Sức ép khổng lồ lan rộng bốn phía, đệ tử Ngọc Kiếm Môn đứng mũi chịu sào, trong nháy mắt đều bị ngọn lửa bao phủ, ngay cả trang bị trên người cũng bị hòa tan.

Mà ngay cả đệ tử của Thiên Diệt Tông cũng không tránh khỏi, bọn họ đang chém giết nhau nên khoảng cách rất gần, cho dù Đồ Bách Hùng muốn khống chế, nhưng trong chiến đấu thiên biến vạn hóa, không thể nắm chắc được mọi thứ.

Chính vì vậy, lúc này ở dưới vụ nổ, đệ tử Ngọc Kiếm Môn đều bị Thiên Sát Lôi Châu uy lực cực đại giết chết tại chỗ, nhưng không ít đệ tử Thiên Diệt Tông cũng gặp họa.

Sau vụ nổ mãnh liệt ngọn lửa kia cũng không tiêu tan, mà tiếp tục gào thét, cuồn cuộn vọt lên trên không trung.

- Hộ giới cương phong?

Ở phía xa vẫn một mực quan sát chiến trận, Đường Kiếp khẽ thốt ra một tiếng.

Trong Thiên sát lôi châu ẩn chứa sức mạnh, chính là Hộ giới cương phong của Tê Hà giới.

Lúc trước khi hắn đối phó với yêu hổ, từng bỏ ra một số tiền lớn để mua cương phong đã được ngưng luyện để bày trận, có thể nói là thứ vật liệu quý giá nhất, bởi vậy nên hắn rất quen thuộc với trận gió này.

Không ngờ tới hôm nay lại thấy Hộ giới cương phong xuất hiện.

Chẳng qua là trận gió này dữ dằn hơn, cũng điên cuồng hơn, hung mãnh hơn, thảo nào mà uy lực của Thiên sát lôi châu lại lớn như vậy, luyện chế không dễ dàng, không ngờ là do lấy Hộ giới cương phong làm cơ sở.

Tuy nhiên nhìn tình hình này, cuồng phong trong Thiên sát lôi châu còn kém xa Hộ giới cương phong chân chính. Lúc này ngọn lửa đã nuốt sạch mọi sinh mạng quái thú trên đường di, tất cả đều trở thành tro bụi, nhưng có một người vẫn đang cố gắng chống đỡ, chính là lão già kia.

Dưới sự tấn công điên cuồng như thủy triều, hai tay lão già vẫn đang thi ấn pháp, hào quang trên người không ngừng phát ra, đỏ xanh tím từng màu lần lượt hiện lên đối kháng với cơn cuồng phong, chặn đứng nó lại.

Chỉ có điều thời gian ông ta chống đỡ cũng chỉ có hạn, dưới sự gào rít của ngọn lửa, vòng bảo hộ trên người ông ta dần vỡ vụn, cuối cùng cũng biến mất trong ngọn lửa. Lão già “a” một tiếng rồi bay lên, thân thể trong nháy mắt bị xé thành hàng ngàn mảnh nhỏ, chỉ lưu lại chiếc đầu lâu bay trên không trung, hai mắt trợn ngược, dường như không thể tin được chuyn này.

Lúc này ngọn lửa cuối cùng cũng kết thúc, dưới tiếng rít gào, toàn bộ cuồng phong ngưng tụ thành một ngọn lửa màu vàng bay lên không trung.

Hóa ra đây mới thực sự là Hộ giới cương phong.

- Kỳ quái, Thiên Diệt Tông xuống dốc đã lâu, không phải ngay cả người trên bậc Chân Quân đều không còn ai rồi sao? Thế nào mà có thể chế tác được Thiên sát lôi châu…

Đường Kiếp thì thào tự nói.

Đột nhiên lại nhớ tới chính mình mua được cương phong diệm, trong lòng lập tức sáng tỏ.

Hắn ở đây đang phân tích quan hệ giữa các môn phái với Tẩy Nguyệt phái trong Văn Tâm quốc, thì đấu trường đã trở thành một đống lộn xộn bừa bãi.

Một viên Thiên sát lôi châu nổ tung, gần như đã giết chết toàn bộ người của Ngọc Kiếm Môn, mà ngay cả kẻ chạy trốn nhanh nhất Lãnh Hi Vũ cũng bị ảnh hưởng trọng thương. Đó là vì Đồ Bách Hùng có ý bảo vệ đầu người, nên không đưa gã vào trong trung tâm tầm nổ.

Tuy nhiên người của Thiên Diệt Tông cũng bị hủy diệt gần một nửa, những người còn lại ai ai cũng trọng thương.

Chỉ có điều bọn họ không hề có cảm giác sợ hãi, ngược lại kẻ nào cũng tỏ ra hưng phấn.

Bởi vì ngay khi mới bắt đầu tiến vào Thiên Diệt Tông, bọn họ đã bị nhét vào đầu tư tưởn của cải và lợi ích sẽ đạt được từ trong nguy hiểm, chỉ cần có thể sống sót, tất thành người tài.

Đối với người sống mà nói, tránh được tử thần một lần, tương lai chính là một đường bằng phẳng, chỉ cần dâng lên chiếc đầu người này, có thể lấy được một lượng tài nguyên lớn trong phái.

Ở phương diện này, Thiên Diệt Tông chưa bao giờ keo kiệt cả.

Đường Kiếp vì muốn được Tẩy Nguyệt phái coi trọng, mà mạo hiểm để lộ thân phân chưa được tính là gì cả. So với những kẻ điên Thiên Diệt Tông này, thật đúng là tầm thường rồi, ít nhất thì hắn trả giá ít hơn, và hồi báo thu về cũng nhiều hơn.

Lãnh Hi Vũ bị thương nặng, cả lưng đều cháy sém, nằm giãy giụa trên mặt đất. Nhìn Đồ Bách Hùng đang bước tới, gã biết bản thân gặp bất hạnh rồi, ngoan độc nói:

- Thứ Ngọc Kiếm Môn ta không chiếm được, ngươi cũng đừng hòng thu được.

Đồ Bách Hùng nghe thấy vậy, thanh âm liền thay đổi:

- Đừng

Người gã nhanh chóng vọt về phía Lãnh Hi Vũ, chỉ có điều gã cuối cùng vẫn chậm một bước, chỉ thấy Lãnh Hi Vũ giơ một tay vỗ lên chiếc túi Giới Tử, chỉ thấy chiếc túi Giới Tử dưới lòng bàn tay gã biến thành tro bụi, tất cả vật phẩm trong đó cũng tiêu tan.

- Khốn khiếp.

Thấy Lãnh Hi Vũ quyết đoán như vậy, Đồ Bách Hùng cũng nổi giận.

Gã dùng một viên Thiên sát lôi châu, đã vậy còn chết bao nhiêu đệ tử Thiên Diệt Tông, không ngờ tới cuối cùng cũng không đạt được gì cả, trong lòng cực kỳ tức giận, đánh một chưởng lên người Lãnh Hi Vũ, một kích đánh chết vị công tử hoa phục này.

Như vậy vẫn chưa đủ, gã lại rút chiến đao ra, điên cuồng vung lên, chém thiếu chủ Ngọc Kiếm Môn thành một đống thịt vụn, nhìn thấy cảnh đó trong lòng Đường Kiếp cũng ớn lạnh.

Hắn chưa bao giờ thấy ai điên cuồng như vậy, hành động như một kẻ bị bệnh tâm thần.

Mặc dù có thể hiểu rõ ngoài các góc sáng của xã hội, vẫn tồn tại rất nhiều điều u ám, nhưng người không tận mắt chứng kiến, vĩnh viễn không cảm nhận được loại điên cuồng này.

Đường Kiếp có chuẩn bị tâm lý, nhưng không ngờ rằng người tu luyện cũng có tâm lý không bình thường. Lúc này, Đồ Bách Hùng chân chính dạy cho hắn một bài học, để hắn hiểu được, không gì có thể suy đoán trước được cả.

Hắn đã từng cho rằng, thắng lợi của hắn hết thảy đều do hắn vạch kế hoạch mà thành, chứ không có chút may mắn nào cả.

Nhưng đến hôm nay, đến thời khắc này, sau khi nhìn thấy kết cục của Ngọc Kiếm Môn, Đường Kiếp cuối cùng đã ý thức được, bản thân chính là con cưng của vận may.

Vận may khiến đối thủ của hắn có lý trí, có nhu cầu, có mục đích, cũng vì những thứ đó mới rơi vào bẫy của hắn.

Nhưng con đường sau này, kẻ thù mà hắn gặp phải, không có khả năng ai cũng phù hợp với những điều kiện này.

Nhân tính, là thứ không dự đoạn được nhất.

Nhất là nhân tính của người tu luyện.

Cảnh tượng này cũng khiến tiểu Y Y chấn kinh, nếu không phải đã từng trải qua chiến đấu ở Hổ Khiếu Cốc, cũng trải qua trận đấu sinh tử giữa Cố Trường Thanh và Đường Kiếp, thì cảnh tượng thê thảm trước mắt cũng đủ để dọa hỏng nàng.

Nhưng dù là như vậy, Y Y cũng vẫn bị kinh sợ không nhẹ.

Nằm rạp trên lưng Đường Kiếp, Y Y run rẩy nói:

- Ca ca, bọn họ thật đáng sợ.

- Ừ.

Đường Kiếp đáp một tiếng.

Sau đó hắn đứng dậy, quay đầu rời đi.

Y Y không hiểu:

- Huynh không phải định giết bọn chúng sao? Ca ca.

- Pháp bảo đều nổ hết rồi, còn giết chúng để làm gì chứ.

Đường Kiếp vừa đi vừa trả lừi:

- Hơn nữa đám người kia là chó điên, cùng nó liều mạng là hành vi không lý trí, dùng mồi dụ dỗ bọn chúng, để bọn chúng bán mạng cho mình, cắn kẻ mà mình muốn, như vậy mới gọi là thượng sách… Ta bắt đầu hiểu được tại sao Tẩy Nguyệt phái lại dung túng cho đám người này rồi.

Nghe thấy vậy, Y Y liền trầm mặc.

Thật lâu sau, Y Y rốt cuộc cũng nói:

- Ca ca…

- Chuyện gì thế?

Y Y chân thành nói:

- Ta cảm thấy mình sớm muộn gì, cũng bị huynh làm cho hư hỏng.

——————————

Núi Tiên Nữ

Đây là một ngọn núi lớn, nổi danh thuộc địa phận Dân Châu của Văn Tâm quốc, tên ngọn núi Tiên Nữ là do đỉnh núi trông giống như ngọc nữ trang điểm mà thành.

Núi Tiên Nữ phong cảnh thanh lệ đẹp đẽ, có loại hoa diên vĩ màu hồng nhạt, mỗi khi giao mùa giữa xuân và hạ, chính là mùa hoa diễn vĩ đua nhau nở, lúc đó núi Tiên Nữ như được phủ một màu hồng phấn, phong cảnh đẹp không sao tả xiết. Bởi vậy nên mùa này, núi Tiên Nữ thu hút một lượng lớn khách du lịch đến ngắm hoa, nên cũng không ít các đôi tình nhân tại núi Tiên Nữ, định chuyện chung thân đại sự.

Trên núi Tiên Nữ có một đạo quán tên gọi là Bạc Hà Quan. Tương truyền nơi đây rất linh thiêng, nhất là cầu nhân duyên và cầu con cái, nên cũng có không ít hương khách tới đây.

Hiện giờ đúng vào đầu hạ, hoa diên vĩ vẫn đang nở rộ, chính là thời điểm núi Tiên Nữ đẹp nhất trong năm.

Đứng trên đỉnh núi Tiên Nữ, Đường Kiếp như ôm tiểu hổ như ôm một con mèo nhỏ, nhìn ra phía xa. Trải khắp ngọn núi là một biển hoa, người như dệt cửi, nhất thời cũng cảm thấy vui vẻ, không kìm được nói:

- Thật là một nơi phong cảnh tuyệt đẹp, Y Y hay là ta nói với Tẩy Nguyệt phái là gặp muội ở đây, thế nào?

- Được.

Ngồi trên vai Đường Kiếp, Y Y trả lời:

- Nhưng nơi này đều là hoa diên vĩ, không có lục ngạc. Làm thế nào bây giờ?

- Chuyện này đơn giản thôi, nói muội bị biến dạng là được mà.

Đường Kiếp cười ha ha nói.

- Đáng ghét.

Hai nắm tay nhỏ của Y Y đập lên người Đường Kiếp, hai người ở trên núi vui vẻ cười đùa, thoạt nhìn giống như hai huynh muội, khiến không ít du khách cũng mỉm cười nhìn sang.

Sau khi rời khỏi đầm Vân Vụ, Đường Kiếp liền đi thẳng về học viện Tẩy Nguyệt, trên đường về phải đi qua núi Tiên Nữ. Không có kẻ thù lớn là Ưng đường, tâm tình của hắn thoải mái, trên đường về cũng du sơn ngoạn thủy, ngắm nhìn phong cảnh.

Từ khi Hư Mộ Dương chết tới nay, tâm tình hắn chưa bao giờ được thả lỏng như hôm nay.

Đó chính là tâm trạng thoải mái sau khi, gỡ được gánh nặng về kẻ thù trên vai xuống, cũng hoàn thành bỏ xuống được một phần tâm nguyện.

Chính vì thế nên ngay cả Đường Kiếp cũng không phát hiện ra, sau trận chiến này, bản thân Đường Kiếp đã xuất hiện một chút biến hóa, không còn trầm mặc ít nói, tự hỏi tự trả lời, mà tươi cười nhiều hơn, thêm một phần ung dung, chủ động.

- Ý?

Khi đang vui cười ầm ĩ, Đường Kiếp đột nhiên dừng lại, nhìn về phía cách đó không xa.

Xa xa có một đám người đang lên núi, theo các ăn mặc của họ thì chính là những người lên núi dâng hương tạ lễ. Đi đầu hẳn là một tiểu thư, nhìn quần áo hoa lệ, diện mạo coi như xinh đẹp, theo sau có một tỳ nữ, hai bên còn có người hầu.

Người mà Đường Kiếp chú ý, chính là tỳ nữ đi phía sau vị tiểu thư kia.

Tỳ nữa kia khoảng mười sáu tuổi, mặc y phục màu xanh ngọc, trong tay cầm một chiếc ô, che nắng cho tiểu thư nhà nàng.

Lúc này Đường Kiếp nhìn sang không chớp mắt, khiến vài tên đầy tớ chú ý tới, có kẻ chỉ vào Đường Kiếp quát to:

- Tiểu tử vô lễ.

- Thiên kim tiểu thư nhà Lý Trung Thư cũng dám mơ ước?

Đường Kiếp không biết Lý Trung Thư là ai, nhưng hắn biết trung thu là danh hiệu, quan ngũ phẩm.

Một viên quan ngũ phẩm, hắn không thèm để vào mắt.

Người tu luyện trời sinh tài trí hơn người, bước vào tiên lộ bắt đầu không cần vái lạy quan lại, vào Thoát Phàm có thể đứng ngang hàng với quan tứ phẩm. Cấp Linh Hồ địa vị ngang với quan lục phẩm, nhưng hắn xuất thân là học sinh học viện Tẩy Nguyệt, bối cảnh không tầm thường, cho dù là quan ngũ phẩm giáp mặt hắn, cũng không dám vô lễ với hắn.

Bởi vì thế lúc này cũng không để ý tiếng quát của người hầu kia, vẫn nhìn chăm chăm không chớp mắt.

Kẻ đó thấy Đường Kiếp không để ý tới gã, tức giận run rẩy, muốn xông lên đánh cho tiểu tử không biết thân phận này, nhưng bị vị tiểu thư kia ngăn lại, kêu gã không nên chấp nhặt làm gì, lúc này gã mới từ bỏ.

Đoàn người tiếp tục lên đỉnh núi, càng lúc càng tới gần đạo quán. Ánh mắt của Đường Kiếp vẫn đuổi theo sau lưng mấy kia đó,, cho đến khi họ biến mất trong nội điện. Lúc này mới khẽ cười một tiếng:

- Thú vị, thú vị.

- Ca ca, xảy ra chuyện gì sao?

Y Y nhìn bộ dáng Đường Kiếp như vậy, nhỏ giọng hỏi.

- Muội không cảm thấy tỳ nữ kia có vấn đề sao?