ Bảo, khiến hắn giật mình. Tới khi hoàn hồn lại thì hắn thấy bản thân đã nằm luôn ở giường hàn ngọc, ngồi trên bụng mình là một thân bạch y yêu kiều diễm mị.

"Tuyết Nữ...".

"Ha a... Ha a...".

Những làn nhiệt khí liên tiếp phả vào mặt Quỷ Bảo, ngồi trên mình hắn, Tuyết Nữ cúi sát, đôi môi mềm mấp máy như thể gọi mời.

Sức cám dỗ thật là ghê gớm. Quỷ Bảo rất nhanh đã chẳng còn thanh tỉnh được nữa. Hắn cảm thấy mình hình như cũng đang trúng phải độc tình.

Khẩn trương, hồi hộp, hắn hé mở đôi môi, rướn về phía trước. Trong sự ngập ngừng, hắn khẽ khàng hôn lên môi Tuyết Nữ.

Ong!

Tại khoảnh khắc môi chạm môi, thân thể Quỷ Bảo tựa hồ có dòng điện chạy qua, tâm trí hắn hệt như vừa phát sinh một tiếng nổ mạnh. Hắn mở to mắt nhìn.

Phía trên Tuyết Nữ cũng giống y như vậy, cũng đang mở to đôi mắt. Cứ như thể nàng không dám tin đây là sự thật. Nhưng một chút lý trí cuối cùng nói cho nàng biết, nụ hôn này chẳng phải giấc mơ.

Đôi mắt Tuyết Nữ mờ dần. Dưới tác dụng của xuân dược, nàng xuôi theo dục vọng, hé mở hàm răng trắng đều chờ đợi.

Ngay lập tức, một chiếc lưỡi tiến vào, tìm đến chiếc lưỡi thơm tho của nàng mà quấn quýt, mà triền miên.

Men tình thấm đượm, mật dịch ôn hương nhanh chóng làm Quỷ Bảo mê đắm. Hắn đã say. Và cũng vì say mà động tác của hắn mới dần trở nên thô bạo. Những cái hôn càng lúc càng cuồng nhiệt, đôi tay hắn càng lúc càng tham lam sờ soạng.

Quỷ Bảo, hắn đã chiếm rất nhiều tiện nghi. Song bấy nhiêu hình như vẫn chưa đủ để làm hắn thoả mãn. Tuyết Nữ cũng vậy, nàng muốn nhiều hơn. Giống như Quỷ Bảo, lúc này nàng cũng đang khẩn trương đem y phục hắn cởi xuống. Thắt lưng, trường y, trung y, chả mấy chốc mà đều nằm hết trên nền đất lạnh.

"Yêu ta...".

Giường hàn ngọc vốn dĩ buốt giá là thế, ấy vậy mà lại chẳng thể làm tan đi thân nhiệt của người. Da thịt Tuyết Nữ càng lúc càng hồng, nàng gắt gao ôm lấy Quỷ Bảo, giống như muốn cùng hắn hoà thành một thể.

"Ư...!".

Chợt, từ cổ họng Tuyết Nữ, một thanh âm thống khổ cất lên. Nơi hạ thân nàng có thứ gì vừa bị xé rách. Cơn đau lan toả toàn thân, lớn tới nỗi buộc nàng phải cong mình gánh chịu.

Giây phút này lý trí đã quay lại. Tuyết Nữ hoàn toàn nhận thức, hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra. Nàng biết thứ quý giá nhất của người con gái, hai chữ "trinh bạch" nàng gìn giữ bao năm đã bị lấy đi rồi. Là Quỷ Bảo. Là hắn...

Bất giác, từ trong đôi mắt Tuyết Nữ, một dòng lệ chảy ra.

Nhìn thấy cảnh ấy, Quỷ Bảo liền ngưng hẳn động tác.

"Tuyết Nữ...".

Nằm bên dưới, Tuyết Nữ mở mắt. Bên trong hiện hữu không phải đau khổ mà là sự dịu dàng hoà ái. Nàng nói: "Đừng phụ ta".

Quỷ Bảo cúi xuống, đặt lên mắt nàng một nụ hôn yêu thương.

"Cả đời này ta sẽ chỉ yêu một mình nàng".