Diệp Quân Trì duy trì ánh mắt nóng bỏng, nhìn chằm chằm Kỷ Viên như muốn nuốt hắn vào bụng, giọng nói có chút trầm khàn: “Ngươi không tự mình tới giúp ta bình tĩnh lại sao?”

Kỷ Viên nghe mà rợn sống lưng, rút chuỷ thủ trong ngực ra, nhàn nhạt hỏi: “Giúp ngươi cắt xuống nhé?”

“…”

Diệp Quân Trì lại thất vọng thở dài lần nữa, xoay người mặc y phục. Kỷ Viên vẫn cảnh giác cầm chuỷ thủ, ngồi cạnh nhìn hắn mặc y phục.

Cơ thể vừa dài vừa hoàn mỹ kia đưa lưng về phía hắn, những vết sẹo sau lưng đã bị mái tóc dài che khuất, thi thoảng lại lộ ra một mảnh kinh tâm động phách. Cái eo gầy nhưng rắn chắc làm cho đường nét càng thêm rõ ràng, trong lòng Kỷ Viên ngứa ngáy khó nhịn, mặt có chút nóng lên: “Ta… có phải là bị chảy máu mũi rồi không?”

Hệ thống đáp: “Mau.”

“Gì cơ?”

“Ta nói, mặc kệ ngươi có chảy máu mũi hay không, sắp tới giới hạn thời gian rồi.”

Kỷ Viên: “…”

Đúng là một hệ thống vô tâm, cũng chẳng thèm an ủi hắn một chút, hắn phải có một sự nhẫn nại cực lớn trước cảnh tượng dụ hoặc như thế này đấy có được không!

Diệp Quân Trì chậm rì thắt đai lưng, tuỳ ý vuốt mái tóc ướt đẫm ra sau đầu, ngũ quan tuấn mỹ lịch sự tao nhã lộ ra rõ ràng, dưới ánh nến mông lung tựa như nhiễm một tầng ánh sáng ôn nhuận, trong nháy mắt làm Kỷ Viên không rời mắt nổi.

Chú ý tới ánh mắt của hắn, tâm tình Diệp Quân Trì sung sướng, khoé miệng nhếch lên, giọng nói cũng trở nên ôn hoà: “Một vài thuật pháp nho nhỏ của Ma tộc thực ra rất thú vị, hôm nay cho ngươi mở rộng tầm mắt.”

Kỷ Viên nhìn hắn chằm chằm không chớp mắt.

Diệp Quân Trì nhịn không được duỗi tay véo khuôn mặt trắng nõn của Kỷ Viên, bất đắc dĩ nói: “Đừng nhìn ta chằm chằm như vậy.”

“Vì sao?”

Diệp Quân Trì cười tà, ngữ khí nửa thật nửa giả: “Ta sẽ nhịn không được mà ăn ngươi.” Dừng một chút, hắn nhẹ giọng nói thầm: “Ăn cũng không sao đâu nhỉ, dù sao cũng đã thành thân rồi.”

Da đầu Kỷ Viên tê rần, lập tức nói lảng sang chuyện khác: “Ngươi muốn đưa ta lẻn vào Giang gia một lần nữa?”

Diệp Quân Trì xoa xoa đầu hắn, cười khẽ nói: “Chuyện sớm hay muộn thôi”, sau đó lập tức cắt một vết nhỏ trong lòng bàn tay mình, từng giọt máu như những viên trân châu rơi xuống, không ngừng biến đổi trên không trung, chầm chậm lớn dần lên, cuối cùng tạo thành một mặt gương cao đến đầu người.

Mùi máu tươi ngập tràn trong không trung, Kỷ Viên suýt bị doạ khóc: “Mẹ nó hệ thống, Diệp Quân Trì không phải là quỷ đấy chứ, thật đáng sợ á á á!”

“Ngươi có thấy có con quỷ nào cương được không?”

Kỷ Viên: “… Lưu manh, câm miệng.”

Mặt gương trên không trung dao động một lát, rồi dần tĩnh lặng trở lại. Diệp Quân Trì giơ tay ra tuỳ tiện dùng ngón tay gõ một cái, ngón tay dính máu càng thêm nổi bật, tinh xảo như bạch ngọc, đẹp tới làm người líu lưỡi.

Ánh mắt Kỷ Viên lại bị hấp dẫn lần nữa, nhịn không được tự mắng mình vài tiếng trong lòng.

Kỷ Viên hoàn toàn trái ngược với ông già phong lưu thành tính nhà mình, cha hắn vội vã gieo hạt giống khắp nơi, hắn lại như bị lãnh đạm, nhìn thấy phụ nữ dáng người nóng bỏng cởi hết đứng trước mặt mình cũng không hứng thú chút nào, sau đó hắn ngộ ra tính hướng của mình, nhưng vẫn không có hứng thú đối với những người đàn ông xung quanh.

Có lẽ bởi ghét việc cha mình yêu đương khắp chốn, nên dù có đang sống trong vũng bùn, hắn vẫn cố gắng khắc chế bản thân, không tìm được người mình thích, sẽ không nếm thử trái cấm, trầm mê trong phóng túng, truỵ lạc.

Tiếp xúc thân mật nhất với hắn, ngoài năm cô nương ngón tay ra thì hẳn chính là Diệp Quân Trì. Mấy năm từ bỏ quyền cạnh tranh giành gia sản, ăn chơi đàng điếm bên ngoài mấy năm kia, cũng chỉ là ngồi xa xa cười cười nhìn hồ bằng cẩu hữu tửu sắc tận tình, bản thân thì chỉ uống rượu.

Cởi hết chạy lên giường hắn, cả nam cả nữ nhiều không đếm xuể, đây lại là lần đầu tiên hắn bị cơ thể cũng như hành động của một người hấp dẫn.

Đúng là gặp quỷ.

Kỷ Viên thầm thở dài, liền nhìn thấy trên mặt gương dần hiện lên hình ảnh, có hai người đứng chính giữa, dần trở nên rõ ràng, ngay cả âm thanh cũng như đang ở bên tai.

“… Giang Hâm, rốt cuộc còn có điều gì mà nàng không lừa ta không!”

Vừa nghe thấy lời này, Kỷ Viên lập tức hưng phấn, chấn hưng tinh thần xem náo nhiệt.

Thần trí Giang Hâm hiển nhiên đã tỉnh táo lại, ý thức được điều mình đã nói với Tôn Thời Ngọc, sắc mặt tức khắc trắng bệch, môi run run: “Không… Thời Ngọc, chàng nghe ta nói, không phải như vậy đâu, ta bị người mê hoặc, ta không hề! Ta không hề làm những chuyện đó!”

Vẻ mặt Tôn Thời Ngọc không còn chút ôn hoà, nghiến răng, ánh mắt giận dữ: “Phải, nàng chưa hề làm gì cả! Giúp ta chữa khỏi hai chân, cũng không phải là do nàng làm!”

Giang Hâm run rẩy toàn thân, cố gắng duy trì khuôn mặt dịu dàng thường ngày, bi ai nhìn Tôn Thời Ngọc: “Là ta mà, Thời Ngọc, sao chàng có thể quên đi ân tình của ta dành cho chàng, ta trị khỏi hai chân cho chàng, sao chàng có thể nghi ngờ ta?”

Năm đó nàng ta cũng giống Giang Diệu Diệu, nhất kiến chung tình với Tôn Thời Ngọc. Chỉ là khi nghe nói hắn có tật chân, lại do dự, không nói chuyện mình thích hắn ra, cảm thấy mất mặt.

Nàng ta là nữ nhi của gia chủ Giang gia, tương lai phải gả cho một người môn đăng hộ đối, thiên tư hơn người, hoàn hảo mọi mặt, người tàn phế như Tôn Thời Ngọc… không thể được.

Không ngờ Giang Diệu Diệu lại cố chấp tới đáng sợ, kiên trì đi khắp nơi tìm kiếm phương thuốc chữa trị trong nhiều năm. Nàng ta vốn dĩ khinh thường, cảm thấy chỉ phí công, không ngờ Giang Diệu Diệu lại thật sự tìm được cách, còn mới nàng ta tới giúp, lừa Tôn Thời Ngọc ra khỏi Tôn gia.

Trong mấy ngày Giang Diệu Diệu trị chân cho Tôn Thời Ngọc kia, nàng ta vẫn giãy giụa trong lòng. Tôn Thời Ngọc là đại công tử Tôn gia, thiên tư không tệ, ngoài trừ hai chân không thể lành, những mặt khác đều phù hợp với yêu cầu của mình, nếu chân của Tôn Thời Ngọc tốt rồi…

Vậy công tử thế gia ưu tú này phải là của nàng ta.

Nàng ta quang minh chính đại trộm đồ của Giang Diệu Diệu, nhìn nàng phẫn nộ mà nháo nhào cả hai nhà Tôn Giang, trong lòng vô cùng đắc ý kiêu ngạo. Giang Diệu Diệu ăn nói lúc nào cũng thẳng thắn, tính tình cũng không tốt, Tôn Thời Ngọc sao có thể tin nàng.

Giờ đây Tôn Thời Ngọc sắc mặt âm trầm: “Ta vẫn luôn tin nàng, cho rằng Giang Diệu Diệu mới là kẻ nói dối, cảm thấy muội ấy thật đáng xấu hổ…”

Bây giờ nhớ lại đôi mắt to, sáng ngời, ngập tràn sự phẫn nộ và uỷ khuất của thiếu nữ, trong lòng hắn liền thấy khó chịu.

Diệp Quân Trì quay đầu, nhìn thiếu niên đang chăm chú xem tới nghiêm túc một lát, bất động thanh sắc tiến lại gần, thò tay kéo người ôm vào trong lòng, đặt tay lên vai hắn.

Ngay sau đó bị một cái tát của Kỷ Viên hất ra.

Diệp Quân Trì không giận mà còn cười, lực tát của Kỷ Viên không mạnh, chẳng đau cũng không ngứa, mà trái lại, trong nháy mắt da thịt chạm vào nhau, hắn được bàn tay tinh tế mềm mại của thiếu niên áp vào, cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, vô cùng muốn bắt lấy cái tay kia, nắm trong tay mình thưởng thức.

Có điều… Bây giờ còn chưa tới thời cơ.

Diệp Quân Trì chớp mắt, ánh mắt vẫn dừng trên sườn mặt thanh lãnh tuấn tú của Kỷ Viên, nhàn nhã nói: “Quả nhiên sẽ hối hận, người đó…”

Kỷ Viên bị hắn nhìn chằm chằm tới rùng mình, cố gắng duy trì sắc mặt lạnh băng, cũng nhàn nhạt đáp lại: “Người hắn muốn lấy, vốn dĩ chính là Giang Hâm.”

Nếu Tôn Thời Ngọc đã biết người chữa hai chân cho mình chính là Giang Diệu Diệu ngay từ đầu, chỉ sợ sẽ chỉ tặng lễ cảm tạ. Dù sao Giang Diệu Diệu cũng không phải là nữ nhi của gia chủ Giang gia, mà hắn lại là đại nhi tử của Tôn gia chủ, thích hợp liên hôn nhất chính là Giang Hâm.

Bây giờ hối hận, có lẽ cũng chỉ là do tức giận vì bản thân bị Giang Hâm lừa gạt mà thôi, cộng thêm một chút áy náy với Giang Diệu Diệu.

Diệp Quân Trì sửng sốt, thò tay vuốt tóc hắn, nhẹ giọng cười nói: “Ngươi không phải là bị nuôi như nữ hài tử mà lớn lên sao, sao lại rõ ràng tới vậy, ảo tưởng ít nhiều không phải là sẽ tốt hơn hay sao?”

“Ta là nam nhân.” Kỷ Viên lãnh đạm nhìn hắn một cái, quay đầu tiếp tục xem náo nhiệt.

Giang Hâm giảo biện vài câu, Tôn Thời Ngọc cũng không ngốc, càng lúc càng tỏ ra không còn kiên nhẫn, cuối cùng ngữ khí hoàn toàn lạnh lùng: “Giang Hâm, nếu ngươi thật sự là người cứu ta, vậy ngươi đã cứu ta như thế nào? Tìm được phương thuốc ở đâu? Phương thuốc bây giờ để ở đâu?”

Giang Hâm nghẹn lời ngay lập tức, những chuyện này Giang Diệu Diệu đâu nói cho nàng ta biết.

Thấy nàng ta không đáp lại được, Tôn Thời Ngọc cười lạnh một tiếng, kéo hỉ phục trên người ném xuống đất, xoay người rời đi.

Giang Hâm càng thêm hoảng loạn, giọng nói trở nên gay gắt: “Tôn Thời Ngọc! Ngươi muốn đi tìm Giang Diệu Diệu? Đừng quên ngươi và ta đã bái đường thành thân!”

Tôn Thời Ngọc khựng lại.

Thấy lời mình nói hữu hiệu, Giang Hâm vui vẻ, tiếp tục nói: “Giang gia đã liên hôn với Tôn gia, ngươi còn muốn làm gì nữa? Từ hôn với ta, rồi lấy Giang Diệu Diệu? Giang gia là nơi ngươi có thể tuỳ tiện làm nhục hay sao! Hoà li với ta? Cả đời này ngươi cũng đừng hòng nghĩ tới!”

Tôn Thời Ngọc im lặng hồi lâu, quay người lại, ánh mắt lạnh băng đối diện với ánh mắt vui mừng của Giang Hâm, người kia không khỏi run lẩy bẩy, liền nghe thấy nam nhân nhàn nhạt nói: “Giang Hâm, ta vẫn luôn cảm thấy Giang Diệu Diệu thô lỗ ngang ngược, không nói lý, nhưng bây giờ mới phát hiện muội ấy thực ra đơn thuần tới đáng yêu, không giống ngươi, khuôn mặt ghê tởm tới làm cho người ta phát buồn nôn.”

Dứt lời, hắn xoay người, không chút do dự đẩy cửa bước ra ngoài, chỉ còn lại Giang Hâm sắc mặt xanh trắng.

“Hắn định tìm tới Giang Diệu Diệu?” Kỷ Viên nhíu mày.

Theo suy đoán của hắn, Tôn Thời Ngọc nào có thích Giang Hâm, càng không thích Giang Diệu Diệu, chỉ sợ hắn xuất phát từ tự tôn và áy náy nên mới muốn bồi thường cho Giang Diệu Diệu. Nhưng đúng như lời Giang Hâm nói, hai người họ đã kết thân, xảy ra chuyện gì cũng không chỉ còn là chuyện giữa hai người họ, mà là chuyện của cả hai gia tộc.

Gương dần tan đi, những giọt máu cũng tiêu tán trong không trung.

Diệp Quân Trì không chút bận tâm: “Có đến tám chín phần mười là như vậy, đáng tiếc ta chỉ hạ huyết trùng cho cô nương kia, không thể xem được Giang Diệu Diệu sẽ xử sự với Tôn Thời Ngọc thế nào.”

Ngừng một chút, hắn cười véo véo mặt Kỷ Viên: “A Viên ngươi nói thử xem, Giang Diệu Diệu sẽ làm thế nào?”

Kỷ Viên mặc cho hắn chà đạp khuôn mặt mình, nhàn nhạt đáp: “Tát người chửi mắng, lạnh lùng trào phúng, một cước đá ra.”

Tuy rằng chưa chắc đã làm như vậy nhưng hẳn cũng không khác là bao. Kỷ Viên có chút không tưởng tượng được, Giang Diệu Diệu chính là người không gì không dám làm.

Náo nhiệt không còn nữa, Kỷ Viên lấy lại tinh thần mới nhớ tới nhiệm vụ, vội vàng tìm hệ thống hỏi thời gian, hệ thống lạnh lùng nói: “Xem náo nhiệt xem tới vui vẻ rồi phải không? Vẫn còn nhớ đến nhiệm vụ cơ à? Ta đếm ngược cho ngươi, 60, 59, 58…”

Căn phòng dần trở nên an tĩnh lại, Diệp Quân Trì nhìn thiếu niên đang ngồi đoan đoan chính chính, nhìn hàng lông mi dài mảnh của hắn, cái mũi cao thanh tú, đôi môi mềm mại đo đỏ, sau khi hiểu rõ tâm ý của mình luôn có chút tâm viên ý mãn, nhịn không được lại hỏi thêm lần nữa: “Thật sự không muốn ngủ cùng ta? Trời lạnh rồi, ngươi ngủ một mình không lạnh sao?”

Kỷ Viên kinh hồn táng đảm nghe tiếng đếm ngược của hệ thống, mặt không biểu cảm nhìn hắn một cái, xoay người chạy như trốn ra khỏi phòng.

Diệp Quân Trì trầm mặc một chút, xuống lầu gọi người lên xử lý thùng gỗ trong phòng, khi trở về lúc đi ngang qua phòng Kỷ Viên, bước chân có chút dứt không nổi.

Cả đời hắn chưa từng dừng bước vì ai, ban đầu đối xử tốt với Kỷ Viên, chỉ bởi áy náy và một chút cảm kích xa xăm mờ nhạt, hơn nữa cũng liên quan tới một thân tu vi của hắn.

Bây giờ đã nhận ra Kỷ Viên không giống những người khác, vậy tất cả… cũng đều không còn giống như trước nữa.

Đôi chân không tự chủ mà đi qua đi lại trước cửa phòng, nhưng lại bị hắn cứng rắn ép quay trở lại. Nhớ tới chuyện thiếu niên sợ hãi thứ gì đó ở phần mộ tổ tiên Triệu gia và ở rừng cây nhỏ, hai mắt hắn sáng ngời, cười tủm tỉm gõ gõ cửa phòng: “Vừa mới xuống sảnh khách điếm, nghe chưởng quầy nói khách điếm có thể sẽ có quỷ nháo, ngươi thật sự không qua đây? Trong lòng ta ấm áp lắm đó.”

Kỷ Viên chém đinh chặt sắt phun ra một chữ: “Biến.”