Những ngày tiếp theo, Đường Kiếp dùng hết sức giúp Vệ Thiên Xung thu thập tài liệu, xử lý tin tức, phân tích đối thủ, cuối cùng là giúp Vệ Thiên Xung lựa chọn Yên La Bộ và Câu Tà Âm Binh.

Yên La Bộ là một loại pháp thuật lẩn tránh, chuyên về tránh né trong phạm vi nhỏ. Câu Tà Âm Binh là pháp thuật gọi Âm Binh đến trợ giúp, trong những pháp thuật bậc trung cũng được coi là một loại pháp thuật khá thực dụng.

Đường Kiếp đã quyết định để Vệ Thiên Xung đi theo con đường triệu hòi, dù sao thì tiểu tử này vốn ham ăn biếng làm, vì thế Câu Tà Âm Binh là lựa chọn thích hợp nhất cho gã.

Câu Tà Âm Binh được xem là loại âm binh cấp thấp nhất trong các loại âm binh, chiến lực có hạn, nhưng có lợi thế đó chính là khả năng giằng co không tệ, có thể dùng để ngăn cản giữ chân đối thủ.

Đường Kiếp thiết kế chiến thuật chiến đấu cho Vệ Thiên Xung, đó chính là dùng Yên La Bộ lẩn tránh, dùng âm binh quấy rầy, sau đó dùng con rối làm mũi tấn công chính.

Giai đoạn Linh Đồ, bởi vì uy lực thuật pháp có hạn, đại bộ phận Linh Đồ đều lựa chọn con đường giống như Đường Kiếp Trang Thân, đó chính là dùng vũ khí làm cơ sở, phối hợp thi triển pháp thuật, bởi vậy phần lớn nằm trong phạm vi công kích gần.

Chỉ có chờ đến Linh Hải Cảnh trở lên, linh dịch vạn giọt, nắm giữ pháp thuật cũng nhiều hơn, thuần thục, khi đó mới có thể liên tiếp xuất ra các loại pháp thuật.

Phương hướng tu luyện của Vệ Thiên Xung, hiện tại chủ yếu là nhằm vào bộ phận học sinh này, hơn nữa những học sinh này cũng đang so sự trung kiên và lực lượng trên bảng, chỉ cần qua cửa này, thì cơ hội của Vệ Thiên Xung sẽ tăng lên nhiều. Ngoài ra, phương thức chiến đấu dựa vào âm binh của gã, tiêu hao linh khí ít, rất thích hợp để đánh lâu dài.

Đợi qua một thời gian nữa, Vệ Thiên Xung thuần thục các pháp thuật hiện tại, lại bảo gã học thêm một hai loại pháp thuật nhiều bậc, cơ bản chính là tiết tấu đạo sĩ khắc chiến sĩ.

Kế tiếp chính là quá trình khổ luyện của Vệ Thiên Xung dù có khắc chế thế nào, chung quy cũng phải có thực lực cơ bản mới có thể phát huy được ưu thế.

Giải quyết xong chuyện của Vệ Thiên Xung, tiếp đó liền tới phiên Đường Kiếp,

Tuy nhiên không giống với mọi người, kỳ vọng tới trường Đấu Luyện, phát ra thần uy, Đường Kiếp căn bản không đi trường Đối Luyện.

Hắn đi tới khu tập luyện riêng.

Khu tập luyện riêng của Thần Binh Đấu Trường, nằm ngày ở đầu kia của thung lũng, cách trường Đối Luyện khá xa, tên gọi chính thức của nó thực ra là khu đặc huấn.

Đi qua trường đối luyện, xuyên qua thung lũng, Đường Kiếp đi vào giữa một khu rừng chim hót líu lo, xa xa có mấy tòa cung điện đứng sừng sững, bên ngoài còn có một bờ tường vây.

Đường Kiếp đếm đếm, phát hiện tổng cộng có bảy tòa cung điện, trên mỗi tòa cung điện đều có một tấm biển lần lượt là Thiên Khu, Thiên Tuyền, Thiên Cơ, Thiên Diễn, Thiên Tru, Thiên Biến, Thiên Ngự.

Nơi đây chính là Thất Thiên Điện lừng danh.

Đường Kiếp biết rằng, tên của bảy tòa cung diện này tương ứng với bảy chỉ tiêu là công kích (Thiên Tru), phòng ngự (Thiên Ngự), né tránh (Thiên Tuyền), kéo dài (Thiên Cơ), ứng biến (Thiên Biến), tốc độ (Thiên Khu), tổng hợp (Thiên Diễn).

Mỗi một cung điện yêu cầu một loại pháp thuật khác nhau, cũng là khảo nghiệm và huấn luyện phương diện mà nó yêu cầu.

Có một ông lão ngồi trước cửa điện, tay đặt trên mặt bàn, bày đầy ngọc bài. Ông lão nhìn thấy Đường Kiếp liền nói:

- Họ tên, cấp bậc?

- Đường Kiếp, bậc Linh Tuyền.

Ông lão lấy ra một khối ngọc bài, viết lên đó họ tên và cấp bậc của hắn, sau đó quẳng cho Đường Kiếp: - Đây là lệnh bài để ngươi tiến vào Thất Thiên Điện, mỗi điện chỉ có thể tiến vào một lần, Linh Tuyền đi bên trái, cánh cửa thứ nhất.

Đường Kiếp nhìn ngọc bài trên tay, trên ngọc bài có khắc một trận đồ phức tạp, có lẽ đó chính là trận pháp vận chuyển. Chẳng qua chỉ có thể dùng được ở trong điện và ngoài điện, đồng thời còn có một tác dụng khác đó chính là ghi lại thành tích kỷ lục của bản thân.

Đường Kiếp tùy tiện đeo nó vào thắt lưng, cùng một chỗ với lệnh bài điểm tích lũy, ngẫm nghĩ một chút, Đường Kiếp đi vào Thiên Ngự Điện đầu tiên.

Hắn hiện giờ tu luyện Tàng Tượng Kinh và Ly Kinh, tố chất thân thể được nâng cao, muốn thử xem năng lực chống đỡ của bản thân tới mức nào.

Tới trước điện, chỉ thấy trên Thiên Ngự Điện treo một tấm bảng, trên bảng viết:

" Bản điện là nơi huấn luyện năng lực phòng ngự, sau khi nhận lệnh bài có thể tiến vào, nhưng không thể sử dụng bất cứ trang bị gì. Mỗi ngày chỉ có thể nhập điện một lần, nếu không địch lại được, phát động ngọc bài là có thể trở lại ngoài diện, tính mệnh quan trọng, chớ cậy mạnh!!!

Liên tiếp ba dấu chấm than, cảnh cáo đám học sinh không nên lấy tính mạng ra mạo hiểm.

Mặc dù nói học viện Tẩy Nguyệt, trong quá trình tu luyện không cho phép xảy ra mất mạng, nhưng cũng có một số người không chịu được nhưng cứ liều mạng chống đỡ.

Từ bên tay trái bước và cánh cửa đầu tiên của đại điện, Đường Kiếp liền thấy không gian chugn quanh đột nhiên thay đổi, mình đang ở trong một không gian kín mít.

Không gian này không lớn, bốn phía tối mờ, chỉ có mười người mặc áo giáp đen đứng thành một hàng.

- Con rối?

Đường Kiếp kinh ngạc.

Hắn vừa liếc mắt đã nhận ra, mười bộ áo giáp màu đen đều là những con rối, vân trận dầy đặc toàn thân chúng, trong không gian mờ tối lóe ra một tia sáng kỳ dị.

Ngay khi Đường Kiếp vừa xuất hiện, một con rối đã vọt ra, đánh một quyền về phía Đường Kiếp.

Đường Kiếp theo bản năng tránh né, lại phát hiện tốc độ con rối đó nhanh vô cùng, nháy mắt đã xông tới bên cạnh hắn, đấm vào bụng hắn, một cú đã đánh bay Đường Kiếp ra ngoài.

Tuy nhiên quả nắm này nhìn thì có vẻ hung mãnh, nhưng lực đẩy lớn hơn lực công kích, nên Đường Kiếp cũng không có cảm giác bị thương tổn nặng.

Ngay sau đó con rối lại tiếp tục đánh ra một quyền, đánh thẳng vào ngực Đường Kiếp.

Đường Kiếp lúc này mới phát hiện, tốc độ di chuyển của nó rất nhanh, nhưng quyền cước lại bình thường, đoán chừng là học viện đặc biệt an bài để cho học sinh có cơ hội thi pháp.

Trong lòng Đường Kiếp khẽ động, lại không sử dụng pháp thuật phòng ngự, mà là tiếp tục dùng thân thể của chính mình chống đỡ cú đấm này. Hắn nhận ra, cú đấm nà mạnh hơn cú đấm vừa nãy một chút.

Ngay sau đó con rối mặc áo giáp đen liên tiếp cuồng ẩu với Đường Kiếp, cú đấm sau lại mạnh hơn trước một chút. Đường Kiếp quyết định phải kiểm tra thể chất của bản thân, nên chỉ không ngừng giơ tay ra đón đỡ, và dùng thân thể của mình cố gắng chống đỡ.

Con rối kia không ngừng đánh lên người hắn, lực càng lúc càng lớn, thẳng tới tận khi một cú đấm có thể vỡ bia phá đá mới không tiếp tục tăng thêm nữa. Lúc này Đường Kiếp chợt nghe thấy ngọc bài phát ra một tiếng vang nhỏ.

Theo sau đó, một con rối khác lại xông lên, cùng với con rối lúc này, không ngừng tấn công Đường Kiếp.

Đường Kiếp lập tức hiểu ra, mười con rối này đại biểu cho một trăm điểm. Mỗi một con rối tương đương với mười điểm, chỉ có thể chống đỡ toàn bộ mười con rối vây công trong một khoảng thời gian ngắn, chính là đã đạt được một trăm điểm rồi. Về phần kỷ lục, tất nhiên thời gian chống đỡ càng dài càng tốt rồi.

Hiểu được điểm này, Đường Kiếp liền thẳng thắn đọ sức với mấy con rối này.

Thời gian dần trôi qua, số lượng con rối vây quanh Đường Kiếp ngày càng nhiều, tổng cộng có ba con rối bao vây tấn công Đường Kiếp, Đường Kiếp dần cảm thấy không còn chống đỡ nổi.

Mặc dù nói tấn công của những con rối đó, chư đủ để tạo thành thương tổn lớn cho hắn, nhưng từng cú đấm giáng xuống, Đường Kiếp cũng cảm thấy cả người đau nhức.

Nhất là số lượng con rối tăng lên, những đòn tấn công càng khó chống đỡ.

Lúc nà Đường Kiếp vừa mới ngăn cản cú đấm của một con rối, thì hai con rối bên cạnh từ hai bên trái phải lao vào, đánh lên phần eo Đường Kiếp, cũng may là bọn chúng chịu sự khống chế của pháp trận, không đánh vào đầu hắn.

Dù là như vậy, Đường Kiếp cũng bi đánh phải lui về sau mấy bước, ngay sau đó con rối thứ tư phi thân nhào tới, đạp một cước, đá bay hắn ra ngoài.

Cú đá này khá mạnh, mạnh hơn nhiều so với mấy cú đấm lúc trước.

- Con mẹ nó chứ. Lại tăng thêm rồi. Đường Kiếp chửi thề một tiếng, sau khi những con rối này đạt được một số lượng nhất định, sẽ tiếp tục nâng cao sức chiến đấu, ba con rối ban đầu chỉ dùng tay, con rối thứ tư vừa ra đã dùng chân rồi.

Hắn xoay người vùng dậy, còn chưa kịp đứng vững, đã bị một con rối dùng đầu húc vào bụng, lại một lần nữa đánh bay Đường Kiếp ra ngoài.

Được lắm, lại còn biết dùng đầu rồi đấy.

Đường Kiếp xoay người nhã nhào xuống đất, miệng phun ra một ngụm máu lớn.

Chỉ thấy hai con rối đang đồng thời xông lại đây, cùng nhấc chân đạp mạnh vào người Đường Kiếp.

Đường Kiếp chỉ có thể giơ tay lên đỡ, sau đó lại có một con rối bay lên tung ra một cước, đá vào eo Đường Kiếp, cú đá này mạnh tới mức Đường Kiếp cảm thấy xương cốt như bị chặt đứt.

Bốn con rối đều đồng thời giơ nắm đấm thép, nện xuống người Đường Kiếp.

Bị bắt buộc, Đường Kiếp chỉ còn cách phát động Vô Tương Kim Thân. Tám nắm đấm cùng lúc đập lên người Đường Kiếp, giống như kim loại va vào nhau, phát ra tiếng kêu leng keng giòn tan.

Phản lực quá lớn khiến cho bốn con rối đồng thời bị đơ một chút, Đường Kiếp liền vội xoay người lăn ra, nhanh chóng bò dậy, lúc này mới thở hắt ra.

Có Vô Tương Kim Thân trợ giúp, năng lực phòng ngự của hắn lại nâng cao thêm, lại có thể chống đỡ thêm một thời gian nữa.

Tuy nhiên Đường Kiếp lại không hài lòng lắm.

Hắn lắc lắc đầu: - Chỉ có thể đi tới bước này thôi sao? Có chút kém.

Nói xong liền vỗ vào ngọc bài bên hông, lúc này bốn con rối đang vọt tới chỗ hắn đang đứng. Đúng lúc này, bóng người Đường Kiếp phát ra ánh hào quang, tan biến trong không gian, rồi bất ngờ xuất hiện trước cửa điện.

Ông lão ngồi bên ngoài điện liếc mắt nhìn Đường Kiếp, cúi đầu nói: - Bốn mươi mốt điểm, với một học sinh mới thì cũng không quá tệ, nhưng đối với một học sinh luyện Vô Tương Kim Thân mà nói, hơi kém một chút. Huấn luyện ở cung điện này, trên năm mươi điểm và dưới năm mươi điểm khác biệt rất lớn đấy.

Đường Kiếp nghe vậy giật mình, không phải kỳ lạ vì đối phương biết pháp thuật mình tu luyện, mà kinh ngạc vì hóa ra càng về, càng khó tăng điểm.

Nghĩ tới con rối thứ tư gia nhập, khiến cho sức tấn công của bọn chúng nâng cao thêm một bậc, trong lòng Đường Kiếp có chút dự định.

Tuy nhiên Đường Kiếp cũng không lo lắng lắm về chuyện này, mục đích chính của hắn là thí nghiệm, chứ không phải vượt ải, bởi vậy cũng không quá để ý tới điểm số.

Bởi vậy chỉ cung kính nói: - Vâng, học trò tài sơ học thiển, mới học Vô Tương Kim Thân, chưa thuần thục, cho nên biểu hiện quá kém, lần này trở về nhất định sẽ chăm chỉ khổ luyện gấp bội lần.

Sau khi cáo biệt ông lão, Đường Kiếp cũng không rời khỏi đó, mà tìm một nơi hẻo lánh ngồi xuống nghỉ ngơi.

Hắn hiện tại đang suy nghĩ một vấn đề, chính là Ly Kinh có tác dụng rèn luyện thân thể, nhưng dường như hiệu quả kém hơn so với mình nghĩ.

Mặc dù nói, thể chất hiện tại đã tương đương với pháp thuật hộ thân, nhưng mình tu luyện chính là bí pháp của Binh Chủ.

Tàng Tượng Kinh luyện ba năm không nói, Ly Kinh cũng trải qua hai lần tẩy luyện, quăng vào đó hơn mấy ngàn kinh tiền, nhưng lại chỉ đi được tới bước này. Thâm chí hiệu quả còn không bằng một kiện đồ phòng ngự, sao lại kém như vậy chứ.

Chẳng lẽ, bản thân tu luyện chưa đúng?

Đường Kiếp không khỏi suy nghĩ.

Lặng lẽ suy nghĩ, theo thói quen Đường Kiếp vẫn vận chuyển tâm pháp. Những vết thương do bị con rối đánh đã dần khôi phục, Đường Kiếp cảm thấy tốc độ khôi phục nhanh hơn ngày trước nhiều.

Nhanh hơn?

Trong lòng Đường Kiếp cả kinh, đột nhiên tỉnh ngộ.

Hắn hét lên: - Đáng chết, ta sao lại quên mất điểm này chứ, phải bị đánh mới thăng cấp được.

Hắn đột nhiên nhớ tới trước kia, khi mình bị Vệ Thiên Xung dùng roi quất một trận mới lĩnh ngộ được.