“Sinh rồi sinh rồi!” Trừng mắt nhìn nơi giằng co cả nửa ngày kia, vị tiểu bất điểm cuối cùng cũng nhăn nhó chui ra từ trong cơ thể của Triệu Đại Ngưu. Vân Mị lập tức nhảy nhót, cuống quýt dùng kéo cắt cuống rốn, vừa định rửa đi vết bẩn trên người hài tử, lại phát hiện vừa rồi mình quá bối rối mà quên mất việc đun nước sôi. Hắn ngượng ngùng gãi đầu, hoang mang rối loạn định chạy đi đun nước, chỉ là đứa bé cứ khóc không ngừng, hắn luống cuống tay chân không biết phải làm gì.
Thật vất vả dỗ cho hài tử ngủ, hắn chạy xuống phòng bếp đun nước để tắm cho đứa nhóc, rồi cẩn thẩn quấn nó lại. Hắn đưa đứa bé mới sinh đến trước mặt Triệu Đại Ngưu, ngồi xuống đầu giường, nhìn khuôn mặt ửng hồng tròn vo kia rạng rỡ tươi cười nói: “Triệu Đại Ngưu, ngươi nhìn xem, con của chúng ta thật đáng yêu! Triệu Đại Ngưu...... Triệu Đại Ngưu!”
Thấy Triệu Đại Ngưu không để ý đến hắn, ban đầu Vân Mị còn tưởng rằng y không muốn liếc nhìn hài tử này đến một cái, trong lòng tức giận quay đầu lại, vừa định nói đứa trẻ này dù sao cũng mang dòng máu của y, thế nhưng khi mới quay lại đã thấy Triệu Đại Ngưu tái nhợt nhắm chặt hai mắt. Hắn kích động ném đứa bé trên giường, bất chấp tiếng kêu khóc của đứa trẻ sơ sinh vì bị mình thô lỗ ném đi, hắn liều mạng lay động Triệu Đại Ngưu, hoảng sợ hét lên: “Triệu Đại Ngưu! Triệu Đại Ngưu!”
Trong giây lát, hắn nghĩ đến lúc mẫu thân sinh Tiểu Ngũ cũng như thế này, hai mắt nhắm nghiền rồi sau đó không hề tỉnh lại nữa! Không được! Hắn không muốn Triệu Đại Ngưu rời khỏi mình! Triệu Đại Ngưu tuyệt đối không không thể rời khỏi hắn vĩnh viễn như thế này! Hắn thậm chí có thể không cần hài tử, chỉ cần Triệu Đại Ngưu có thể bình an mà đứng trước mặt hắn!
“Triệu Đại Ngưu! Triệu Đại Ngưu! Ngươi tỉnh lại cho ta! Ngươi mau tỉnh lại cho ta! Nếu ngươi không tỉnh lại, ta sẽ hạ độc giết hết tất cả những người ngươi quen biết!” Nỗi sợ hãi vì sợ mất đi Triệu Đại Ngưu bao phủ lấy trái tim Vân Mị, hắn hoảng hốt câu trước câu sau lộn xộn hét lên, thậm chí quên mất cả việc bản thân là một đại phu, càng đừng nói đến chuyện xem hơi thở của Triệu Đại Ngưu.
Triệu Đại Ngưu mệt mỏi muốn ngủ, mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng kêu gào khóc lóc thảm thiết của Vân Mị, cùng với đó là thanh âm khóc lóc không chịu thua kém của trẻ con khiến đại não y hoàn toàn mất đi năng lực suy nghĩ. Một lần nữa tỉnh lại, y miễn cưỡng mở ra đôi mắt đã mệt mỏi không chịu nổi ra, cố hết sức thì thào: “Thật ầm ĩ......”
Vân Mị kinh hỉ nhìn con ngươi thoáng mở ra của Triệu Đại Ngưu, tuy rằng có hơi suy yếu, nhưng vẫn còn sức lực...... Hắn lập tức nhào vào trên người Triệu Đại Ngưu, cái đầu gục thật sâu vào hõm cổ của y.
Động tác của Vân Mị khiến thân thể mệt mỏi của Triệu Đại Ngưu lập tức cảnh giác, nhưng y nhanh chóng lại tràn đầy kinh ngạc, chỉ nghe thấy tiếng Vân Mị nghẹn ngào trầm thấp: “Thật tốt quá...... Triệu Đại Ngưu...... Ngươi làm ta sợ muốn chết...... Tốt rồi...... Thật là tốt......”
Giọng nói kia nghe như đang khóc, có cảm giác như một dòng chất lỏng nóng rực đang tích lạc nơi hõm cổ của y. Y mệt mỏi đến mức thấy ảo giác rồi sao? Thế nhưng khi nhìn thấy thân hình gầy gò đang cuộn tròn run rẩy trên người kia, y bất giác vươn tay, vuốt lên mái tóc mềm mại hoàn toàn khác hẳn với chủ nhân của nó, ôn nhu nói: “Hài tử đang khóc......”
Lúc này Vân Mị đang hoang mang rối loạn mới chú ý đến đứa bé. Ngọ nguậy đứng dậy, ngượng ngùng quay đầu đi, bàn tay qua loa lau khuôn mặt mấy cái rồi ôm hài tử đang khóc lên, đưa cục thịt bọc da này cho Triệu Đại Ngưu xem, hắn lê hoa đái vũ cười nói: “Triệu Đại Ngưu, ngươi xem hài tử của chúng ta đáng yêu chưa này!”
Triệu Đại Ngưu miễn cưỡng nâng người dậy nhìn đứa nhóc mà y trước giờ vẫn khó có thể tin được rằng nó chui ra từ người y. Thật xấu ── đây là phản ứng đầu tiên của y với đứa bé, trộm xem thai mao dày đặc không hoàn toàn phủ lên đầu, đôi mắt nhắm chặt, ngũ quan dính chùm một chỗ, khuôn mặt hồng hồng, hoàn toàn không đoán ra được là giống y hay giống Vân Mị, trái lại có vẻ giống con khỉ hơn......
“Triệu Đại Ngưu, ngươi xem hài tử này có phải rất giống ngươi và ta không?” Hoàn toàn không biết Triệu Đại Ngưu đang suy nghĩ cái gì, Vân Mị càng thêm hưng phấn mà nói. Hắn đặt đứa bé đến trước ngực Triệu Đại Ngưu, vẻ mặt và thái độ hoàn toàn đều là sự kiêu ngạo của một phụ thân.
Triệu Đại Ngưu cảm thấy thật buồn cười khi nhìn Vân Mị ngốc nghếch như vậy. Vân Mị lúc này chật vật chết đi được ── nước mắt trên mặt còn chưa khô, quần áo trắng tinh dính đầy chất lỏng và tơ máu chảy ra từ cơ thể của y, một cánh tay áo vì lúc nãy y dùng sức xé rách mà rời khỏi bộ y phục ── ngoại hình của hắn nói có bao nhiêu nhếch nhác liền có bấy nhiêu, hoàn toàn khác xa với Vân Mị rét lạnh mà y biết. Thế nhưng ngoài ý muốn, y lại cảm thấy Vân Mị thật sự rất đáng yêu, đáng yêu đến mức khiến trái tim của y đột nhiên bắt đầu đập tăng tốc......