Một tháng sau.

Triệu Đại Ngưu nhìn thành môn nơi kinh đô, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi. Từ Lạc Dương đến kinh thành không tính là xa, chỉ cần khoảng năm, sáu ngày là có thể đến nơi. Có điều trên đường đi thỉnh thoảng độc trong người Sở Sương lại phát tác, nhiều lần kéo dài thời gian khiến cho họ khoảng một tháng mới đến được kinh thành.

“Ô......” Sở Sương thống khổ nắm chặt y phục của Triệu Đại Ngưu. Y cuống quýt quay đầu lại, thấy độc tính trong người nàng lại phát tác, nhanh chóng đỡ lấy Sở Sương đặt nàng ngồi xuống. Một tháng này y nhìn độc dược trong người nàng phát tác lặp đi lặp lại, mỗi lần đều đau đớn như vậy, khiến y cảm thấy Vân Mị thật sự quá tâm ngoan thủ lạt.

“Tiểu sư muội, huynh nghĩ huynh nên trở về tìm Vân Mị lấy giải dược!” Thế mà một người đáng giận như vậy, y vẫn muốn xem tình hình khi bị mình đả thương của hắn, không biết thương thế của hắn có sao không, cũng không biết hắn và Thảo Nhi như thế nào rồi......

Sở Sương siết chặt lấy áo của Triệu Đại Ngưu, liều mạng lắc đầu, chỉ sợ Triệu Đại Ngưu đi chuyến này...... sẽ không trở lại nữa! “Đại sư huynh, muội đỡ hơn nhiều rồi, chúng ta vào thành đi.”   

Triệu Đại Ngưu gật đầu, đi phía trước Sở Sương. Nói thực ra y cũng không biết phải đối mặt với Sở Sương như thế nào, dù sao nàng đã xem mình và Vân Mị làm cái loại chuyện này...... Y thật không còn mặt mũi nào đối mặt với tiểu sư muội nữa!

Mà Sở Sương đi phía sau y buồn bã cười, bất cứ lúc nào trong lòng Triệu Đại Ngưu đều hoàn toàn không có nàng, nàng đối với y chỉ là trách nhiệm. Hơn một tháng này ở cùng Triệu Đại Ngưu, ngoại trừ lúc độc tính phát tác y chỉ nhìn mặt nàng vài lần, thời gian còn lại y đều cúi thấp đầu không muốn nhìn mình. Không biết Triệu Đại Ngưu có phát hiện ra không, vào lúc lơ đãng y đều nhìn về phía Lạc Dương, khuôn mặt giống như chờ mong điều gì đó.

Mò tìm giải dược lúc trước Triệu Đại Ngưu cho mình trong ngực, có lẽ đã đến lúc nàng nên dùng giải dược này rồi, tra tấn chính mình chỉ để đối lấy sự cự tuyệt, vậy thì sự đau đớn đó có ý nghĩa gì?

“Đại sư huynh......” Nghe thấy Sở Sương gọi mình, Triệu Đại Ngưu khó hiểu quay đầu lại nhìn nàng. Y thấy nàng vừa lắc đầu vừa nói: “Muội muốn thăm mộ của phụ thân.”

Triệu Đại Ngưu gật đầu, hiếm khi tiểu sư muội còn nghĩ đến sư phụ. Kỳ thật trước khi lâm chung người rất nhớ tiểu sư muội, phụ tử bọn họ chẳng qua vì Lưu Giang mà trước sau không hòa thuận, cuối cùng sư phụ thương tiếc mà ra đi. Tiểu sư muội không thể chăm sóc sư phụ trước khi người ra đi trong lòng chắc hẳn cũng khó chịu lắm.

Phần mộ của phụ thân Sở Sương nằm ở khu vực ngoại thành, cũng không xa lắm, bọn họ đi không bao lâu đã ra ngoài. Triệu Đại Ngưu nhìn cỏ hoang trên phần mộ của sư phụ đã mọc thành bụi, trong lòng thực áy náy. Y thật là bất hiếu, đã lâu như vậy không đến thăm mộ của sư phụ. Yên lặng nhổ đi cỏ hoang trên mộ phần, y thật có lỗi với sư phụ, Lôi Vân đao sư phụ đưa y đã bị cướp mất, tiểu sư muội y cũng không chiếu cố tốt...... Trong lòng Triệu Đại Ngưu không ngừng tự trách mình, áy náy đối với Sở Sương càng sâu thêm.   

Sở Sương đau thương ngồi đối diện bia mộ, lặng lẽ lau đi hàng nước mắt chảy xuống trên gò má. Nàng thật sự hối hận lúc trước không nghe lời cha nói, làm ra một quyết định sai lầm như vậy, khiến hiện giờ trở nên như thế này, chẳng những trở thành hạ đường thê* bên nhà chồng, lại còn không biết cố gắng làm tròn trách nhiệm của nữ nhi, cha ở trên trời không biết có oán hận việc nàng ngay cả chăm sóc người thân trước lúc lâm chung cũng không đến hay không...... Ha hả, kết cục hiện giờ cũng là do nàng gieo gió gặt bão thôi, chẳng thể trách ai được......

*chắc là người vợ bị bỏ

Nàng yên lặng nhìn Triệu Đại Ngưu chăm chú nhổ cỏ, bọn họ vừa vội vàng đến nên không chuẩn bị gì cả, Triệu Đại Ngưu chỉ có thể lấy tay nhổ cỏ, thân thể cao lớn cong gập lại, trên lưng lưu đầy mồ hôi, đôi tay kia đã dính đầy bùn. Đại sư huynh đúng là một nam nhân tốt, khó trách lúc trước cha khăng khăng muốn mình gả cho y, chỉ tiếc lúc trước nàng chỉ biết nhìn bề ngoài nhưng không biết xem nội tâm, xem ra Vân Mị biết phân biệt hơn mình. Nhưng nàng cũng có hơi ngạc nhiên, tuy rằng Vân Mị bề ngoài giống nữ nhân, nhưng nói thế nào cũng là một nam nhân, sao lại vừa ý với đại sư huynh chứ? Không phải nàng chưa từng thấy qua nam nhân có sở thích đoạn tụ chi phích, có điều những nam nhân này chỉ thích các luyến đồng nhỏ xinh, nam nhân như đại sư huynh nhìn kiểu gì cũng không thể làm luyến đồng được, hay bởi vì trên người đại sư huynh không có khí thế dương cương.

Nhưng lại có một điểm đáng ngờ nữa, tiểu Thảo Nhi là do ai sinh? Khuôn mặt của tiểu Thảo Nhi rõ ràng là như cùng một khuôn khắc ra giống hệt Vân Mị, nhưng đại sư huynh cũng nói qua tiểu Thảo Nhi là nhi tử của y, chẳng lẽ là do đại sư huynh sinh ra? Chuyện này sao có thể được! Hai nam nhân sao có thể tạo ra hài tử được! “Đại sư huynh, Thảo Nhi là hài tử của ai vậy?”

Triệu Đại Ngưu đang nhổ cỏ lập tức ngừng lại, vấn đề này y làm sao trả lời được! “Tiểu...... tiểu sư muội...... sao đột nhiên muội lại nghĩ đến chuyện này?”

Sở Sương chòng chọc nhìn Triệu Đại Ngưu, Triệu Đại Ngưu không bao giờ nói dối, vẻ xấu hổ trên mặt y khiến nàng có một suy nghĩ quái dị. Không phải đại sư huynh sinh thật đấy chứ? Nàng cẩn thận hỏi: “Thảo Nhi là nhi tử của huynh sao?”

“Nga...... Ưm......” Triệu Đại Ngưu hàm hàm hồ hồ trả lời. Thật sự là không đáp được, y cũng không thể nói với Sở Sương là Thảo Nhi kỳ thật là do y sinh chứ.

Nhìn Triệu Đại Ngưu ngượng ngùng như vậy, Sở Sương đột nhiên nở nụ cười, nàng đứng lên, đến trước bia mộ lạy ba cái. Đa tạ cha, nàng biết mình nên làm gì rồi!