Ngày ngày trôi qua tựa hồ như trở lại quá khứ, tuy rằng cái miệng của Vân Mị không có chút tiến bộ nào nhưng Triệu Đại Ngưu vẫn có cảm giác Vân Mị dường như trở nên ôn nhu hơn không ít, không biết là có phải ảo giác hay không? Mà ôn nhu như vậy làm cho Triệu Đại Ngưu cảm thấy mình càng ngày càng lún sâu, đôi khi y nghĩ có lẽ cùng Vân Mị trải qua cả cuộc đời như vậy cũng là chuyện không tồi. Nhưng bên cạnh đó trong lòng y cũng rất sợ hãi, sợ có một ngày nào đó Vân Mị sẽ mang theo hài tử rời khỏi mình, sau đó bắt đầu chán ghét mình, chán ghét mình lề mề nhu nhược giống như nữ nhân! Nhưng hiện giờ y chỉ có thể để mặc bản thân chìm trong ôn nhu như có như không của Vân Mị, và trong sự bàng hoàng của chính mình.
Vào lúc y mang thai được tám tháng, Vân Mị đột nhiên nói hắn có chuyện muốn đi kinh thành một chuyến, bỏ lại y và Bán Hạ một mình rời đi. Kỳ thật y muốn hỏi Vân Mị rốt cuộc hắn đi kinh thành có chuyện gì. Chẳng lẽ hắn muốn đi tìm tiểu sư muội tội nghiệp? Không thể nào! Chính trong hai tháng trở về này y khá là nghe lời Vân Mị, hắn không còn cần lấy tiểu sư muội ra làm điều uy hiếp mình. Chẳng lẽ là...... Triệu Đại Ngưu bỗng nhiên nghĩ đến thiếu niên thanh lệ y gặp phải vào lúc tìm Vân Mị, chẳng lẽ Vân Mị an bài cậu ở kinh thành, giờ đang đi gặp người đó?!
Mải suy nghĩ như vậy, Triệu Đại Ngưu thình lình không thể khống chế được cơn ghen tị đang điên cuồng trồi lên trong lòng. Y cảm thấy mình thật đáng sợ, giống như một đố phụ vậy. Nếu lúc này người thiếu niên kia xuất hiện trước mặt y, y chỉ sợ mình sẽ tung ra quyền cước. Y muốn độc chiếm Vân Mị, muốn trong mắt hắn chỉ có một mình y! Biết rõ đây là hy vọng xa vời, nhưng y vẫn không thể kiềm chế mà mong đợi. Y thật là hết thuốc chữa rồi, giờ phải làm sao mới được...... Y thật sự không thể dối lòng......
Vân Mị đi qua đi lại suốt mười ngày mới trở về. Hắn kỳ thật đã ra roi thúc ngựa, thế nhưng tên Huyền Khanh kia cũng thật là, không tự mình đến đó mà bắt hắn phải đến kinh thành giảng dạy cho lão bà của Tiểu Tứ kia. Mà tên Tiểu Tứ kia thật sự quá thể rồi, bụng đã to như vậy mà cư nhiên còn không biết là có thai. Thế nhưng làm hắn khó chịu chính là, tại sao lão bà của Tiểu Tứ lúc biết mình mang thai cư nhiên lại cao hứng như vậy, hoàn toàn không giống với phản ứng của Triệu Đại Ngưu lúc biết mình mang thai Bán Hạ. Nhìn dáng vẻ hạnh phúc của Tiểu Tứ và lão bà của nó, hắn vừa hâm mộ vừa ghen tị. Nếu một ngày nào đó Triệu Đại Ngưu cũng đối xử với hắn giống như lão bà của Tiểu Tứ đối xử với cậu thì hắn sẽ không còn cầu mong gì nữa!
Vân Mị chạy suốt đêm, đến khi về nhà thì đã là buổi chiều. Triệu Đại Ngưu vừa mới dỗ tiểu Bán Hạ ngủ xong, nâng nâng cái bụng bầu, đang định bồi nhi tử ngủ một hồi thì chợt nghe thấy động tĩnh ngoài phòng. Là Vân Mị về sao? Y cuống quýt đỡ lấy thắt lưng bước ra ngoài, quả nhiên thấy Vân Mị một thân phong trần có hơi mệt mỏi hừng hực chạy về phía căn phòng.
Mới mười ngày không gặp nhưng y lại cảm thấy giống như mười năm, y kích động ngay trước phòng đột nhiên ôm lấy Vân Mị, bất đắc dĩ cách một cái bụng nên y cảm thấy khó khăn, đành phải buông hắn ra, lại bị Vân Mị một phen ôm ngược lại.
Vân Mị gấp rút quay về có hơi mệt mỏi, nghĩ lúc này Triệu Đại Ngưu có lẽ đang ngủ trưa, định lén lút ngắm bọn họ một cái rồi đi tắm rửa, sau đó cũng làm một giấc. Mới vừa vào cửa, ngoài ý muốn lại thấy Triệu Đại Ngưu cư nhiên chủ động ôm lấy mình. Không phải hắn bị ảo giác chứ?! Thấy Triệu Đại Ngưu buông tay, hắn liền không chút nghĩ ngợi lập tức ôm lấy y, thế nhưng cách một cái bụng này quả nhiên là không tiện.
“Đừng...... Bán Hạ vừa mới ngủ......” Không biết từ lúc nào bàn tay Vân Mị đã tiến vào bên trong vạt áo của Triệu Đại Ngưu. Kỳ thật Triệu Đại Ngưu không phải không muốn, trong hai tháng y trở về này mỗi lần hoan ái đều bị tiểu Bán Hạ đến quấy rối, chính y cũng tích tụ một thân dục hỏa, thế nhưng sợ đánh thức tiểu Bán Hạ, mà dục hỏa bị khơi mào không được dập tắt lại càng khó chịu.
“Chúng ta vào phòng kia đi.” Vân Mị vui vẻ ra mặt nói, khó có được một lần Triệu Đại Ngưu đối xử với hắn tốt như vậy, sao hắn có thể buông tha bỏ dở giữa chừng được? Khó khăn lắm ông trời mới nghe thấy lời khẩn cầu của hắn để Triệu Đại Ngưu đáp lại mình, giờ khắc này hắn thật sự quá hạnh phúc! Tuy nhiên hắn cũng hiểu được để nhi tử quấy rầy hắn và Triệu Đại Ngưu thì thật bực mình, cũng may lúc trước hắn đã dự kiến được mà để lại một gian phòng ở, hiện giờ bọn họ đang ở tân phòng, nhưng hắn vẫn luôn quét dọn phòng cũ mỗi ngày chính là để phòng ngừa vạn nhất.
Triệu Đại Ngưu bị nhiễm nụ cười trên mặt Vân Mị, nửa xấu hổ mặc Vân Mị kéo mình về phía phòng ngủ cũ bên kia.
Vân Mị trước tiên cởi y phục của y, đặt y nằm trên giường. Cả người trần trụi khiến y rất không quen, thế nhưng khi nhìn thấy Vân Mị
khoan y giải đái*, nhìn thân thể trắng nõn không chút tì vết kia từng chút một bày ra trước mặt mình, y cư nhiên ngay cả khi không được âu yếm gì lại có phản ứng. Thật xấu hổ chết y mà!
*thoát áo cởi dây lưngVân Mị nhanh chóng cởi sạch quần áo, đi đến trên giường, đối với dục vọng của Triệu Đại Ngưu cũng không có để ý gì đặc biệt, vốn là khi mang thai hài tử của bộ tộc Sơn Mị thì toàn bộ thân thể sẽ đặc biệt dâm đãng. Hắn cũng không nghĩ nhiều, thuận tay cầm lên vật nam tính đã thẳng tắp của Triệu Đại Ngưu.
“Ngươi ──” Ở trong mắt Triệu Đại Ngưu thì lại là Vân Mị đang cười nhạo mình, khuôn mặt lập tức càng đỏ hơn, rồi cả cơ thể đều nhiễm màu hồng thấu. Nhưng bất đắc dĩ toàn bộ thân thể đang kêu gào khát vọng cực độ Vân Mị. Y lập tức quay đầu không dám nhìn Vân Mị, rất sợ mình sẽ làm ra mấy chuyện xấu hổ.
Vân Mị nghĩ rằng y đang kháng cự, lập tức quay đầu y qua, nói: “Triệu Đại Ngưu, ta muốn ngươi nhìn vào ta!” Mà ngay lúc Triệu Đại Ngưu còn chưa kịp nói gì thì một cái miệng đã ngăn chặn miệng y, rất sợ lúc này y lại nói ra cái gì đó phá hư giây phút hạnh phúc này! Hai cỗ thân thể khát vọng đã lâu vô cùng căng thẳng dần bốc cháy hừng hực......