Triệu Đại Ngưu đứng sững tại chỗ, cả cái đầu cúi thấp xuống, đột nhiên nghe được tiếng hài tử khóc truyền ra từ trong phòng, y cuống quýt ngẩng đầu nhanh chóng chạy vào phòng, vừa mới định ôm lấy đứa bé, không ngờ rằng Vân Mị đã sớm hơn y một bước ôm lấy nó. Y phức tạp nhìn Vân Mị thuần thục vỗ về hài tử, thở dài một tiếng, rồi cúi thấp đầu đánh giá lại mình. Ngửi thấy cả người mình bốc mùi lên, khó trách Vân Mị chán ghét y như vậy, vẫn là nhanh chóng đi tắm rửa thôi, tránh cho đến cả Thảo Nhi cũng ghét y nốt......

Vân Mị đang ôm hài tử nhìn thấy Triệu Đại Ngưu yên lặng ra ngoài, hắn thoáng kích động đi theo y, liền nhìn thấy Triệu Đại Ngưu đang trần trụi cả người đứng trong sân tắm rửa. Hạt nhũ trước ngực dưới sự kích thích của nước lạnh mà đứng thẳng lên, mê người đến mức khiến cho Vân Mị muốn đi đến mà hung hăng cắn một ngụm lên đó, nửa người dưới tuy rằng phủ quần cộc nhưng đã hoàn toàn ướt sũng nước, toàn bộ tấm vải bao bọc lấy người y làm cho vật nam tính hoàn toàn lộ rõ, làn da như ẩn như hiện so với khi trần trụi càng thêm tràn ngập hấp dẫn......

Con trâu ngốc này rõ ràng là đang câu dẫn mình! Vân Mị cảm thấy toàn bộ máu trong cơ thể đều chảy lên đầu rồi, hắn thật rất muốn kéo Triệu Đại Ngưu lên giường mà hung hăng yêu thương một phen.

“Ách......” Triệu Đại Ngưu không ngờ rằng Vân Mị cũng đi ra, sững sờ đứng yên. Y vốn là nam nhi hào sảng, việc trần truồng đứng trước người cùng giới cũng không có gì là phải e ngại, những người bình thường y xưng huynh gọi đệ khi ở chung cũng hay cởi trần. Có điều hiện tại đối mặt với Vân Mị, dù sao quan hệ của bọn họ trong lúc này như vậy...... Cảm nhận được ánh mắt của Vân Mị, cả cơ thể y ngượng ngùng nổi lên màu hồng, mà trong mắt Vân Mị lại càng thêm dụ nhân. Vân Mị thấy máu mũi mình sắp phun ra rồi, khuôn mặt trắng nõn của hắn trong nháy mắt nhuộm thành màu đỏ, bất chấp Triệu Đại Ngưu đang ướt sũng nước nhét hài tử vào ngực của y, đột nhiên xoay người chạy vào trong phòng.  

Triệu Đại Ngưu ngạc nhiên nhìn Vân Mị nhanh chóng quay về phòng. Có phải y nhìn nhầm không? Sao y lại có cảm giác vừa rồi mặt Vân Mị đỏ kịch liệt vậy?

Vân Mị vào trong thư phòng đang định tập trung nghiên cứu thuốc tránh thai, nhưng hắn chỉ cần yên tĩnh một chút thì trong đầu toàn là hình ảnh cơ thể Triệu Đại Ngưu khi tắm rửa vào buổi sáng, từ đầu đến cuối không có cách nào tĩnh tâm nghiên cứu...... Phiền muộn cả ngày, kết quả là vô tích sự!

Trời lại trở đêm, nhiệt độ đột nhiên hạ xuống, Vân Mị nhụt chí ném quyển sách trên tay xuống, nhìn thành quả cả ngày lăn qua lộn lại cũng chỉ có một tờ giấy này, hắn thật sự khó có thể tĩnh tâm được. Thở dài chui vào ổ chăn lạnh như băng, cả cơ thể hắn từ trong ra ngoài đều lạnh lẽo.

Thật nhớ nhiệt độ cơ thể của Triệu Đại Ngưu quá...... Vân Mị do dự từ giường đứng lên, hít một hơi thật sâu, lại chạy đến cách vách.

Triệu Đại Ngưu vừa mới dỗ Thảo Nhi ngủ xong, còn chưa kịp nằm xuống thì đã nghe tiếng mở cửa, thân thể y trở nên căng thẳng. Là Vân Mị? Mặc dù cả bụng đầy nghi vẫn nhưng y vẫn không dám quay lại nhìn Vân Mị. Cảm giác được Vân Mị ngày càng gần, y càng trở nên khẩn trương.

Đột nhiên tay Vân Mị từ phía sau ôm lấy y, thân thể lạnh như băng sít sao dán vào y, y không khỏi thất thanh gọi: “Vân Mị ngươi ──”

“Câm miệng!” Vân Mị ác khẩu che dấu quẫn bách của mình, lưu luyến sự ấm áp của Triệu Đại Ngưu, cả người không ngừng cọ xát thân thể y. Thật muốn cứ như thế này hòa làm một với Triệu Đại Ngưu...... Nửa người dưới của hắn cũng đã bắt đầu ngẩng đầu, muốn cơ thể của Triệu Đại Ngưu, muốn nhìn y ở dưới thân hắn không ngừng rên rỉ, muốn nhìn thấy y bởi vì kích tình mãnh liệt mà lộ ra vẻ mặt đáng yêu......

Thân thể Triệu Đại Ngưu trở nên cứng ngắc, y tinh tường nhận thấy được cái thứ đang nhô ra đặt tại cái mông của y, dù y có trì độn cách mấy cũng biết đó là gì...... Chẳng lẽ Vân Mị muốn bây giờ...... Mặt của y lập tức trở nên đỏ bừng, lắp bắp nói: “Vân...... Vân Mị...... Thảo Nhi vừa mới ngủ......”

Vân Mị vốn đang một thân dục hỏa định liều lĩnh bổ nhào lên Triệu Đại Ngưu, bàn tay cũng đã dò xét bên trong vạt áo của y, lại bởi vì lời nói của Triệu Đại Ngưu lập tức chán chường rút ra. Sao hắn lại có thể hồ đồ như vậy! Thiếu chút nữa hắn đã quên mất vì sao mình lại phải dọn đồ đến thư phòng rồi. Trước khi thuốc tránh thai được chế ra, tuyệt đối không thể chạm Triệu Đại Ngưu được!   

Hắn nhanh chóng đứng lên khỏi giường, chỉ bỏ lại một câu: “Nhanh đi ngủ đi!” Rồi hoang mang rồi loạn bình bịch chạy ra ngoài, lưu lại Triệu Đại Ngưu đang mê mẩn.

Triệu Đại Ngưu không thể hiểu nổi quay đầu nhìn cánh cửa đã khép lại. Tại sao càng ngày y càng không hiểu được Vân Mị? Hiện tại là cái tình huống gì đây? Y hoàn toàn hồ đồ rồi.....