Sáng sớm Cơ Tử Khiên ngủ dậy rất sớm, Cơ Vệ Lan Tâm tự mình sửa sang lại quần áo cho đứa con, không quên dặn dò:

- Lần này cho con đi hầu học, thiệt thòi cho con rồi, nhưng tiên môn khó vào, ngoài cách này ra cũng không còn cách nào khác, đợi đến khi gặp Xung đệ, nhớ rõ là không được chống đối, cố gắng tạo quan hệ tốt.

- Mẹ, mẹ nói đến hai mươi lần rồi đấy.

Cơ Tử Khiên ngạo nghễ nói:

- Yên tâm đi, con sẽ xử lý tốt chuyện này.

Thân là thiếu gia nhà họ Cơ, Cơ Tử Khiên thật sự là có cái chỗ đáng để kiêu ngạo.

Hắn năm ngoái đã mời Linh sư mở ngọc môn cho hắn, ngọc môn tứ chuyển, cũng coi như là tư chất trung phẩm, quan trọng là tấn công ngọc môn cần phải có nghị lực, đủ kiên nhẫ, Cơ Tử Khiên có thể làm đến bước này, trong đám thiếu gia cũng là hiếm thấy, nên có chút tự cao.

Lại thêm nữa là bình thường hắn cũng biết làm người, không biết là cao minh hơn Vệ Thiên Xung bao nhiêu lần, do đó theo cách nhìn của hắn, bắt thóp Vệ Thiên Xung là chuyện dễ như trở bàn tay.

Nếu như không có chuyện gì thay đổi, thì điều này đúng là không khó.

Thu dọn xong quần áo, hai người chính thức xuất hành, sai bọn tôi tớ dẫn đường đến Tĩnh Tâm viên. Thanh Dương Hiên cách Tĩnh Tâm viên khá xa, suốt đường đi, không biết là đi qua bao nhiêu chỗ rồi. Cơ Tử Khiên đã lâu không đến, thỉnh thoảng đi một chuyến Vệ phủ, trong lòng cũng kinh ngạc về khí thế của Vệ phủ, người hầu trẻ tuổi kia là một người khôn khéo, cả dọc đường đều nói về các phòng các hộ, giải thích cho Cơ Tử Khiên nghe về tình hình Vệ phủ. Cơ Tử Khiên mới đến, đối với những tin tức này tự nhiên rất là coi trọng, có chút cảm kích người hầu trẻ tuổi kia.

Tuy nhiên cứ như thế, tốc độ có chút chậm đi, trên đường đi còn gặp đủ các loại người, có tôi tớ của các phủ, tỳ nữ, thậm chí còn có quản sự, người nào cũng cực kỳ khách khí, sau khi gặp là hỏi thăm sức khỏe, tốc độ lại càng chậm đi mấy phần.

Lại đi thêm đoạn nữa, đã đến chỗ ở của Lão thái gia, chỉ thấy Lão thái gia đang đánh quyền trong sân, Cơ Tử Khiên không thể không đi lên vấn an.

Ông cụ nhìn thấy ngoại tôn đi tới, lại hỏi han ân cần, phải một lúc mời buông tha.

Tuy nhiên cứ như thế, đợi đến được Tĩnh Tâm viên đã qua nửa canh giờ rồi.

Đến Tĩnh Tâm viên rồi, lại được thông báo là Vệ Thiên Xung đang lên lớp, không nên quấy rầy.

Vệ Lan Tâm cảm thấy bất mãn:

- Không phải đã nói là, hôm nay đến gặp thiếu gia sao, sao lại để Xung nhi lên học đường cơ chứ?

Nàng là cô của Vệ Thiên Xung, lời nói đối với Vệ Thiên Xung tự nhiên chẳng cần khách khí.

Thị Mộng bên ngoài cười bên trong thì không trả lời:

- Thiếu gia đã đợi rồi, đợi hơn nửa canh giờ, thật sự đợi không được, tưởng là hai vị không đến, nên mới đi học rồi.

Hắn không nói Vệ Thiên Xung đợi đến nửa ngày đến nóng lòng, đến ghế cũng đập mất một cái, Vệ Lan Tâm và Cơ Tử Khiên cũng không cảm thấy có vấn đề gì bên trong.

Nếu là mình đến muộn, thật là cũng không trách được Vệ Thiên Xung.

Cũng may Thị Mặc nói:

- Nhưng hai vì dù sao cũng tới rồi, cũng nên chào hỏi thiếu gia một câu, không thì tiểu nhân đưa hai vị đến thư viện xem một chuyến.

Ngẫm lại cũng đúng, Cơ Tử Khiên nhõ nhã lễ độ trả lời:

- Nếu đã như vậy, thế thì phiền tiểu ca rồi.

Hắn tuy xuất thân gia thế, lại cũng biết bản thân lần này sang đây là có việc cần nhờ, bởi vậy đối với bọn tôi tớ ở đấy cũng coi như là khách khí, tuy nhiên nếu nói học tập Đường Kiếp tặng tiền tặng quà, hắn vẫn là coi thường.

- Hai vị mời đi theo ta.

Thị Mộng đưa Vệ Lan Tâm và Cơ Tử Khiên đến thư viện.

Đến thư viện rồi, chỉ thấy bên trong có một vị tiên sinh đang dạy học, ngồi phía dưới đến hơn mười người, đều là những tiểu tử nhà Vệ gia, lại không biết ai là Vệ Thiên Xung.

Thị Mộng chỉ chỉ Vệ Thiên Xung ngồi chỗ kia rồi nói:

- Vị kia chính là tiểu thiếu gia, đang học, hai vị không nên quấy rầy, đứng đây chào hỏi thôi.

Nói xong liền hướng vào phòng ho khan một tiếng.

Thị Mặc bên kia nghe được, ngẩng đầu nhìn ba người đứng bên ngoài, biết là Cơ Tử Khiên bọn họ đến, liền dùng cánh tay chọc Vệ Thiên Xung, rồi bĩu môi hướng ra phía ngoài.

Vệ Thiên Xung ngẩng đầu nhìn, vừa vặn nhìn thẳng ngay ánh mắt Cơ Tử Khiên.

Tuy nhiên động tách vừa rồi của Thị Mặc hơi lớn, bị vị tiên sinh kia nhìn thấy, nắm lấy cái thước trong tay chỉ về phía Vệ Thiên Xung nói:

- Tập trung đọc sách, không được nhìn đông nhìn tây!

Lần này thước đánh vào đầu Vệ Thiên Xung, đau đến nỗi hắn co rút đầu lại không dám nhìn nữa.

Cổ nhân dạy học không để ý gì vui vẻ dạy học, không được dùng trò đánh học sinh.

Công việc dạy học bản thân là có tư cách đánh thiếu gia, mà thầy giáo nhà Vệ gia lại là một thầy nho có tiếng ở Thương Long phủ, từng dạy qua mấy vị danh động tứ phương rồi.

Đừng nói ngươi là Vệ thiếu gia, cho dù là Kim gia Tranh gia Cổ gia, thậm chí là Tiên thiếu gia, dám không chăm chỉ nghe giảng thì cũng chịu đánh.

Bởi vậy mà bị ăn một thước này, đến Vệ Thiên Xung cũng không dám phản kháng, nhưng trong lòng lại hận Cơ Tử Khiên đến nghiến răng nghiến lợi.

Vốn là Vệ Thiên Xung hôm qua sau khi tức giận, nghĩ lại thì rốt cuộc cũng là anh họ mình, cũng không cần phải tính toán nhiều, do đó đã nhượng bộ phần nào, bây giờ lại liên tiếp bị hố, đối với hình tượng của Cơ Tử Khiên hoàn toàn kém đến nỗi không gì kém hơn nữa rồi.

Cơ Tử Khiên đối với lần đầu thất bại này chả có ấn tượng gì, theo cách nhìn của hắn lên lớp mà không chăm chỉ nghe giảng có bị đánh cũng là bình thường, do vậy chỉ cười cười:

- Xem ra thật là đến không đúng lúc rồi, nếu đã thế, không bằng chúng ta vê Tĩnh Tâm viên đợi trước đi. Đúng rồi Thị Mộng, tiên sinh bình thường dạy đến lúc nào?

- Cái này…

Thị Mộng lộ vẻ khó xử:

- Cũng khó nói. Tiên sinh dạy học không nói rõ giờ, có lúc thì thời gian dài, có lúc thì ngắn, lúc hứng lên dạy đến tận tối muộn,

- Vậy à.

Cơ Tử Khiên ngẫm nghĩ một chút:

- Nếu như thế, chúng ta về Thanh Dương Hiên trước, nếu thiếu gia có tan học sớm, thì xin tiểu ca đến thông báo một tiếng.

- Tất nhiên rồi.

Thị Mộng mỉm cười trả lời.

Đương nhiên, Cơ Tử Khiên sẽ không nhận được bất kỳ thông báo nào.

Sau khi vào phủ được hai ngày, chỉ duy nhất một lần Cơ Tử Khiên thấy Vệ Thiên Xung ở xa, lại còn hại hắn bị đánh.

———————————

Ngày thứ ba trong phủ.

Hôm nay Cơ Tử Khiên cũng dậy rất sớm, sửa soạn quần áo, để tránh phải đi thêm lần nữa, Vệ Lan Tâm đang muốn đi cùng con, không ngờ Yên Chi lại chạy đến nói phu nhân muốn gặp bà cô.

Trịnh Vệ Thư Phượng không biết là hôm qua Cơ Tử Khiên vẫn không nói chuyện với con mình, chỉ cho rằng mọi người đã gặp nhau, cả hai đều rất thân thuộc, không cần thiết phải để Vệ Lan Tâm đi cùng nữa, lại thêm Yên Chi kiến nghị, liền bảo Vệ Lan Tâm đến chơi với Lão phu nhân.

Vệ Lan Tâm nghe nói Vệ Trịnh Thư Phượng kêu mình đến chơi với Lão phu nhân, thực lòng không muốn đi, lại không biết phải mở miệng thế nào, may là Cơ Tử Khiên nói:

- Mẫu thân đến chơi với Lão phu nhân đi, con tự mình đi gặp Xung đên được rồi.

Vệ Lan Tâm dù sao vẫn có chút không yên lòng, phải đành nói:

- Nếu như thế, thì để Sài Tứ đi cùng con.

Do lần này sang đây, Cơ Tử Khiên không muốn mang theo người hầu, do vậy mà Vệ Lan Tâm chỉ đem theo nha hoàn của mình và một người chăn ngựa Sài Tứ, lúc này chỉ có thể để Sài Tứ đi cùng.

Lần này vẫn là do người hầu hôm qua dẫn đường, dù sao hôm nay cũng không phát sinh những chuyện như hôm qua nữa, rất thuận lợi đến Tĩnh Tâm viên, đúng lúc Vệ Thiên Xung đang trong vườn hoa thưởng hoa.

Nhìn thấy Vệ Thiên Xung, Cơ Tử Khiên cười cười đi tới:

- Xung đệ, hai năm không gặp, gần đây vẫn khỏe chứ?

Đối với Cơ Tử Khiên mà nói, hắn đến đây làm hầu học, thực ra là chả còn cách nào khác, trong thâm tâm nghĩ rằng không thể để mình thực sự thành người hầu được, đây cũng chính là nhược điểm duy nhất, chỉ có điều nhược điểm này, bình thường cũng không có ai dám lợi dụng để đối phó cả.

Chính vì thế, hắn hôm nay qua đây, chính là định dùng cách ôn lại tình xưa để lôi kéo quan hệ với Vệ Thiên Xung. Chỉ luận tình, không luận trách nhiệm, điểm này thực ra giống với thái độ lúc đầu của Đường Kiếp với Hư Mộ Dương, bản thân không có lỗi gì.

Tiếc là suy nghĩ của hắn sớm đã bị Đường Kiếp nhìn ra rồi, hơn nữa lại còn thông qua Thị Mặc truyền đến tai Vệ Thiên Xung trước một ngày. Lại thêm chuyện hôm qua, Vệ Thiên Xung đối với hắn ta chả còn cái ấn tượng gì đáng nói nữa rồi. Do vậy mà lúc này nhìn thấy hắn đến, chỉ nói chuyện với Thị Mặc đứng bên cạnh mà không để ý gì đến hắn. Cơ Tử Khiên muốn nắm lấy tay của Vệ Thiên Xung, nhìn thấy Vệ Thiên Xung không phản ứng gì, chỉ đành lúng túng sờ sờ đầu, lại rút về.

-…Đúng rồi, cái bút long sói trong phòng cũng phải thay rồi, nhớ là phải…

- Đã thay rồi, thiếu gia, là cây bút long màu tím mà người thích nhất.

- Vẫn là tiểu tử ngươi thông minh.

Vệ Thiên Xung cười nói, lúc này mới quay đầu lại nhìn Cơ Tử Khiên một cái, dùng cái giọng cực kỳ phổ thông, cực kỳ bình thường nói:

- Ôi!!! Đây không phải là Tử Khiên ca ca đây sao, lâu rồi không gặp, sao hôm nay lại đến thăm ta thế này?

Cơ Tử Khiên cười nói:

- Như thế nào Xung đệ vẫn còn không biết ư? Hôm trước mẫu thân ta đến, chính thức xin Vệ phủ, hy vọng có thể có được một cái tên trong danh sách, Vệ gia năm nào cũng đều có xuất, Cơ gia và Vệ gia lại có quan hệ thân thiết, và nếu cho người ngoài, thì không bằng cho người nhà còn hơn.

Những lời này của hắn nói rất bình thường, nhưng tiếc là không đúng hoàn cảnh, bởi vì những “người ngoài” này đều ở đây.

Đừng nói là Thị Mặc Thị Mộng, đến cả Đường Kiếp và những người hầu khác cũng ở đó, nghe những lời này, trong lòng cùng nhau hừ lạnh.

Vệ Thiên Xung thì lại không tức giận vì cái này, chỉ lạnh lùng nói:

- Lại chả có ai báo cho ta, ta tại sao lại phải biết cơ chứ?

Cơ Tử Khiên ngẩn người ra, nghe ra những lời này có chút không đúng.

Cơ gia đến Vệ phủ đã hai ngày, hôm qua cũng đã có người thông báo cho Vệ Thiên Xung, nếu nói Vệ Thiên Xung không biết, thì tuyệt đối là không thể, hắn nói vậy chỉ có thể là chứng minh một chuyện, chính là hai ngày trước vì không đến gặp hắn mà không vừa ý.

Tuy nhiên đây cũng không phải chuyện gì lớn, giải thích một chút là có thể hiểu rồi, Cơ Tử Khiên vội cười nói:

- Ồ, em họ hiểu lầm rồi, chúng ta được sắp xếp ở tại Thanh Dương Hiên, ở có xa một chút, đi lại có chút không tiện, hơn nữa mẫu thân tàu xe mệt nhọc nên cần nghỉ ngơi, cho nên hôm đó không đến được, ngày hôm qua cũng qua đây…

Hắn không đề cập đến ngày hôm qua còn tốt, nhắc đến ngày hôm qua Vệ Thiên Xung liền nhớ lại chuyện bị đánh, chỉ cảm thấy đầu óc bây giờ còn thấy đau đau, sắc mặt lập tức tối lại:

- Vĩnh Khanh thành cách Thương Long phủ cũng không xa nhỉ, chỉ vì một cái tên, Cơ gia không phải cũng đến rồi sao? Sao Thanh Dương Hiên của Vệ gia lại cách xa Tĩnh Tâm viên của ta, khéo còn xa hơn từ Vĩnh Khang thành đến Thương Long phủ ý nhỉ? Đến ta cũng không biết là Vệ gia lại to đến thế.

Bọn người hầu đồng thời phát ra tiếng cười.

Cơ Tử Khiên nghe thấy không đúng, đang định giải thích, Vệ Thiên Xung đã nói:

- Vệ gia mặc dù năm nào cũng đều có suất, mỗi năm năm nào cũng có người đến xin, các mối quan hệ đều được chuẩn bị, cũng có một số người đã đắc tội, cũng không ít họ hàng mượn thời cơ đến cửa giành lấy cơ hội, chỉ có một suất thôi, người muốn có năm nào cũng trên cả trăm, cho nên cũng không phải con chó con mèo gì mà có thể đến lấy đi được, thật không biết Tử Khiên dựa vào cái gì mà đến lấy cơ chứ?

Cơ Tử Khiên nghe thấy trong lòng giận dữ.

Hắn biết rằng mình trong lúc vô ý đã đắc tội Vệ Thiên Xung, lại không biết đắc tội sâu như thế. Mẫu thân hắn Vệ Lan Tâm và Vệ Đan Bách dù sao cũng là anh em cùng một mẹ, là máu mủ ruột thịt, đến đâu đi nữa cũng không thể nói là con chó con mèo, Vệ Thiên Xung nói thế đã khiến hắn giảm mức độ thân thiết xuống một tầng rồi.

Cơ gia nhà hắn ở Vĩnh Khang dù sao cũng là một gia tộc có tiếng, lúc mà Vệ Lan Tâm gả cho phụ thân hắn, Vệ gia cũng không hiển hách như bây giờ, hai nhà lúc đó cũng là môn đăng hộ đối, sao bây giờ lại biến thành con chó con mèo cơ chứ?

Tuy nhiên hắn cũng biết hiện tại không thể đắc tội với Vệ Thiên Xung, chỉ có thể nhẫn nhịn mà trả lời:

- Cơ gia cũng không phải lấy không, Tử Khiên lần này qua đây, là lấy thân phận hầu học mà sang.

- Thì ra là thế.

Vệ Thiên Xung cười to:

- Thế thì ta trách nhầm ngươi rồi.

Cơ Tử Khiên nghe mà trong lòng vui vẻ, còn cho rằng sự việc giải thích rõ ràng là xong rồi, không ngờ lúc này Vệ Thiên Xung đã đập tay nói:

- Nếu đã là hầu học, chính là nói huynh đến làm người hầu phải không? Cũng được, Thị Mặc, dạy hắn quy tắc, cho hắn biết sau này nên làm việc thế nào?

- Cái gì?

Cơ Tử Khiên như bị sét đánh, đứng ngây ra.

Vệ Thiên Xung thì đã xoay người bỏ đi.

Thị Mặc cười hắc hắc đi tới, đứng trước mặt Cơ Tử Khiên nói:

- Cơ thiếu gia…ồ, không đúng, bây giờ nên gọi ngươi là Tử Khiên rồi, quy tắc trong phủ không nhiều, nhưng mỗi điều đều rất quan trọng. Thân làm người hầu, đầu tiên là phải hiểu tôn ti trật tự, cho nên quy tắc thứ nhất, sau này nhìn thấy thiếu gia, ngươi không thể gọi là Xung đệ hay là em họ nữa, mà phải giống chúng ta, gọi thiếu gia…

Cơ Tử Khiên hoàn toàn ngây ra.

Giọng nói của Thị Mặc vẫn còn tiếp tục:

- Ngoài ra, thân làm người hầu mà còn mang theo người hầu, đây là cái chuyện gì? Cái tên theo sau Tử Khiên, cũng không biết từ đâu ra tên quê mùa này, lôi thôi quá, vẫn là đuổi hắn ra khỏi phủ sớm một chút, đừng có làm bẩn mặt đất của Tĩnh Tâm viên, Vệ phủ ta không gánh nổi người này đâu…

——————————

Ở bên này Vệ Thiên Xung trở về trong phòng, lè lưỡi nói:

- Thị Mộng, biểu hiện của ta lúc nãy được chứ?

Giờ thì mấy biểu hiện kiêu ngạo lúc nãy đã hoàn toàn biến mất.

- Tất nhiên là thế rồi, biểu hiện của thiếu gia tuyệt đối không chê vào đâu được, bất kể người nào gặp cũng đều nói lời của thiếu gia đều có lí, tiến thoái có mức độ,

Thị Mộng nhân cơ hội nịnh nọt.

Vệ Thiên Xung thở phào:

- Vậy là tốt rồi, nhưng ngươi nói, chúng ta có phải hơi quá rồi không? Hắn dù sao cũng là anh họ ta, làm hắn gọi ta là thiều gia, ta vẫn co cảm giác chuyện này có chút không đúng.

Thị Mộng cười nói:

- Người cũng không bắt hắn gọi người là thiếu gia, chỉ là cho hắn học chút quy tắc, lần này sang đây làm học hộ, để cho hắn học chút quy tắc cơ bản, không phải là rất bình thường sao? Cho dù là khách quý đến từ bên ngoài, vẫn cần nhắc nhở một chút những nơi nào có thể đi, những nơi nào không thể tới. Nói về nội dung cụ thể của quy tắc, đó đều là do Thị Mặc dạy, chẳng có liên quan gì đến thiếu gia? Là Thị Mặc tự cho rằng là khiến hắn gọi người là thiếu gia.

- Nhưng đến lúc hắn gọi ta là thiếu gia, ta trả lời hắn thế nào đây?

- Quen rồi, không chú ý, nói thế nào đi nữa thì vẫn là một câu nói của thiếu gia? Cơ Tử Khiên hắn lấy thân phận hầu học đến đây. Tuân thủ một chút quy tắc, bản thân đồng ý gọi một tiếng thiếu gia, cũng không thể coi như vượt quá nội quy chứ? Người có gì mà không chịu được chứ?

- Cũng đúng.

Vệ Thiên Xung gật đầu:

- Cũng may cô cô hôm nay không ở đây, bà ta mà ở đây, những lời này của ta thật không biết nói thế nào.

Vệ Lan Tâm là cô ruột hắn, bảo hắn trước mặt cô hắn khiến anh họ hắn gọi mình là thiếu gia, thi hành lễ nghĩ của tôi tớ, hắn làm sao có thể làm được.

Đây cũng giống như là thầy giáo, có quyền đánh hắn đấy.

Đối với tất cả những người có tư cách đánh hắn, trong lòng mọi người đều sẽ có một loại tính cách trời sinh đó là kính sợ.

Thị Mộng cười hì hì:

- Nếu đã đến làm người hầu, những người nhà này, sau này có thể không gặp thì cố gắng đừng gặp thì tốt. Quy tắc chính là quy tắc, Nếu mà tùy tiện đến một người làm mất hết mọi quy tắc, thế thì còn cần quy tắc làm gì nữa? Cho nên quy tắc này, Cơ thiếu gia phải tuân thủ, phu nhân Cơ gia cũng phải tuân thủ mới đúng.

- Làm cô cô ta tuân thủ quy tắc ư?

Vệ Thiên xung nói to:

- Đùa à, không thể được!

Thị Mộng cúi đầu nói:

- Quy tác của Tĩnh Tâm viên, bà cô tự nhiên chẳng cần tuân thủ, nhưng quy tắc của Vệ gia, thì vẫn là nên tuân theo.