"Xùy" một tiếng, bàn ủi hình tam giác rơi vào giữa cổ Trần Tiểu Thiên, khắc ghi dấu vết thân phận đầy tớ ở trên người hắn, trong không khí nhất thời tràn ngập mùi da thịt khét lẹt.

Tiếng nước chảy róc rách bên tai. Da thịt cả người phảng phất bị xé rách. Xương cốt bể tan tành, truyền đến một trận vừa đau vừa nhức. Thân thể nhưng giống như là ngâm trong nước, vừa ướt vừa lãnh.

Không biết qua bao lâu, Trần Tiểu Thiên mở mắt, cơ hồ cho rằng mình lại xuyên việt một lần nữa.

Trước mắt đầy hắc ám, không ánh sáng, cũng không có thanh âm, hắn nhìn không thấy bất kỳ vật thể gì, dưới chân trống rỗng, tựa hồ là bay ở trong bóng tối. Bỗng nhiên một tiếng kêu đau vang lên, truyền lọt vào trong tai, yếu ớt cơ hồ không cách nào nghe được, phảng phất là tiếng quỳ khóc đến từ u minh, hoặc như là tiếng kêu rên hắn từng phát ra.

Thân thể lơ lửng, ở trong bóng tối vô lực lắc lư. Trần Tiểu Thiên giật giật đỉnh đầu, giữa một trận nhức truyền tới, phảng phất như ngọn lửa thiêu đốt da thịt đang lúc xuyên việt.

Trần Tiểu Thiên quát to một tiếng, hoàn toàn tỉnh táo lại.

Tiếng kêu cứ quanh quẩn dư âm ở trong bóng tối, thật lâu không tuyệt. Trần Tiểu Thiên ý thức được mình bị nhốt ở trong không gian nhỏ hẹp. Hai cánh tay hắn bị dây thừng trói lại, cả người trẻo lên, ngâm ở trong nước lạnh như băng.

Nước nhìn không thấy màu sắc ngâm đến dưới cổ, tản ra mùi tanh làm người ta nôn mửa. Nước lưu động, thỉnh thoảng có cuộn sóng khẽ nhấc lên, giội vào miệng mũi, ngâm lên dấu khắc nô lệ ở giữa cổ hắn.

Trần Tiểu Thiên núi thở, hết sức ngước đầu lên. Hắn tựa như bị nhốt ở một cái giếng, tiếng kêu quanh quẩn đâu đó biến mất, bốn phía an tĩnh phảng phất như hắn được đặt trong phần mộ.

vết thương ở trong nước không sạch sẽ bắt đầu sưng, cảm giác đau cũng trở nên chậm lụt. Xương sườn gảy lìa ở dưới ngực thỉnh thoảng truyền đến cơn đau nhói.

Trần Tiểu Thiên trong lòng dâng lên hận ý vô cùng. Hắn tự nhiên không giải thích được bị biến thành nô lệ bỏ trốn, sau một trận đánh dữ dội rồi bị ủi lên người ấn ký đầy tớ. Đây là nỗi khuất nhục Trần Tiểu Thiên bình sinh chẳng bao giờ trải qua.

Chờ ta thoát khỏi thủy lao này, không phải đem các ngươi giết chết ta không phải là người! Trần Tiểu Thiên nảy sinh ý nghi ác độc nói tham ở trong lòng. Hàm răng hắn vừa mới cắn chặt, khóe môi sưng to truyền đến sự đau nhức. Hắn vẫn cắn chặt răng, để cho cơ đau tùy ý lan tràn giống như liệt hỏa vây.

Sự tức giận cùng thống hận đan xen vào ở chung một chỗ, tựa như một hồng hoang dã thú đang ở trong lồng ngực Trần Tiểu Thiên gầm thét.

Cừu hận trong lòng tiêu hao hết tinh lực của Trần Tiểu Thiên. Hắn thở gấp, cảm giác tánh mạng đang từng điểm từng điểm rời xa mình.

Bỗng nhiên đỉnh đầu một trận tiếng động, một tia sang yếu ớt từ lô thủng phía trên thủy lao tiết vào. Tựa hồ như có một cửa bị mở ra, vang tiếng ken két. Tiếp theo, Trần Tiểu Thiên nghe được thanh âm làm hắn hận thấu xương.

- Con kỹ nữ dâm đãng, eo uốn éo dâm quá hen.

Trần Tiểu Thiên phảng phất có thể thấy nụ cười dâm ô trên mặt thẹo.

"Phanh" một tiếng, một cái bình rớt trên tảng đá, vỡ nát bấy. Một thanh âm non nớt nhưng kiều mi cười khanh khách nói:

- Mò người ta nhột quá... Bình bị rớt vỡ rồi thấy không!

Miệng của nàng phát ra âm thanh rất kỳ dị, đọc nhấn rõ từng chữ đông cứng, không hề giống giọng lục triều mà Trần Tiểu Thiên đã nghe qua.

Tôn mặt thẹo nói:

- Ta cho tiền nàng mua thêm cái mới!

Thiếu nữ cười ngọt ngào nói:

- Cảm ơn Tôn ca ca.

- Cái miệng nhỏ nhắn thật là ngọt... Tới đây để cho ca ca sờ sờ.

Thiếu nữ nói:

- Mạn nhi thích nhất Tôn ca ca rồi. Muốn Mạn nhi cùng ca ca lên giường sao?

Tôn mặt thẹo mừng rỡ:

- Thật à?

Thiếu nữ khờ dại nói:

- Chỉ cần ca ca nói cùng phu nhân, để cho Mạn Nhi đi theo ca ca, Mạn Nhi khẳng định biết điều, một chút cũng nghe lời.

Tôn mặt thẹo nhất thời cứng họng, qua một lúc hậm hực nói:

- Phu nhân nuôi cây rụng tiền, làm sao có chỗ tiện nghi cho ta?

Thiểu nữ ngữ vội đồng tình nói:

- Đúng a.

- Không phá thân thể cũng có biện pháp khác...

Tôn mặt thẹo trơ mặt ra nói:

- Dùng cái miệng nhỏ của nàng cho ta thưởng thức chút đi.

- Dạ được!

Thiếu nữ sung sướng nói:

- Ca ca co đem trà hương không?

- Trà hương? Muốn cái đó để làm gì?

- Ca ca chớ quên, phu nhân có lỗ mũi cực linh đấy, lần trước có người sờ soạng Mạn Nhi một chút, đã bị phu nhân phát giác, treo ngược lên đánh gần chết. Nếu như Mạn Nhi dính mùi vị nam nhân chỗ nào đó, phu nhân sẽ đánh chết Mạn Nhi.

Tôn mặt thẹo giờ mới hiểu được mình bị hí lộng, há mồm mắng:

- Con tiểu tiện nhân đang chết! Ngoài miệng nói thật dễ nghe, bao làm chút chuyện thì ra sức khước từ. Con hạ tiện bại hoại! vào thời điểm Kỳ lão Tứ mua các ngươi, các ngươi đói đến gần chết...

Tiếng cửa đóng đánh ầm, Tôn mặt thẹo oán hận khóa cửa, hùng hùng hổ hổ bỏ đi.

Trong địa lao an tĩnh trơ lại, chỉ còn lại tiếng tim đập càng ngày càng mãnh liệt. Trần Tiểu Thiên hết sức ngẩng đầu, nhìn ánh sáng yếu ớt trên đỉnh đầu, bỗng nhiên dưới chân chợt động, trong nước truyền đến một làn sóng gợn khác thường, tựa hồ có đồ vật gì đó trong nước du động. Thân thể nó thật dài, phảng phất một sợi dây bóng loáng... Cái sinh vật bơi vắt vòng giữa mắt cá chân Trần Tiểu Thiên, sau đó tiến vào ống quần rách nát của han, kiên nhẫn bò lên trên.

Trần Tiểu Thiên phát ra tiếng hét thảm:

- Cứu mạng a!

Tựa hồ như đáp lại tiếng kêu của Trần Tiểu Thiên, phiến đa trên đỉnh đầu bị dời đi, ánh sáng từ khe hở xuyên vào. Tiếp theo đó, bánh xe gỗ ken két vang lên, bàn quay trên đỉnh đầu xoắn động, đem Trần Tiểu Thiên từ trong nước đưa lên.

Trần Tiểu Thiên cả người toàn nước, giầy trên chân đã sớm chẳng biết đi đâu rơi. hắn chân không bị trẻo ở giữa không trung. Trên người tất cả hơn mười vết thương lớn nhỏ bị nước ngâm trắng bệch. Cũng may phần lớn đây là vết thương da thịt, không thương tổn đến chỗ yếu hại. Hắn sặc nước, không ngừng ho khan. Môi lần ho khan làm động tới xương sườn gãy, đau đến hắn phải hít hà khí lạnh liên tục.

- Là ngươi?

Một thân anh nhỏ xinh đứng trước mặt han. Trên người nàng ăn mặc diêm dúa lẳng lơ, áo ngực khêu gợi bó sát người, phía dưới là váy Thật diễm lệ. Eo váy thấp tới xương hông, lô thắt lưng tuyết trắng và cai bụng lõa lồ bên ngoài, ở dưới ánh nến tản mát ra ánh sáng mê người. Đây không phải là à vũ cơ múa chỗ buôn nô lệ thì còn là ai khác?

Lụa mỏng che mặt ả Vũ cơ đã bị trừ đi, lộ ra một gương mặt tươi đẹp đông lòng người. Ngũ quan của nàng có đặc thù của dị tộc rõ ràng, lông mày cong dài, sống mũi cao thẳng, lông mi vừa cong vừa dày, ánh mắt to mà sáng ngời, con ngươi màu xanh biếc. Ánh mắt tươi đẹp mà gợi cảm, khóe môi chúm chím, mang theo nụ cười kiều mi khiến người ta cứ ngắm mãi.

Điều Trần Tiểu Thiên hơi đắc ý vì đã lường trước chính là ả vũ cơ này tuổi tuy nhỏ, bất quá mười bốn, mười lăm, nhưng thân hình của nàng vượt xa tuổi của nàng, nhất là bộ ngực bốc lửa, đường cong tuyệt vời khiến Trần Tiểu Thiên không khỏi nhìn chăm chú du sắp lả đi.

Thiếu nữ đem Trần Tiểu Thiên để xuống, cởi bỏ dây thừng. Khi nới lòng quần, vật thể trơn trợt từ ống quần rách tan tành của Trần Tiểu Thiên chui ra, thì ra là một con xích thủy xà.

Mặc dù Trần Tiểu Thiên rất thưởng thức tiết mục mỹ nữ chơi rắn, nhưng thứ loại sinh vật máu lạnh này tiếp xúc thân mật vào người hắn khiến tóc gáy và lông cả người hắn theo bản năng dựng lên hết.

Vũ cơ lại có vẻ không thèm để ý chút nào, nàng tiện tay nhặt thủy xà lên, ném trở vào thủy lao, tự hồ như đó chỉ là 1 sợi dây tầm thường.

Kinh hồn vừa định, Trần Tiểu Thiên miễn cưỡng nặn ra một nụ cười:

- Cô mạnh giòi hẹn.

Thiếu nữ nhìn hắn một lần, sau đó lắc đầu:

- Ta không mạnh giỏi.

Trần Tiểu Thiên tức cười, qua một lúc mới thử dò xét:

- Ngươi còn nhớ rõ ta?

Thiếu nữ trợn tròng mắt xanh lam, chuyển ở trên mặt hắn một vòng, nỡ nụ cười xinh đẹp nói:

- Đồ ngốc ạ!