4 tên kia quay về động phủ, thở không ra hơi bởi truy tìm tên lạ mặt. Quay về phủ không thấy một bóng người, chỉ thấy một vũng máu nhỏ dưới đất, còn bảo vật bị cướp hết sạch.

""A, đây là chuyện gì?""

""Chẳng nhẽ đại ca hắn cầm bảo vật chạy đi rồi?""

Bọn chúng bàn tán với nhau, bỗng một tên qùy xuống gần vũng máu, dùng tay vẽ một cái trận.

""Ngươi cố dùng gọi hồn thuật làm gì? Tên kia đã phản bội chúng ta, hắn chạy rồi!""

Tên kia lắc đầu, tiếp tục vẽ pháp trận, miệng nói:

""Ta tin rằng đại ca không phải loại người vậy""

Thấy thế, hai tên còn lại cũng xúm vào xem. Vẽ pháp trận xong, tên kia bắt đầu nhẩm miệng cái gì đó. Bỗng pháp trận rung lên, phát sáng lên nhưng lạnh toát, cứ như gặp ma.

""Hả phát sáng rồi? Có nghĩa đại ca đã chết sao?""

""Chẳng nhẽ đại ca lấy đồ xong ra kia thì bị giết chết?""

Tên vẽ pháp trận quay đầu lại nói:

""Các ngươi im lặng để ta gọi hồn đại ca về tra hỏi""

Hắn lại lẩm nhẩm miệng, bỗng linh hồn tên đã chết đó chui ra từ cơ thể Đằng Hải, khiến hắn lộ vị trí ngay trong động.

""Chủ nhân, liền thôn phệ hắn đi!"" - Thiên Long nói

Đằng Hải liền lao vào, lập tức ba tên kia lao lên. Liền bị Đằng Hải dùng phản phệ đẩy ra ngoài. Hắn tiếp cận lấy tên vẽ trận vừa nãy, liền thôn hắn vào.

Thấy viên bi đen nhỏ lại có lực hút cực đại đến vậy, tên nó liền giật mình nói:

""Cái gì vậy!?""

Hắn liền lui về sau nhưng vẫn bị hút vào, liền như bị vò nát. Một tên trong số đó thấy vậy, liền nói to:

""Sư đệ!!!""

Ba tên ở ngoài dùng sức liền chém nát phản phệ, lao vào. Hồn linh đều gọi ra, tập tụ đánh Đằng Hải, nhưng liền đã bị hắn tạo ra phản phệ, nhưng lạ thay đủ đè ba tên xuống một lúc.

""Cái gì!?""

Đằng Hải liền dùng tất cả sức mạnh, đủ dồn ép chúng xuống, liền lấy kiếm đâm bụng từng tên với chút sức còn lại.

Trong đó, có một tên cố gượng dậy, mồm đầy máu hỏi Đằng Hải:

""Nhóc con, đại ca đã chết trong tay ngươi ư?""

Đằng Hải cố đứng thẳng, nói với bọn kia:

""Người chết không cần biết nhiều, giờ thì trở thành linh khí cho ta nào...""

Đằng Hải thôn phệ cả ba tên vào, liền đau đớn thể xác vô cùng. Thiên Long hiện ra, nói:

""Ta đã dặn ngài đừng bao giờ dùng quá sức rồi mà, may lần này phản phệ nhẹ đó""

Đằng Hải vội vã, muốn thức tỉnh nhanh để thoát cơn đau này, liền nói:

""Ừ ừ, giúp ta thức tỉnh thể chất nào!""

Đằng Hải cười tươi nhưng trông hơi gượng gạo, hắn đau lắm rồi, bất lắm thì sắp ngất xỉu phát nữa chứ mấy, nhưng ngất nhiều thì tinh thần cũng sụt giảm, không có lợi.

""Ngài lấy bọn chúng chuyển hoá thành linh khí, liền truyền vào tinh vân, khuấy động căn cốt"

"Liền một cái ngài chuyển hoá hai viên âm dương, đả thông toàn bộ cơ thể, truyền linh khí liên tục không ngừng nghỉ, đoái thể hoàn xác lập tức sẽ thành công"

Đằng Hải làm theo, nhưng hắn là một viên cũng không thôn hết được chứ đừng nói đến hai, liền không nuốt từ từ mà ực thẳng hai viên, khiến nó tự đồng hoá lẫn nhau.

Nhờ cách đó Đằng Hải chỉ cần ngư ông đắc lợi, hấp thụ chúng từ từ, bỗng hắn nhận ra sự kì lạ trong cơ thể hắn, liền hỏi Thiên Long:

""Sao dạo này ta càng cảm thấy cơ thể dù yếu đi nhưng lại cảm giác quen dần, ít đau hơn trước rồi"

Thiên Long liền trả lời:

""Thực hư, phong ấn phá giải tinh thần sắt thép, chỉ sợ so đau đớn thể xác với việc đối diện với sự thật thì mới biết đau là sao, ngài chưa hiểu được"

Đằng Hải vốn không tinh thông về tâm, hắn liền đổi chủ đề:

""Bao giờ ta mới có thể ẩn dấu khí tức hoàn toàn?"

""Ngài cần học cách để điều khiển linh khí trong người, phải làm quen với nó thì mới hiểu được nó, không phải cứ đột phá cảnh giới là hiểu" - Thiên Long đáp

Đằng Hải cũng không muốn công nhận nhưng nói thật là nó cũng quái thai, liền thôn phệ một cái là mạnh lên, đổi lại chỉ là đau đớn về mặt thể xác, cái giả này quá nhỏ ư?

Đằng Hải hỏi Thiên Long:

""Thiên Long, bao giờ ta mới có thể một mình giết Biểu Đắc?""

Thiên Long thấy hắn có vẻ như quá trông ngóng, liền nói:

""Khi ngài thức tỉnh được thể chất, cùng kết hợp với linh căn tạo thành linh thể"

Nghe tưởng chừng đơn giản nhưng nó là một quá trình gian lao. Trước mắt hắn nhanh chóng đã là thức tỉnh thể chất, chưa nói tới kết hợp nó.

Liền hắn cảm nhận được âm dương giới, hai tay hắn tự quay một vòng xoáy vào tạo thành một đường tròn, hai tay là hai cực tạo thành âm dương.

Thiên Long thấy vậy liền chúc mừng hắn:

""Chủ nhân, ngài đã thức tỉnh được âm dương thuần thể! Cao hơn thể chất của Tiểu Nhiên tỷ một bậc!"

Đằng Hải giơ hai bàn tay lên, liền hỏi:

""Nó lại....đơn giản vậy?""

Thiên Long mới vui mừng, bỗng nó lo lắng, nói:

""Đơn giản? Ngài xem lại cơ thể ngài đi...!""

Cơ thể Đằng Hải bắt đầu nóng lên, lại lạnh đi, cứ từ đỏ choét mặt lại thành trắng bệch, cơ thể đau nhức dữ dội.

Hắn hỏi Thiên Long:

""Đây là thứ gì!?""

""Đây là phản ứng của âm dương chi khí, ngài phải kiểm soát đồng đều nó để không bị bạo phát hay hoá đá, liền ngài phải hoà chúng thành một!"

Đằng Hải nghe xong nhưng chưa kịp làm, nó đã lan khắp cơ thể hắn, khiến hắn đau đớn mà la lên:

""Aaaaaaaa!!!!""

Đằng Hải vẫn dãy dụa, cơn đau khiến hắn quên mất cách hắn vượt qua cơn đau lúc trước.

""Tĩnh tâm, nhớ lại những gì ta đã dạy ngài"" - Thiên Long nói

Đằng Hải chợt nhớ ra, liền cố gắng gượng dậy, trong giây lát liền đã khống chế được chúng. Đây là khoảng thời gian vô cùng quan trọng bởi nếu có sơ xuất gì, hắn sẽ bị tẩu hỏa nhập ma, thiêu đốt thần hồn, đóng băng nguyên thần.

Mất khoảng hơn tám canh giờ cùng sự trợ giúp lớn đến từ Thiên Long, hắn thành công tôi luyện được âm dương thuần thể.

Đằng Hải trong tâm cứ cảm thấy kì lạ, Thiên Long sao lại giúp hắn nhiều đến như vậy? Hắn liền hỏi:

""Thiên Long? Rốt cuộc ngươi là ai?""

Nó đơn giản chỉ nói:

""Ta là hồn linh của ngài, mãi mãi và sẽ đưa ngài trở về thời vinh quang, trả thù kiếp trước""

Nói xong, Đằng Hải lúc này bỗng bừng tỉnh, liền như bị chấn động, khiến không thể nhớ chuyện vừa nói, bỗng nghe thấy tiếng động.

""Sư tỷ, chính là chỗ này!"" - Quý Đôn nói

Liền đó là Quý Đôn và người của Long gia, dẫn đầu là Long phu nhân, tới để trừ khử mấy tên kia.

Bỗng Long phu nhân cốc đầu Quý Đôn, liền mắng hắn:

""Ngươi bị ngốc à? Lỡ chúng thức giấc thì sao?""

Thấy vậy Đằng Hải phải ẩn đi khí tức, liền trốn đi trong bóng tối của hang động, không ai nhận ra được.