Trần Tiểu Thiên không hề biết rằng, thứ thuốc mà hắn cho Ngưng Vũ uống không phải chỉ có diệu đầu hoàn.

Đối với Định Cường - tay chơi thích tìm kích thích mạnh mà nói, diệu đầu hoàn đã sớm không đủ đô, không thể thỏa mãn nhu cầu của hắn. Trong chai thuốc ngoại trừ năm mươi viên diệu đầu hoàn, còn có thêm năm mươi viên Ma cổ là loại ma túy mạnh dưới dạng thuốc viên màu đỏ hoa hồng.

Điều khác xa so với diệu đầu hoàn đời sau thường kích thích cảm giác nhảy nhót, buông thả, gần gũi người lạ, hướng thần kinh, và có cảm giác muốn ân ái cường liệt nhưng rất khó ta, Ma cô là loại ma túy dễ dàng hòa tan nước, hơn nữa có hiệu quả cực kỳ nhanh. Ai lỡ sử dụng “Tê dại cổ” vào người, không chỉ cảm thấy hưng phấn về tính dục, mà còn sẽ xuất hiện đủ loại ảo giác. Bọn chúng có thể khiến người ta đem hết bí mật ẩn bí đòi tơ của mình tùy ý nói cho người không quen biết nghe, đồng thời vô thức bị người ta chỉ phối. Định Cường từng lấy ví dụ, những cô bé lỡ vô ý bị bỏ cho uống thứ thuốc này, đã vô tình biến thành búp bê tính giao được lên dây cót, sau đó khi tỉnh lại chẳng nhớ gì chuyện đã qua.

Hiện tại Trần Tiểu Thiên đã chứng kiến cảnh tượng ấy. Hắn đem diệu đầu hoàn và tê dại cổ trộn vào nhau cho Ngưng vũ uống, dược hiệu kích thích mãnh liệt vào trung khu thần kinh của Ngưng VŨ, khiến thân thể trắng noãn của nàng ướt đẫm mồ hôi, hai chân vặn vẹo tách ra, vừa lắc đầu, vừa liều mạng nhún hạ thể.

Nếu như Ngưng vũ đã không phải là xử nữ nữa, Trần Tiểu Thiên cũng không thương hương tiếc ngọc làm chi. Hắn cầm lấy gậy xoa bóp màu đen, không ngừng kích thích nàng, khiến nàng luôn miệng thét chói tai.

Dần dần, hấp lực trong người Ngưng vũ càng lúc càng lớn, Trần Tiểu Thiên bằng kinh nghiệm biết nàng đã muốn đạt tới cao trào, cho nên cổ tay dùng sức, sau đó rút gậy ra, đặt lên âm hạch của nàng, điều chỉnh tần số nhanh hơn.

Trần Tiểu Thiên trong lòng thầm nghĩ: băng mỹ nữ, ngươi suýt bẻ gảy tay ta, còn đá ta một cước, hiện tại tiểu muội của ngươi bị ta làm thành như vậy, mọi người cùng huề nhé.

Ngưng VŨ cả người chợt run rẩy lên như bị điện giật.

Trần Tiểu Thiên nhìn Tô Hỷ Muội một cái, đắc ý nói:

- Phu nhân, là ta thắng rồi!

Băng sơn mỹ nhân thật đúng là có cơ thể quá khỏe, cao trào liên tục. Nén nhang còn một đoạn, lần đánh cuộc này hắn thắng chắc rồi.

Vận khí quá tốt! Nói không chừng chuyến nay ta còn có thể sỉ nhục luôn con yêu tinh mông lớn nằm trên giường kia...

Mặc dù hắn cùng A cơ man giao hoan chưa tới hai canh giờ, nhưng tinh lực hoàn toàn chưa phát tiết. Bị tình cảnh của Ngưng Vu kích thích nãy giờ, Trần Tiểu Thiên dục vọng lại bị trêu chọc.

Dù sao thì Ngưng vũ, A cơ man cùng Tô Hỷ Muội đều là ba loại mỹ nữ bất đồng. Mà tinh lực của ta vẫn còn giữ được... Trần Tiểu Thiên đang đắc ý, Tô Hỷ Muội bỗng nhiên cười khanh khách, tiếp theo giơ tay lên, cong ngón búng ra, nén nhang giống như bị Liệt Hỏa vô hình đốt cháy, tốc độ thiêu đốt trong nháy mắt tăng nhanh, một chớp mắt đã đốt tới cuối, chỉ còn một đống tro bụi.

Trần Tiểu Thiên trừng đứng tròng mắt, ngơ ngác nhìn nen nhang, không chú ý gì bàn tay mình đã bị một chất nhầy từ người Ngưng Vũ tiết ra ướt đầm đìa.

Trần Tiểu Thiên không còn chút ý mừng vui nào, lòng tựa như tiến vào băng động, hay thân bị ngâm trong một hồ nước lạnh như băng.

Làm sao có thể được chứ? Như vậy mà cũng được sao?

Trần Tiểu Thiên ở trong lòng mắng tràn: quá vô sỉ rồi!

Tô Hỷ Muội vứt tấm lụa đỏ qua một bên như không có việc gì, nói:

- Ngươi thua rồi. Hương Khấu, mang văn tự bán mình tới để cho hắn ký vào. Từ nay về sau, hắn chính là đầy tớ nuôi trong nhà này.

CMN! vẻ mặt Trần Tiểu Thiên giống như thoa tầng bùn ướt, cứng ngắc, chảy xuống.

Tô Hỷ Muội cười dài liếc Trần Tiểu Thiên một cái:

- Sao hả? Nô tài ngươi không phục sao?

Trần Tiểu Thiên lớn tiếng nói:

- Ta đấu với ngươi một lần nữa!

Tô Hỷ Muội uốn éo lưng, lộ ra đường cong thân thể mềm mại, cười duyên nói:

- Thiếp thân cũng không muốn đấu nữa. Lần này nếu không phải là thiếp thân vận khí tốt, suýt nữa là để cho ngươi thắng rồi. Ngưng VŨ, đứng lên đi.

Ngưng VŨ tiết thân xong, mềm nhũn nằm ở trên sập gụ, hạ thể lỏa lồ nước biển lâm ly, ướt tràn cả ra ghế. Nàng miễn cưỡng chống đỡ thân thể, một cước dâm lên trên mặt đất đã dâm phải cái gậy xoa bóp kia, trượt chân quỳ rạp xuống đất.

Tô Hỷ Muội nhếch môi, khinh rẻ cười nói:

- Một cô nương mà ở trước mặt nam nhân cởi áo chổng mông, nước tích ra có vòi, thật không biết xấu hổ. Còn không mau cút ra ngoài!

Ngưng VŨ ôm lấy quần áo, loạng choạng rời đi, cước bộ phù phiếm giống như dẫm ở trên bông.

Tiểu tỳ đã lấy ra một phong văn chương, mở ra đặt ở trước mặt Trần Tiểu Thiên. Tiểu tỳ ngẩng đầu nhìn mặt hắn, Trần Tiểu Thiên hung hăng trừng lại, Hương Khấu đỏ mặt cúi thấp đầu không dám lên tiếng.

Trần Tiểu Thiên nghiến răng nghiến lợi ghi tên mình lên thẻ trẻ, trong lòng vừa căm tức vừa hận.

Tô Hỷ Muội nhận lấy văn thư xem qua một chút:

- Trần Tiểu Thiên... tên thật là khó nghe. Hương Khấu, dẫn hắn đi vào phòng chứa củi cho ở đó, ngày mai hướng quản gia nơi đó báo đến, rồi an bài chỗ ở sau.

Trần Tiểu Thiên nghiêm mặt nói:

- Đa tạ phu nhân!

Tô Hỷ Muội nói:

- Đây là chủ tử ân điển, dĩ nhiên nên tạ ơn, nô tài ngươi cũng biết lễ số đó.

Trần Tiểu Thiên vừa tức vừa buồn bực, cầm lấy ba lô, cúi người đi nhặt cây gậy xoa bóp. Ngón tay hắn còn chưa đụng vào, Tô Hỷ Muội đã khẽ vẫy tay, gậy xoa bóp liền bay lên, rơi vào trong khăn lụa trên tay nàng.

Trần Tiểu Thiên kêu lên:

- Đó là của ta!

Tô Hỷ Muội kinh ngạc địa mở to hai mắt:

- Ngay cả nô tài người cũng là vật của bổn phu nhân, vật này tự nhiên cũng là của bổn phu nhân rồi, nơi nào vân là của ngươi chứ?

Trần Tiểu Thiên giật mình trong chốc lát, sau đó lộ ra một nụ cười không có hảo ý. Hắn cúi đầu cung kính nói:

- Một chút vật mọn, xin phu nhân xin vui lòng nhận cho. Có một chuyện nô tài muốn báo cáo phu nhân: thần cụ này khi niệm quá chú ngữ, sẽ mất đi cấm chú, bất luận kẻ nào dùng cũng có thể thao túng được. Nếu như muốn cho nó chuyển động, chỉ cần dưới thần cụ nhấn ba lần liên tiếp là được.

Tô Hỷ Muội giống như là không nghe thấy, nàng dùng khăn lụa bao lấy gậy cao su ướt đẫm, ném lên trên giường, một mặt ra vẻ ghét bỏ nói:

- Thật bẩn. Hương Khấu à, dẫn hắn đi đi.

Tiểu tỳ dẫn Trần Tiểu Thiên rời đi, sau lầu mở cửa tròn đi tới một thiên viện.

Đây quả thật là một gian phòng chứa củi, chung quanh trống hoác, đừng nói có cửa phòng, ngay cả cái mảnh cỏ che cũng không có. Bên trong phòng, một nửa là đống cỏ khô, một nửa là củi đã chẻ xong.

- Ngươi tối nay nằm ngủ ở đây. Nhớ nha, hừng sáng phải đi ra mắt, trễ canh giờ thì phải chịu phạt.

Hương Khấu một mặt nhỏ giọng vừa nói, một mặt đỏ mặt hồng, không dám ngẩng đầu.

Trần Tiểu Thiên vốn trong bụng đầy khí tức anh ách, nhìn cô bé xinh đẹp ra chiều xấu hổ, cũng cảm thấy tò mò.

- Ngươi ở đây làm cái gì?

Hương Khấu nhỏ giọng nói:

- Ta là nô tỳ thiếp thân của phu nhân.

- Thương quán này cũng là của phu nhân các ngươi sao?

- Lão gia chúng ta đã sớm qua đời...

Hương Khấu có thanh âm nhỏ như con muỗi, hai tay cầm theo một khăn lụa vàng nhạt. Lúc này cô ả mặt nóng tim đập, khiến cho Trần Tiểu Thiên cảm giác mình giống như một con sói lớn, đang ngó chừng một tiểu bạch thỏ, chảy nước miếng thòm thèm. Nha đầu này thật sự quá nhỏ rồi, nếu ở thế giới hiện đại thi là học sinh cấp hai cũng không sai biệt lắm. Đem tay ra... hắn sẽ có cảm giác tội ác...

-Nha!

Hương Khấu kêu lên nho nhỏ cả kinh, đưa khăn lụa trong tay lên che miệng, con ngươi sợ hãi nhìn lên đầu vai mình, nơi có bàn tay vừa đặt lên đó.

Trần Tiểu Thiên cũng không biết mình vươn tay ra lúc nào. Hắn bắt được đầu vai non mềm của Hương Khấu. Tiểu nha đầu này thân thể thật đúng là vừa mềm vừa trơn... Trần Tiểu Thiên lúng túng buông tay ra, để bổ cứu cho hình tượng của mình, hắn thuận thế vỗ vỗ vào khuôn mặt bóng loáng nhỏ nhắn của Hương Khấu, giống như một đại thúc không có hảo ý, khích lệ nói:

- Tiểu muội muội thật đáng yêu.

Hương Khấu vừa lui về phía sau, vừa lúng ta lúng túng nhỏ giọng nói:

- Phu nhân còn chưa ngủ đó...

-----o0o-----