Tiên Hôn Hậu Ái

Chương 76: Không mở miệng được

Không tập trung nhìn tài liệu trong tay, đó là tư liệu về khu nghỉ dưỡng của nước ngoài mà ngày đó Hoàng Đức Hưng đưa cho cô. Nhìn cả buổi sáng, nhưng thực chất là không có vào đầu một chút nội dung nào. Trong đầu luôn hiện ra cảnh trên xe mà mình đã chứng kiến tối qua!

Cáu kỉnh ném tài liệu trong tay lên trên bàn, cầm cái điện thoại gọi cho Lâm lệ.

Một lúc lâu Lâm Lệ mới tiếp điện thoại, chỗ cô hơi ầm ĩ, xung quanh hình như là có nhiều người, đang nhao nhao nói, khiến cô ấy nói chuyện suýt nữa không nghe rõ lắm.

"Mi ở đâu thế, sao lại ầm ĩ như vậy?" An Nhiên cầm lấy điện thoại di động, hơi cất cao giọng lên hỏi.

"Ta ở bệnh viện, An Tử, chỗ này hơi ồn, không nói chuyện được, chờ lát nữa ta gọi cho mi." Lâm Lệ cầm lấy điện thoại di động nói.

Bệnh viện! Nghe được từ bệnh viện, thoáng cái, theo bản năng, An Nhiên liền nghĩ đến chuyện không tốt, đang ngồi yên cô cũng có chút căng thẳng, lo lắng hỏi: "Mi đến bệnh viện làm gì? ở bệnh viện nào, ta đến tìm mi."

"Không cần, ta chỉ đến khám thai thôi, không có gì ghê gớm, mi yên tâm đi." Lâm Lệ ung dung nói.

"Trình Tường ở cạnh mi ư, có đi cùng mi không?" An Nhiên hỏi.

"Hôm nay anh ấy có một khách hàng lớn muốn đến thảo luận chuyện đầu ư, không rảnh đi cùng ta." Lâm Lệ nói.

Trong lòng An Nhiên lạnh, nói: "Ở bệnh viện nào, ta đi tìm mi."

"Ai nha, không cần mà, khám thai mà thôi, cũng không phải là sinh con, mi không cần đi cùng ta, một mình cũng được, mi yên tâm đi, đâu phải lần đầu tiên đến, ta biết phải làm thế nào mà." Lâm Lệ không muốn làm phiền cô, vì biết cô còn đang đi làm, sao lại không biết xấu hổ mà để cô xin nghỉ vì mình.

"Bảo mi nói địa chỉ, thì cứ nói là được, còn nói lảm nhảm làm gì." An Nhiên tức giận nói: "Hơn nữa, ta là mẹ nuôi của đứa bé trong bụng mi, đến khám thai thì làm sao, không phải nên thế sao."

Lâm Lệ không lay chuyển được sự kiên quyết của cô, đành báo địa chỉ bệnh viện cho cô.

An Nhiên thu dọn đồ đạc xong liền cầm túi ra ngoài, vì tính chất nghề nghiệp, bình thường làm việc thỉnh thoảng lại phải ra công trường, cho nên thời gian làm việc tương đối đàn hồi, do đó đi ra ngoài cũng không cần xin phép, rất tiện lợi.

Khi An Nhiên đến bệnh viện Mẹ Và Bé của Giang Thành, Lâm Lệ vẫn đang ngồi cầm số hiệu chờ trên ghế nhựa ở hành lang, bên cạnh còn có vài đôi vợ chồng trẻ, nhìn giống Lâm Lệ, nhìn không ra là mấy tháng, còn có người bụng đã lộ rõ, tròn trịa, giống quả cầu đầy khí, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung, nhìn mà sợ.

Nhưng mà dường như trừ Lâm Lệ ra, những người khác đều có chồng đi cùng, không thì có mẹ đẻ hoặc mẹ chồng ở bên cạnh, không ai là chỉ có một mình. Nhìn cảnh này, trong lòng An Nhiên lại càng cảm thấy chẳng đáng thay cho Lâm Lệ, càng thêm thương cô hơn.

Thấy An Nhiên vội vàng đến đây, Lâm Lệ hơi có chút không đồng ý nhíu mày: "Đã nói không cần tới, mi còn tới đây." Một mình cô cũng có thể, cô không phải là người thích bị chiều chuộng như vậy, lại nói, hiện tại cái thai mới hơn hai tháng thôi, bụng chưa to, đi lại cũng dễ dàng, không có cái gì phải lo lắng.

An Nhiên không để ý chỉ ngồi xuống cạnh cô, nói: "Đứa con trong bụng mi cũng là con ta, ta tới cùng mi khám thai có gì không thể."

Lâm Lệ có chút bị cô đánh bại, lời của cô rất nặng mùi, người không biết còn tưởng cô cùng An Nhiên có quan hệ gì đó. Vừa định mở miệng nói gì thì cửa phòng khám mở ra, một đôi vợ chồng trẻ với bụng to tướng đi ra, sau đó cô y tá mặc áo blue trắng đi ra hô lên: "số hai mươi chín, số hai mươi chín đi vào!"

Lâm Lệ còn chậm chạp chưa kịp phản ứng, theo bản năng còn ngoảnh lại tìm kiếm số hai mươi chín mà y tá gọi, thật lâu không có người đứng ra.

Thấy mãi không có người đi ra, cô y tá lại cất giọng hô: "Số hai mươi chín, số hai mươi chín Lâm Lệ, Lâm Lệ có đến không?"

Lúc này Lâm Lệ mới phát hiện trên tờ đăng ký trong tay mình rõ ràng viết con số hai mươi chín!

"Số hai mươi chín! Số hai mươi chín!" cô y tá kia lại gọi: "Lâm Lệ chưa đến sao? Không đến thì tiếp tục số ba.." Còn chưa dứt lời, Lâm Lệ chợt đứng lên, vội vàng nói: "Tôi đây tôi đây, hai mươi chín, tôi là số hai mươi chín, Lâm Lệ." Nói xong, vội đưa bản đăng ký của mình cho cô y tá.

Cô y tá nhìn cô khó hiểu, nhận lấy bản đăng ký trong tay cô một chút, mới nhàn nhạt nói: "Vào đi."

Lâm Lệ vội vàng gật đầu, cầm lấy túi xách đi theo cô ấy vào, An Nhiên cũng theo phía sau cô cùng vào.

Bác sĩ là một phụ nữ năm mươi mấy tuổi, kéo cái màn màu trắng ra, để Lâm Lệ nằm lên trên giường, đưa tay vuốt bụng cô. Vừa hỏi bình thường Lâm Lệ có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không.

Lâm Lệ thực thà nói, sau đó thấy bác sĩ kia quay đầu nháy mắt với cô y tá kia để cô ấy lấy một dụng cụ nho nhỏ đặt lên trên bụng Lâm Lệ, sau đó cầm nó: "thịch thịch thịch thịch …" Phát ra tiếng vang, là đo tim thai, vừa rồi là tiếng tim đập của thai nhi.

Vì cái thai còn chưa đầy ba tháng, bác sĩ sẽ không đề nghị làm siêu âm, cho nên sau khi làm xong các đợt kiểm tra thông thường, cũng hỏi thăm những điều cần chú ý, thì hai người mới rời khỏi phòng khám.

Hai người ra khỏi bệnh viện, An Nhiên nhìn chằm chằm vào bụng Lâm Lệ, sinh mệnh thật là kỳ diệu, không đến mấy tháng nữa, cái bụng còn bằng phẳng này sẽ từ từ lồi lên, bên trong có một tiểu thiên sứ đáng yêu, đó là một sinh mệnh hoàn toàn mới, là kết tinh và sự kéo dài của tình yêu hai người.

"Hắc, sao lại nhìn chằm chằm vào bụng ta a, mi có nhìn cũng không thấu được a!" Lâm Lệ tức giận nói, nhẹ tay che chở bụng, trêu ghẹo nói, "Nếu muốn như thế, thì tự mình sinh một đứa, bây giờ mi chẳng phải đang ở trong tuần trăng mật đấy sao, chẳng phải là đang tình nồng mật ý với Tô đại gia của mi sao."

An Nhiên cũng không để ý tới cô, đưa tay sờ sờ lên bụng cô, thật kỳ diệu, không có cảm giác gì, nhưng lại rõ ràng nghe thấy tiếng nhịp tim mạnh mẽ, thịch thịch thịch, như là đang bồn chồn.

"Này này! Cố An Nhiên, mi rất ấu trĩ nha." Lâm Lệ có chút không chịu được kêu lên.

An Nhiên cười nhạt, chỉ vào quán cà phê gần bệnh viện nói: "Đi, chúng ta vào ngồi một lát đi, dù sao cũng không có việc gì."

Lâm Lệ nhìn cô, gật đầu, không hề phản đối.

Điều kiện quán cà phê này cũng không tệ lắm, thanh nhã tĩnh mịch, âm nhạc phát qua loa trầm thấp, vang khắp quán. Bây giờ là giờ hành chính, lúc này trong quán cà phê cũng không có nhiều người, chỉ có lác đác vài người ngồi.

Hai người tìm vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, nhân viên phục vụ quan tâm đưa nước và thực đơn lên, An Nhiên nhẹ giọng nói cảm ơn, sau đó gọi cho Lâm Lệ cốc sữa tươi nóng, mà mình thì gọi cà phê đen.

Người bán hàng mỉm cười ân cần lấy lại thực đơn, rồi rời đi, Lâm Lệ khó hiểu nhìn chằm chằm vào An Nhiên, thật lâu cũng không nói gì.

An Nhiên bị nhìn chòng chọc thì sởn cả da gà, bưng cốc nước nhân viên phục vụ vừa đưa lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, nói: "Mi nhìn ta như vậy làm gì?"

"Mi ghét nhất là đắng, cà phê cũng chỉ uống capuchino, hôm nay mi lại uống cà phê đen!"

Vừa rồi cô đã cảm thấy kỳ lạ, biết An Nhiên đã mười năm, từ khi mới vào đại học, bọn họ đã cùng ở một phòng, tình cảm giường trên giường dưới, hai người hiểu rõ mọi mặt của nhau, thích cái gì, phong cách ăn mặc thế nào, thậm chí mật mã tài khoản ngân hàng của nhau cũng biết rõ, nên tất nhiên là biết An Nhiên sợ đắng, trước kia thậm chí vì cà phê có vị đắng mà vẫn từ chối, còn sợ hơn so với uống thuốc, người như vậy, hôm nay lại gọi cà phê đen không đường, có vấn đề, rất có vấn đề!

"Nói, gần đây có phải mi xảy ra chuyện gì hay không? Cãi nhau với Tô đại gia nhà mi?" Lâm Lệ suy đoán nói, mấy ngày qua, cô cảm thấy An Nhiên là lạ, mặc dù không nói được là lạ chỗ nào, nhưng trực giác cho cô biết, hẳn là có chuyện gì đó.

An Nhiên chột dạ liếc mắt, trêu ghẹo nói: "Ta đâu có chuyện gì a, chúng ta không cãi nhau, Tô Dịch Thừa đối xử với ta rất tốt, ta chỉ thấy là cuộc sống gần đây quá ngọt ngào, cần cà phê đắng tới điều hòa, không để sự suôn sẻ khiến con người ta mụ mị."

"Phốc —!" Lâm Lệ suýt nữa thì sặc nước, tức giận trắng mặt, mắng cô: "mi đây là chán sống ngon lành mà thích tự ngược sao!"

An Nhiên liếc mắt nhìn bộ dáng chật vật kia của cô, buồn cười rút khăn giấy đưa cho cô. Sau đó trong đầu bất giác lại nghĩ đến một màn tối qua, nhìn Lâm Lệ, mà trong lòng không khỏi có chút khó chịu. Đang mang thai mà Trình Tường lại ở bên ngoài … phản bội, nghĩ thôi đã thấy chua xót rồi.

Lâm Lệ nhận lấy khăn giấy lau xong, sau đó nhìn cô, tò mò hỏi, "Thế nào, cuộc sống với Tô đại gia rất mỹ mãn sao."

An Nhiên nhìn cô, có chút ngượng ngùng, cong cong khóe miệng, quả thật Tô Dịch Thừa đối xử với cô không tệ, điều này không thể phủ nhận.

Nhìn bộ dạng ngượng ngùng của cô, Lâm Lệ lại càng cảm thấy gian tình bắn ra bốn phía, gen bà tám từ trong xương cốt thoáng cái bộc phát, không thể sửa được, mập mờ nhìn An Nhiên, cười nói: "hắc, phương diện kia với Tô đại gia nhà mi có hài hòa không?"

An Nhiên không nghĩ gì nhiều, thoáng cái chưa kịp phản ứng, hỏi ngược lại: "Phương diện nào a?" Dứt lời, liền bưng cái chén lên uống nước.

"Còn phương diện nào nữa, phương diện trên giường ý, anh ta có thể làm thỏa mãn mi không? Hoặc là, mi có thể thỏa mãn anh ta không" Lâm Lệ cười đùa nói trắng ra.

"Phốc ——" Ngụm nước của An Nhiên phun toàn bộ lên trên bàn, Lâm Lệ tinh mắt, tránh né được rất nhanh nếu không đã bị bắn trúng.

"Ai, An tử, có cần phải làm quá lên thế không!" Lâm Lệ vừa vội vàng lấy khăn giấy lau bàn, vừa kêu lên. Cũng may mấy bàn xung quanh bọn họ không có người khách nào, nếu không sẽ khiến người ta cười chết.

An Nhiên lấy khăn giấy ra lau, tức giận trắng mắt nhìn Lâm Lệ, nói: "Ta làm quá, mi hỏi vấn đề này có phải quá mức hay không a!" Ở nơi đông người hỏi cái vấn đề này, cô thế mới gọi là làm quá!

Lau mặt bàn xong, Lâm Lệ ngồi nghiêm chỉnh nói: "cô bé Cố An Nhiên, vấn đề của ta rất bình thường, là mi quá OUT rồi, phụ nữ có chồng ra ngoài nói chuyện phiếm, mười cái thì có mười một đề tài không tách rời khỏi vấn đề đàn ông, mười một đề tài này thì lại có mười hai cái không tách khỏi vấn đề hài hòa, mi đừng nên kinh ngạc như thế! Ta là đang dạy mi từ nay về sau có thể nói chuyện phiếm với những phụ nữ đã kết hôn về thứ này."

"Trước kia sao không thấy mi nói đã hiểu những chuyện này a, phụ nữ có chồng!" An Nhiên phản bác.

"Cắt, trước kia không phải là thấy mi cô đơn không đành kích thích mi nha, hơn nữa, nếu nói những chuyện này với nữ thanh niên chưa lập gia đình thì gọi là độc hại, ta là thuộc đội ngũ thanh niên tốt, không làm những chuyện vô đạo đức như thế." Lâm Lệ đương nhiên nói.

"Có quỷ mới tin mi! ở đâu ra phụ nữ có chồng, ta thấy mi chính là ‘hủ nữ’!" An Nhiên tức giận nói.

Lâm Lệ lè lưỡi, vẻ mặt xinh đẹp dễ thương.

An Nhiên bị bộ dạng của cô chọc cười, nhưng trong lòng thầm suy nghĩ, nếu như bọn họ có thể mãi như bây giờ thật tốt, vĩnh viễn không biết Trình Tường phản bội, vĩnh viễn vô lo vô nghĩ vui vẻ cười đùa như thế này.

Nhân viên phục vụ bưng khay lên, đặt cà phê và sữa tươi trước mặt bọn họ, sau đó mỉm cười nói: "mời hai từ từ dùng." Sau đó lui ra.

An Nhiên từng chút từng chút khuấy cà phê, chất lỏng đen sẫm chuyển động từng vòng từng vòng theo quy luật, sau đó tạo thành một cái xoáy nhỏ trong ly.

Lâm Lệ bưng cốc lên nhấp một hớp sữa tươi nóng, thật ra thì cô không thích sản phẩm từ sữa như vậy, sữa tươi quá ngọt rồi, cô thích cà phê hơn, có thể kích thích thần kinh. Chẳng qua là hiện tại, vì bảo bối trong bụng, cô phải chịu đựng.

Bưng cà phê lên, khẽ nhấp, vị đắng chát kia khiến An Nhiên cau mày, thật là đắng, còn đắng hơn thuốc bắc, cô không rõ vì sao có người thích vị đắng như vậy, còn không bằng trực tiếp uống thuốc bắc cho xong, cà phê chỉ có nhân cà phê, thuốc bắc còn có thể điều trị thân thể, lại còn rẻ hơn cà phê, vẹn cả đôi đường.

Lâm Lệ nhìn hai hàng lông mày của cô gầy dính vào một chỗ, để cái cốc trong tay xuống, nói: "mi là người thích ngọt như mang, học người nào mà uống cà phê đen a!"

An Nhiên để cà phê xuống, để cho vị đắng trong miệng từ từ nhạt đi, nhìn cô chỉ cười nhẹ.

Bộ dáng của cô khiến Lâm Lệ có chút lo lắng, nghiêm nghị hỏi: "An tử, thành thật nói với ta, có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không?"

An Nhiên nhìn chằm chằm cô cuối cùng lắc đầu, "không có."

"Vậy mi —" Lâm Lệ tất nhiên không tin, còn muốn hỏi cô gì đó lại đột nhiên bị cô cắt đứt.

"Mi và Trình Tường thế nào, sao hôm nay anh ta không đi cùng mi khám thai, để một người tới đây, quá vô trách nhiệm đi!" An Nhiên nói.

"Anh ấy mới không phải vô trách nhiệm, Tường tử nhà ta là người đàn ông tốt của thế kỷ mới, không đến là vì anh ấy kiếm tiền mua sữa bột cho ta và em bé, vì cuộc sống tốt đẹp của chúng ta sau này." Lâm Lệ chính là như vậy, không muốn để người khác hiểu lầm Trình Tường chút nào, vội vàng giải thích: "hôm nay là vì có việc, có một khách hàng lớn muốn bàn bạc chuyện đầu tư với anh ấy, trước đó vốn là hẹn ngày mai, thế nhưng ngày mai người nọ phải ra nước ngoài một chuyến, cho nên chỉ có thể đẩy thời gian lên."

An Nhiên nhàn nhạt gật đầu, lại hỏi: "mấy ngày nữa là làm đám cưới rồi, chuẩn bị thế nào rồi? Hiện tại mi đang mang thai, sức khỏe có thể chịu được không?"

"Không sao, chuyện hôn lễ là do Trình gia xử lý, không cần chúng ta quan tâm, mi biết không, bây giờ mẹ Trình Tường gọi điện thoại nói với ta câu thường xuyên nhất chính là ăn ngon, ngủ kỹ, không phải quan tâm cái gì khác, hiện tại con chính là bà hoàng trong nhà chúng ta, chăm sóc mình là nhiệm vụ lớn nhất của con lúc này!" Lâm Lệ vừa nói, cười ha hả.

"Ừ rất tốt." An Nhiên nhàn nhạt trả lời.

"Ừ, bây giờ đúng là rất tốt, mi không biết trước đây khi Trình Tường đưa ta về nhà gặp cha mẹ, mẹ anh còn có chút không vui, cảm thấy ta ở ngoại tỉnh, không có hộ khẩu ở Giang Thành, vì thế Trình Tường và bà ầm ĩ một trận, nói tư tưởng của bà lạc hậu cổ hủ, làm mẹ anh ấy tức giận trợn mắt." Lâm Lệ cười nói, "mi không ngờ đâu, Trình Tường là người ôn hòa như vậy, từ nhỏ lại là đứa trẻ ngoan ngõan, nhưng lần đó vì ta, đã đại nghịch bất đạo, cãi nhau với mẹ mình, để bày tỏ thái độ kiên quyết của mình, thậm chí mấy tuần cũng không trở về, cuối cùng mẹ anh ấy đành chịu thua, không nhiều lời chuyện ta và anh ấy nữa, thậm chí không phản đối nửa câu. Thật ra thì bây giờ nhớ lại, cũng vì lần đó anh ấy bảo vệ ta như vậy cho nên nhiều năm qua ta luôn một lòng cùng anh ấy, cho dù trước đó ta vẫn không xác định được chúng ta có thể kết hôn hay không, có thể ở cùng nhau suốt đời hay không."

An Nhiên kinh ngạc, nhìn cô, có chút bất ngờ hỏi: "Tại sao không xác định, tình cảm của hai người không phải vẫn luôn tốt đẹp đấy sao?" Thậm chí cô chưa từng nghe nói bọn họ từng cãi nhau, mười năm qua, một lần cũng chưa từng có! Thế mà cô còn có thái độ không xác định với đoạn tình cảm này!

Lâm Lệ cười, thật ra thì có một việc mà cô không nói với ai thậm chí với cả An Nhiên, cô biết thật ra trong lòng Trình Tường vẫn có bóng dáng người khác, đôi khi anh vuốt tóc cô rồi si ngốc nhìn thật lâu, không nói câu nào. Năm đó khi anh biến mất một tuần, cô từng cho anh sẽ không quay về, nhưng cuối cùng anh vẫn trở lại, trở lại bên cô, thật ra cô vẫn luôn sợ hãi, sợ hãi một ngày anh đột nhiên biến mất, không tìm thấy nữa, những năm gần đây mặc dù bọn họ rất hạnh phúc, nhưng mà hạnh phúc như vậy cô vẫn cảm thấy như là trộm được vậy, trái tim cô luôn âm ỉ lo lắng, lo lắng trong lòng anh còn cất giấu một thân ảnh như vậy, lo lắng nếu một ngày, thân ảnh kia xuất hiện, anh có thể lại giống như năm đó, không nói một câu, âm thầm biến mất không. Cho nên nhiều năm qua, anh không nhắc đến kết hôn, cô cũng không mở miệng ép anh, cho dù cha mẹ và họ hàng liên tục gọi điện đến thúc dục, đều là một mình cô gánh lấy, chưa từng nhiều lời trước mặt anh. Nhưng mà bây giờ tất cả đều không còn quan trọng, cô sẽ không cần lại phải sợ hãi anh sẽ biến mất, vì bọn họ đã có con, hơn nữa bọn họ sẽ nhanh chóng kết hôn, cô biết Trình Tường vẫn là một người đàn ông có ý thức trách nhiệm nặng nề, anh không thể nào bỏ mặc gia đình mình, bỏ mặc con mình.

Nhẹ tay đặt lên phần bụng còn hơn bằng phẳng, khóe miệng Lâm Lệ khẽ nhếch lên, nói: "Tất cả đều không quan trọng nữa, chúng ta sẽ nhanh chóng kết hôn, có thể gả cho anh ấy, vẫn là chuyện mà ta muốn làm." Người ta đều nói hôn nhân là mộ phần của tình yêu, nhưng mà chính cô muốn được chôn trong ngôi mộ này, còn vui vẻ chịu đựng!

An Nhiên nhìn cô, có chút vọng động muốn nói cho cô biết toàn bộ chuyện tối qua và những gì nhìn thấy trong bệnh viện, nhưng khi nhìn vẻ mặt hạnh phúc và thỏa mãn kia, cô không đành lòng nói ra khỏi miệng, dường như Lâm Lệ còn yêu Trình Tường hơn cô tưởng nhiều.

Ra vẻ thoải mái, tức giận hỏi: "Mi thích Trình Tường như vậy sao, đi theo anh ta mười năm, hiện tại mang thai rồi, ngay cả khi đi khám thai anh ta cũng không đi cùng mi, người đàn ông như vậy, sớm muộn gì cũng không tốt."

"Hắc, hôm nay mi sao thế, có ý kiến với tiểu Tường tử nhà ta nha, tiểu Tường tử nhà ta đâu có đắc tội mi, mà bị mi đối đãi như vậy!" Lâm Lệ cười giỡn nói.

An Nhiên nhìn cô, thử nói: "Mi không sợ, trong lúc mi mang thai anh ta sẽ ngoại tình sao …, trên tivi, tiểu thuyết đều nói, đàn ông thường dễ dàng ngoại tình lúc vợ mình mang thai."

Lâm Lệ tức giận trắng mắt nhìn cô một cái, hỏi ngược lại: "Mi cũng biết anh ấy mười năm rồi, mi cảm thấy anh ấy là loại người mà sẽ ăn vụng khi ta mang thai sao?"

An Nhiên cứng họng, nhìn cô mà không nói nên lời, nếu là trước kia, dù chính Lâm Lệ nói rằng Trình Tường ngoại tình rồi, cô cũng sẽ kiên quyết không tin đây là sự thật, nhưng bây giờ, chính cô hai lần nhìn thấy như vậy, không muốn tin cũng rất khó.

Thấy cô không nói, Lâm Lệ lại nói: "Hôm nay mi làm sao vậy, đa đa nghi nghi, không phải thực sự mi và Tô đại gia nhà mi xảy ra chuyện gì đi."

"Không có, chẳng qua là tức giận Trình Tường không đi cùng mi tới khám thai, rõ ràng về điểm này là phạm vào tội chết, cũng không ngẫm lại, bây giờ mi đang mang cái thai này là của ai cơ chứ, lúc này mà anh ta không ở cạnh mi là anh ta không đúng." An Nhiên lấy cớ nói.

"Cái này gọi là già mồm át lẽ phải, đã nói đây là tình huống đặc biệt nha, hơn nữa, hiện tại không phải ta bụng lớn, đi lại không tiện, là mi quá lo lắng rồi." Lâm Lệ không cảm kích nói, sau đó bưng cốc sữa tươi lên lại nhấp một hớp, ai u, cô thật sự không thích vị sữa này, cảm thấy nó có mùi, nhưng không uống không được a, bác sĩ nói phải uống nhiều sữa, như vậy mới tốt cho sản phụ và đứa bé, nếu không thích cô phải từ từ học thích mới được.

An Nhiên nhìn bộ dạng uống sữa như uống thuốc của cô, tất nhiên cô biết Lâm Lệ không thích sản phẩm từ sữa, nhưng bây giờ dù không thích, cô cũng phải cố gắng ép bản thân mình tiếp nhận.

Thấy thế, An Nhiên lại nghĩ tới cảnh Trình Tường ôm người đàn bà ở trong xe ngày hôm qua, trong lòng càng khó chịu, nhưng mà lại không dám nói với cô, chỉ nhìn cô chằm chằm, rồi giả vờ thoải mái nói: "Lâm Lệ, nhìn mi thật không có tiền đồ, nếu ngày nào đó, Trình Tường nhà mi không cần mi nữa, mi làm sao đây, chắc không phải là đòi sống đòi chết chứ."

Lâm Lệ cười khẽ, vẻ mặt không thèm để ý nói: "đúng vậy a đúng vậy a, ta chính là không có tiền đồ như vậy, nếu Trình Tường nhà ta thật không quan tâm ta nữa, ta thật có thể sẽ đòi sống đòi chết."

Nụ cười trên mặt An Nhiên cứng đờ, thoáng chốc không biết nên nói gì.

Lâm Lệ không chú ý tới sự thay đổi của An Nhiên, đột nhiên cô cảm thấy đói bụng, nói: "ai nha ai u, bé con nói nó đã đói bụng rồi muốn ăn cơm chiều, còn muốn mẹ nuôi đãi khách."

An Nhiên kịp phản ứng, vừa bực mình vừa buồn cười nhìn cô, nhưng vẫn cố tình xấu xa nói: "Ta mới không muốn đãi khách, mẹ con các mi đây là bắt tay lừa đảo."

"A, An tử, mi đã gần đại gia rồi, bị ta bắt chẹt một chút có sao đâu, nhanh lên một chút, nhanh lên chút, ta muốn một phần bánh ga tô ở đây, còn có bánh sừng bò, lại thêm một suất bánh pancake Việt Quất." Lâm Lệ không nhìn cô, trực tiếp gọi món

An Nhiên buồn cười lắc đầu, nhấn chuông gọi phục vụ, ngoài những món vừa gọi, cô còn thêm sushi rong biển.

Hai người ăn cơm chiều trong quán cà phê, vừa định đứng dậy rời đi, thì điện thoại của Lâm Lệ vang lên, là Trình Tường gọi tới, hỏi kết quả khám thai, hỏi cô có còn đang ở bệnh viện không, có muốn anh đến đón cô không.

Lâm Lệ khoe khoang tự đắc và An Nhiên nhíu mày, nói với Trình Tường hiện tại đang ở cạnh An Nhiên trong quán cà phê gần bệnh viện để ăn cơm chiều, còn cố ý nói anh không cần đến đón cô, nhưng thật ra cô muốn anh đến đón cô, vì cô muốn khoe khoang trước mặt An Nhiên xem bọn họ ngọt ngào và ân ái như thế nào.

Ở bên kia điện thoại Trình Tường ôn hòa cười khẽ, sau đó không nói gì khác đồng ý, bảo các cô đợi trong quán cà phê, khoảng mười lăm phút nữa sẽ đến.

Cúp điện thoại, Lâm Lệ đắc ý nhìn An Nhiên, nói: "Xem đi xem đi, tiểu Tường tử nhà ta chính là như vậy, không lúc nào không nhớ đến ta, vừa mới bận việc xong đã muốn đến đón ta, người đàn ông như thế ta làm sao có thể không lấy làm chồng a." Khi đang nói chuyện, trên khuôn mặt kia tràn đầy hạnh phúc và thỏa mãn, khiến người khác không đành lòng nói cho cô biết sự thật tàn khốc không phải như cô nghĩ.

An Nhiên cong cong môi, nhưng không có ý cười, cũng không nói gì.

Hai người lại ngồi đợi trong quán cà phê thêm mười bốn phút đồng hồ, mà Trình Tường quả thật đúng ở phút thứ mười lăm thì lái xe tới, xe dừng trước cửa quán cà phê, anh mở cửa xuống xe, sau đó đứng ngoài cửa, nhàn nhạt dịu dàng cười khẽ vẫy tay với bọn họ.

Lâm Lệ vui vẻ vẫy tay đáp lại anh ta, sau đó lấy đồ đạc của mình, ngoảnh lại thúc giục An Nhiên nhanh lên.

An Nhiên thu dọn đồ đạc xong đi theo cô ra ngoài, Trình Tường nhìn cô cười khẽ, "An Nhiên hôm nay không có việc gì sao?"

"Có a, nhưng mà thấy một mình Lâm Lệ đi khám thai nên không yên tâm, có bận đi nữa cũng không quan trọng bằng cô ấy." An Nhiên lành lạnh nói, giọng nói lãnh lãnh đạm đạm.

Trình Tường sửng sốt, tất nhiên nghe được ra hàm ý trong lời nói của cô, cười cười với cô, quay đầu nhìn Lâm Lệ, đưa tay nhẹ nhàng sửa sang đầu tóc giúp cô, hỏi: "Xin lỗi, là anh không đúng, bác sĩ nói thế nào? Đứa bé mọi thứ vẫn bình thường chứ?"

"Ừ, mọi thứ bình thường." Lâm Lệ cười đáp.

"Ví dụ là đứa bé thực sự xảy ra vấn đề gì, anh không ở bên cô ấy, bây giờ mới hỏi, có phải quá chậm không." An Nhiên nói.

Trình Tường sửng sốt, quay đầu nhìn cô, trong chốc lát không nói được câu nào.

Lâm Lệ tức giận trắng mắt nhìn An Nhiên, cười nói: "Hôm nay dì cả của An Nhiên đến rồi, đừng chấp với nó, chúng ta phải hiểu được sự bực bội của nó." Sau đó đưa tay khoác tay Trình Tường, làm nũng nói: "Đi thôi ông xã, chúng ta cùng nhau về nhà."

Trình Tường cười nhạt gật đầu, trước khi đi còn gật đầu với An Nhiên, sau đó mới xoay người rời đi.

"An tử, mi tự về đi thôi, chúng ta đi trước." Ngồi vào trong xe, Lâm Lệ ló đầu ra hét lên với cô.

An Nhiên chỉ gật đầu, khóe miệng khẽ cong lên, nhưng không có chút ý cười.

Nhìn chiếc xe màu đen của Trình Tường biến mất ở góc đường, An Nhiên mới thu hồi ánh mắt. Sau khi kết hôn chiếc xe Chery 8 của cô dường như không có bao nhiêu cơ hội được khởi động, buổi sáng đều là Tô Dịch Thừa đưa cô đi, tan tầm nếu anh có thời gian thì sẽ đến đón cô.

Không đón xe ngay lập tức, An Nhiên đi dọc theo đường phố không có mục đích, về chuyện Trình Tường phản bội cô không nói nên lời với Lâm Lệ được, sợ cô ấy đau lòng, có một số việc biết rất rõ nên nói, nhưng thủy chung cũng không mở miệng được.

"Ai..." Thở thật dài, rồi đứng ở đầu đường nhìn luồng người và xe cộ đi lại trên đường phố, An Nhiên không nói được lúc này mình có tâm tình gì.

Cũng không biết đã đi bao lâu, hay đi đến chỗ nào, khi giơ tay lên nhìn đồng hồ đã gần năm giờ chiều rồi, sợ Tô Dịch Thừa tan việc sẽ đến công ty đón cô, cho nên gọi cho anh nói chiều nay không cần đến công ty đón cô, nói mình đang ở bên ngoài, để mình tự bắt xe về.

Tô Dịch Thừa im lặng một lúc, chỉ dặn dò tự cô đi về cẩn thận, cũng nói tối nay mình không có xã giao, tan việc sẽ về.

Thật ra thì An Nhiên biết anh đang lo lắng cho mình, lo lắng cô sẽ tự rút vào sừng trâu của mình mà không vui. Thật ra thì có một người như vậy quan tâm mình, làm cho mình vui vẻ thì thấy rất hạnh phúc, cô thấy rất may mắn vì bên cạnh mình có một người như vậy.

Tìm bến xe buýt lân cận, nghiên cứu tuyến đường một lúc lâu, mới xác định nên lên chiếc xe nào về nhà. Đứng chờ, cũng không biết là đứng đâu trên đường đón xe hay là làm gì, đợi hơn 10 phút đồng hồ cũng không thấy chiếc xe phải đợi đâu, xung quanh thì ngày càng nhiều người, may là gần đây có nhiều người tan tầm.

Đối diện bến xe buýt là một chuỗi tiệm cà phê, điều kiện cũng coi như là được, ở mỗi khu vực của Giang Thành đều có chi nhánh, ở gần trường học khi xưa của cô cũng có, bốn người cô, Lâm Lệ, Trình Tường và Mạc Phi thường xuyên ôn tập trong đó, có đôi khi từ trưa đến tối, ở đó không chỉ có cà phê mà còn có các loại món ăn, cho nên đói cũng không thiếu cái ăn.

Thời gian trôi qua thật thật nhanh, khi hồi tưởng lại đã là chuyện của nhiều năm trước, đã nhiều năm thế rồi, mọi người cũng không còn như khi đó, thật là kỳ diệu, thời gian thay đổi, con người cũng thay đổi, dường như không còn tìm được sự ngây thơ và trẻ con thưở nào nữa.

Trên con phố có một bóng hình quen thuộc lướt qua, An Nhiên hơi sửng sốt, vừa định mở miệng cất giọng gọi thì thấy phía sau người đó có một thân ảnh khác cũng nhanh chóng đuổi theo, hai người lôi kéo như là đang tranh chấp cái gì.

An Nhiên nhìn xung quanh, quay đầu quan sát hai bên xe cộ một chút, sau đó cẩn thận tránh ra đi về phía con đường đó.

"Ông đừng đi theo tôi, tôi không có chuyện gì nói với ông!" Lâm Tiểu Phân lạnh lùng nói.

"Tiểu Phân, bà hãy nghe tôi nói, năm đó tôi ——" người nọ còn muốn nói điều gì, nhưng liền bị bà ngắt lời.

"Đủ rồi, tôi không muốn nghe, khi ông quay đầu rời đi, sao không nghĩ như hôm nay, hiện tại quay lại thì được tích sự gì!" Lâm Tiểu Phân chỉ vào ông ta, tâm tình có chút kích động.

Người nọ giải thích, "Tôi có quay lại, tôi có trở về trong thôn, tôi ——"

"Mẹ." Phía sau bọn họ, An Nhiên lên tiếng gọi.