Tiên Linh Song Nguyệt

Chương 2: Bạch Nguyệt-Huyết Nguyệt

Một mặt trăng đỏ rực, to lớn dị thường lặng lẽ nhô lên khỏi làn mây.Một màu đỏ yêu dị như máu.

_Huyết Nguyệt...... hai mặt trăng????

Hai mặt trăng, một trắng một đỏ,một khuyết một tròn chiếu sáng lẫn nhau. Khung cảnh mờ ảo yêu dị,tỏa ra những vòng ánh sáng huyền bí. Hắn lầm bầm.

_Oắt đờ hợi.Dị giới có khác.Bạch Nguyệt-Huyết Nguyệt. Khéo nó va vào nhau thì bỏ bú luôn.

_Oài...........

Cảm giác bất an trong lòng càng lúc càng lớn.

Như có điềm gì đó xắp sảy ra.

Hồi hộp.....

Lo sợ......

Một cảm giác lạnh sống lưng, dựng tóc gáy.

Tiếng côn trùng xen lẫn những tiếng vọng của sinh vật đêm cứ như đang xem phim kinh dị.

Bỗng..... có tiếng gầm trầm từ xa vọng lại, một bóng ảnh to lớn vút qua trên nền trời mang theo những vệt sáng màu đỏ xẹt qua.Kịp nhìn thấy thân ảnh đó,mồ hôi lạnh túa ra trên trán, hắn sợ ngây người.

_Vãi linh hồn.....má ơi,đừng đùa. Rồng....thứ đó là rồng.

Sinh vật lớn như quả núi nhỏ,nhìn như khủng long.đôi cánh to lớn như cánh dơi che khuất cả bầu trời. Cặp sừng xoắn ốc cong vút dài ngoằng, tứ chi như đạp trên lửa cháy hừng hực. Đuôi dài chi chít gai nhọn lủa tủa như kiếm,lớp vảy óng ánh những viên pha lê đỏ rực.

Đúng là rồng.

Chưa hết hoảng sợ lại một tiếng gầm không kém uy mãnh cũng vọng lại kéo theo một thân ảnh màu vàng cũng lao lên cao.

_Củ lạc giòn tan?Lại..........là rồng, không thể nào.!?

Hắn lại ngây người.Một con rồng vàng khổng lồ dài cả ngàn mét.Nhưng lại là rồng trong quan niệm người phương Đông. Xung quanh con rồng tỏa ánh sáng vàng chói mắt. Hai con rồng vẽ lên không trung những ánh sáng đỏ vàng có quỹ tích kỳ dị. Hai luồng sáng quấn lấy nhau làm cho bầu trời mây vần vũ như một cơn lốc khổng lồ.Cuồng phong gào thét, cây cối xao động, tiếng côn trùng im bặt.

Hai thân ảnh gầm vang quấn lấy nhau tạo ra những tiếng nổ đinh tai nhức óc. Những làm sóng xung kích quét ra khiến cây cối ngả rạp đất đá bay mù mịt.

Hai màu vàng-đỏ mỗi lúc va chạm vào nhau lại gây ra tiếng nổ kèm ánh sáng xung kích khiến mặt đất rung chuyển dữ dội. Cơn cuồng phong ngày càng mở rộng,khu vực nó quét qua ngay cả những cây cổ thụ cao hơn trăm mét cả vài chục người ôm không hết gãy như bẻ củi bật cả gốc bị hút lên theo.Hắn hoảng sợ đến nỗi tay chân nhũn ra vì cơn lốc khổng lồ sắp quét ngang qua khu vực hắn đang núp. Đang sợ hãi thì cơn lốc khổng lồ quét qua chỗ cái cây mà hắn đang ở trên đấy.

_Ááá.......

Hắn hét lên sợ hãi, cơn lốc hất tung hắn lên theo vòng xoáy gió lửa gào thét.Ông trời thật bất công, đã cho hắn đến đây. Chưa biết gì về thế giới này chẳng lẽ lại phải bỏ mạng như thế này thật không cam lòng. Bao nhiêu khát vọng, suy nghĩ về nơi tiên cảnh này, những dự định bỗng chốc tan vỡ. Tuyệt vọng hắn gào lên phẫn uất.

_Định mệnh.........ông trời. Ta không cam lòng,ông vốn không có mắt.Khốn kiếp.....

Niềm tin tan vỡ..

Nhắm mắt lại chờ đợi..............thời khắc tử vong.

Bỗng một tiếng nói thánh thót, mềm mại ôn nhu truyền vào tai hắn.

_Nhị vị dừng tay,có hay không các vị đã quên giao ước giữa chúng ta rồi?

Một tia sáng màu trắng lóe lên,cảnh vật mờ dần, Thiên Kiệt ngất đi.