Tiên Hồng Lộ

Chương 185: Lựa chọn của Dương Phàm (1)

Đây là phản ứng đầu tiên của Dương Phàm. Sau khi trải qua hành trình Quỷ Thi Sơn. Dương Phàm hiểu được sau khi Hồ Phi điên cuồng khủng bố cỡ nào. Sau khi tầng cấm kỵ đó bị đâm thủng, bộ mặt Hồ Phi dữ tợn thân hình như vượn như khỉ, nữa đứng nữa ngồi hai tav thành trảo đồng tử một mãnh đỏ thẫm. Giờ khắc này, thiên địa linh khí bốn phía nhộn nhạo không yên, như thủy triều vọt tới Hồ Phi.

Trong phút chốc. thân thể hắn đột nhiên bành trướng, bên ngoài thân thể lóe ra một quầng sáng màu tím thân thể được cường hóa không biết bao nhiêu lần. Một cỗ khí tức dã man nguyên thủy đập vào mặt mà đến làm cho tâm thần người ta run rẫy.

Grào

Hồ Phi đứng dậy, ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, trong cơ thể hắn dường như có một lốc xoáy vô hình tạo nên một trận kinh phong cuồng bạo bốn phía thổi quét phạm vi mấy chục trượng.

Vô Song thân ở trong kình phong cuồng bạo kia mặt lộ vẻ khác thường, thân thể không tự chủ được hướng về phía Hồ Phi. Có một cỗ lực hút vô hình kéo hắn về phía trung tâm. Lực hút kia không nhắm vào thân thể hắn mà là linh hồn. Khi linh hồn đối mặt với cỗ lực hút này, thân thể không tự chủ được bị kéo vào.

Grào

Huyết quang trong đôi mắt Hồ Phi tán đi, hét lớn một tiếng, thân hình như linh hầu nhảy ra ngoài, một quyền như tia chớp đánh trúng đầu Vô Song.

Ầm

Vô Song hóa thành một đạo bạch ảnh bị đánh bay ra, lún sâu vào trong ngọn núi bị bụi đất cuồn cuộn bao phủ. Dương Phàm cùng Yến Vương đứng xem ở xa xa, trên mặt không khỏi lộ vẻ kinh ngạc. Chiến cuộc không ngờ chuyển biến nhanh vậy, mới vừa không lâu. Vô Song còn chiếm ưu thế tuyệt đối nhưng ngay sau đó Hồ Phi phát cuồng, một quyền đánh bay hắn sinh tử không rõ.

Hồ Phi sau khi nổi điên thân thể được cường hóa vài lần, lực đạo có thể phá băng mở núi vỗ bia. Uy lực một quyền kia chỉ sợ có thể miễu sát võ tu cấp bậc Yến Vương. Hồ Phi đứng ở tại chỗ giây lát xa xa bụi mù còn không tán đi, bên trong không có tiếng động.

- Chẳng lẽ hắn đã chết?

Trong lòng Dương Phàm mừng thầm tuy nhiên lại cũng có vài phần tiếc nuối cùng đau xót khó hiểu. Tuy rằng Vô Song cùng hắn có quan hệ đối địch nhất định, thậm chí sẽ uy hiếp đến tính mạng hắn. Nhưng trong lòng Dương Phàm vẫn rất bội phục Vô Song.

Ngao

Chiến trường lớn như vậy một mảnh tĩnh mịch chỉ còn lại tiếng rít gào của Hồ Phi. Dương Phàm đứng ngoài một dặm, thần thức kéo tới bị cỗ khí tức dã man nguyên thủy khủng bố kia ngăn chặn, cảm quan bị hạn chế rất lớn nhìn không thấy hư thật trong bụi đất. Tuy nhiên hắn cảm giác Hồ Phi sau khi cuồng hóa thân thể cao hơn một chút, biến hóa lớn nhất vẫn là lực lượng thân thể. Với lực lượng thân thể hắn giờ phút này ngay cả không thi triển thần thông, chỉ dựa vào một đôi nắm đấm vẫn có thể chống lại cường giả Trúc Cơ Kỳ.

Sau khi một quvền đánh bay Vô Song hai mắt Hồ Phi sáng ngời nhìn chăm chú vào ngọn núi bị bụi đất bao phủ chiến ý trên người phát ra càng trở nên mãnh liệt. Nhìn thấy tinh cảnh như vậy, trong lòng Dương Phàm khẽ động. Xem ra hơn phân nửa là Vô Song không chết. Quả nhiên sau một lát, từ trong núi truyền đến một tràng tiếng ho khan rất nhỏ:

- Khụ khụ

Theo sau bụi đất cũng dần dần tán đi, lộ ra tình huống chân thật khu vực đó.

- Khụ khụ

Thân thể Vô Song bị lún sâu trong núi, dường nhu bị bụi đất làm làm sặc không ngừng ho khan. Đầu chảy ra một vùng máu sắc mặt có chút tái nhợt. Hồ Phi từng bước đi tới, trong tầng mây mơ hồ có lôi quang lóe lên, quanh thân cuồng phong gào thét, giống như chiến thần thời viễn cỗ. Dưới chiến ý và uy thế như thế Hồ Phi nhìn chằm chằm Võ Song phun ra vài từ:

- Ngươingươi thua!

- Thua?

Vô Song nao nao trên mặt lộ ra ý trào phúng nồng đậm dường như nghe được truyện cười đáng cười nhất.

Vô Song từ từ nói.

Cái gì? Làm nóng người?

Mấy người có mặt tại trận đều khiếp sợ. Chẳng lẽ trận chiến đấu cực kỳ mãnh liệt vừa rồi thật sự chỉ là làm nóng người?

- Ngươi quả nhiên không có làm ta thất vọng. Tiếp theo, ta sẽ vận dụng lực lượng chân chính.

Thân hình Vô Song nhoáng lên một cái từ trong lòng núi lóe ra trôi nổi giữa không trung. Không dùng phi kiếm hay pháp thuật, hắn giống như không có sức nặng, lơ lửng ở trong không trung làm cho người ta có một ảo giác ngưỡng mộ nhìn lên trên. Bóng người màu trắng kia hơi hơi chấn động, rồi một hạt bụi không nhiễm, phong nhã như tùy ý.

- Đến đi!

Hai vuốt Hồ Phi vung lên một vùng phong mang màu tím bắn tới Vô Song. Trong không khí truyền đền một tràng tiếng ma sát kịch liệt tốc độ cực kỳ nhanh chóng, uy năng có thể bễ nghễ tất cả tu sĩ bậc thấp. Đối mặt với một kích dị thường này, Vô Song phong nhã tự nhiên, không ngờ nhắm mắt lại.

Mắt thấy công kích đã tới trước mặt.

Hô -

Vô Song nhẹ nhàng nhoáng lên, tránh thoát một kích này, thân thể trong nháy mắt dường như hư không biến mất sau đó lại xuất hiện.

Ầm

Phong mang màu tím đánh trúng một khối đá lớn cách đó không xa, lập tức phát ra một trận tiếng nổ vang lên vỡ thành mảnh nhỏ.

- Không đúng!

Vô Song lộ vẻ suy tư dường như đối với việc tránh thoát một kích của Hồ Phi vừa rồi, không hài lòng lắm. Dương Phàm ở xa xa quan sát cuộc chiến, cảm thấy khó tin. Trong khoảnh khắc vừa rồi, thân thể Vô Song dường nhu biến mất, sau đó lại xuất hiện tại chỗ.

Đó là loại thân pháp quỷ dị cỡ nào?

Hơn nữa, Dương Phàm cảm giác thân pháp này cùng với một loại ảo diệu trong "Tiên Hồng Quyết" của mình dường như có chút liên hệ.

- Ngao -

Hồ Phi rít gào không ngừng, đôi mắt gắt gao tập trung Vô Song, mơ hồ trong mắt lộ ra một tầng hào quang màu tím nhạt. giống như có thể xuyên thủng không gian.

Vèo -

Hồ Phi hung hăng giậm mạnh, thân thể bắn ra như pháo đạn, một tay thành trảo hung hăng chộp tới chỗ Vô Song. Vài đạo phong mang màu tím lần lượt đan xen mà tới phong bế hết tất cả đường trốn tránh. Đôi mắt Vò Song hơi nheo lại, vươn một đầu ngón tay, hướng về phía khoảng không phía trước nhẹ nhàng vạch một cái. Một đạo kiếm quang màu xanh lóe ra hào quang huyễn lệ thần bí, hình thành một đường cong xảo diệu không ngờ đánh vào cùng một chỗ với vài đạo phong mang màu tím kia.

Bá -

Sau khi làm xong hết thảy, Vô Song lại hư không biến mất ngay sau đó lại xuất hiện ở ngoài mười trượng, giống như một lông chim màu trắng, lơ lửng giữa không trung, trên mặt mang theo một tia cười khẽ. Dương Phàm mơ hồ bắt giữ đến một tia huyền bí khi Vô Song biến mất trong hư không, trong mắt lộ ra một tia dị sắc thì thào:

- Đâysao mà giống Phong Độn Thuật?

Độn Thuật là phép thuật mà người tu tiên thực lực cường đại mới có thể tu luyện, có thể đạt tới hiệu quả gần như thuấn di. Đương nhiên cùng chỉ là gần với thuấn di. Lúc thi triển loại pháp thuật này thường thường có thể bắt giữ đến một tia tung tích.

Nếu như là một người tu tiên thực lực cao cường biết loại phép thuật này thì cũng thôi nhưng Vô Song là một võ tu lại có thể có được loại thần thông này, thật sự là vượt quá tưởng tượng. Võ tu mặc dù có chiến đấu lực cường đại nhưng là về mặt thần thông phép thuật xa xa không bằng người tu tiên truyền thống. Trừ khi võ tu đạt tới một cấp bậc rất cao. Nghĩ đến đây, Dương Phàm không khỏi nhớ lại lời nói của Vô Song lúc trước ờ Tiên Hồng Y Quán:

- Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân. Ta đã chạm đến một cấp bậc tinh thần rất cao.

Hiển nhiên, cấp bậc tinh thần của Vô Song cực cao. Tuy rằng là một võ tu nhưng hắn không ngờ bằng vào ngộ tính đáng sợ, đem áo nghĩa pháp thuật của người tu tiên dung nhập vào trong năng lực của võ tu. Mà bảng hiệu của Tiên Hồng Y Quán chính là một cơ hội, một chất xúc tác cho Vô Song.

Khi võ tu lĩnh ngộ áo nghĩa phép thuật tiên gia rồi sau đó cải tiến nó. Đây sẽ là một loại tình cảnh thế nào?

Bá - Bá

Thân thể Vô Song ở trên bầu trời lúc ẩn lúc hiện, thần bí khó lường giống như hư không thần ma. Tuy nhiên, trong quá trình thi triển loại pháp thuật này, lực lượng trong cơ thể Vô Song cũng bị trôi đi rất nhanh. Dương Phàm quan sát một lát phát hiện sau khi Vô Song thi triển liên tục vài lần, sắc mặt hơi chút suy yếu, nhưng trên mặt hắn lại có thêm vài phần vui mừng.

- Ăn đòn

Thân hình Vô Song dừng lại không hề trốn tránh, một bàn tay chắp sau lung, một bàn tay khác vẽ nên từng đường cong huyền ảo trước người, ngăn cản công kích của Hồ Phi ở ngoài.

- ẦmẦm ầm -

Bất kể là công kích của Hồ Phi mạnh bao nhiêu. Vô Song đều có thể nhẹ nhàng hóa giải trên mặt mang theo một tia mĩm cười thản nhiên.

- Hắn chỉ dùng một tay

Yến Vương nói với Dương Phàm bộ dạng lòng còn sợ hãi.

Dương Phàm gật gật đầu, ngầm thở dài một hơi: "Đối thủ cường đại như vậy, ta phải đối mặt như thế nào?" Giờ phút này, hai tay hắn nắm chặt gần như run rẩy, bởi vì dùng sức quá độ móng tay còn đâm sâu vào thịt. Tuy nhiên, miệng vết thương đó đối với Dương Phàm mà nói bé nhỏ không đáng kể trong thời gian ngắn liền khôi phục.

Vô Song chỉ dùng một bàn tay nhẹ nhàng bâng quơ. Thân thể chỉ ngẫu nhiên hoạt động một chút rồi lại ở thế bất bại. Hồ Phi thấy thế thân hình bay lên trời trực tiếp vồ tới gần người Vô Song.

- Đến tốt lắm!

Vô Song khẽ quát một tiếng, trên khuôn mặt cực kỳ bình thường kia có vài tia vui mừng dường như đang trầm mê trong loại cảnh giới nào đó.

Hô -

Hồ Phi mang theo khí thế đáng sợ, một trận gào thét chộp tới, còn mang theo một mảnh lôi hỏa màu đỏ nhạt thanh thế kinh người. Vô Song khẽ hít một hơi, một đầu ngón tay chậm rãi chỉ ra. So với uy thế cường đại của Hồ Phi, một ngón tay này của Vô Song nhìn như nhỏ bé không đáng kể; bộ dạng lười biếng. Tuy nhiên, trong khoảnh khắc đầu ngón tay và một trảo của Hồ Phi chạm vào nhau dị biến đột nhiên sinh ra.

Đầu ngón tay kia đột nhiên bắn ra một cỗ kiếm quang lăng lệ, nhỏ bé như sợi tơ quanh thân còn có kiếm khí sắc bén lượn lờ.

Phốc -

Ầm

Kiếm quang như sợi tơ kia vừa mới tiếp xúc liền phá rách làn da khủng bố vô cùng của Hồ Phi sau khi cường hóa, trên bàn tay xuất hiện một lỗ máu. Tuy nhiên, lực lượng khủng bố theo sau mà đến bùng nổ đánh bay Vô Song ra ngoài một trượng.

Ngao

Bàn tay Hồ Phi bị đánh ra một lỗ máu, máu tươi phun ra đau đớn khó hiểu. Với thân thể biến thái của hắn cũng không thể khiến miệng vết thương khép lại trong thời gian ngắn.