Đã đem những trang truyện cuối cùng lật xong, Dương Hằng ngồi ngây ra đó, sau đó bàn tay bất chợt đặt lên lồng ngực mình.

Một cảm giác ấm áp lan tràn khắp toàn thân, nó giống như hồi đầu tiên hắn gặp Lusca, khi mà cậu bé sắp bị doom tinh anh giết chết.

Sự ấm áp này hắn không biết là gì, nhưng khi đó Dương Hằng cảm thấy như sức mạnh của mình không có giới hạn.

Từ lúc hắn liều mạng lao ra trước mặt doom tinh anh để cứu Lusca, đã có một hạt giống nhỏ bé gieo xuống tâm hồn hắn.

So với hắc ám trong lòng, hạ giống này chỉ như một con đom dốm nho nhỏ lúc ẩn lúc hiện.

Nhưng nó vẫn kiên cường không bị nuốt lấy, mà đem tất cả hi vọng, ấm áp cùng hạnh phúc làm chất dinh dưỡng cho chính mình.

Hiện giờ nó chỉ chờ, chờ khoảnh khắc phá đất mà ra.

Dương Hằng nhìn xuống đáy của hộp đựng sách vẫn còn một quyển nữa.

Nhưng đó không phải là truyện tranh, mà là một quyển vở bình thường.

Hắn lật ra xem bên trong, nó là nhật kí của Lusca.

Xem ngày tháng thì thấy có vẻ từ gần hai năm trước cậu nhóc đã bắt đầu viết.

Vui có, buồn có, bình đạm cũng có, kích thích cũng có.

Thậm chí...!cả những lần cậu nhóc gặp ác mộng về khung cảnh con doom tinh anh giết chết mẹ cậu làm Lusca giật mình tỉnh dậy cũng được viết vào.

"Nhưng may quá, khi mình tỉnh dậy thì anh Dương Hằng luôn ở đây."

"Anh ấy hơi rụt rè, nhưng là người rất tốt với mọi người."

"Còn nấu ăn và pha đồ uống rất ngon nữa."

"Hôm nay mình và anh Dương Hằng chuẩn bị chuyển nhà, mong chỗ này sẽ được nhường cho những người cần nó."

Dương Hằng ánh mắt nhòe đi.

Chính hắn cho rằng mình là một người nhút nhát, cho rằng mình không có được hạnh phúc lại trở thành hạnh phúc, trở thành người dũng cảm trong mắt một đứa trẻ.

Hắn lật đến trang cuối cùng.

Nơi đó vẽ một bức tranh, tuy rằng khả năng hội họa của một đứa trẻ là không đủ để diễn tả, nhưng Dương Hằng liếc mắt là có thể nhận ra đó là chính mình trong bộ bọc giáp tả tơi.

Góc trái bức vẽ có một dòng chữ.

You are my "Kamen Rider".

Hai hàng nước mắt từ trên mặt hắn chảy xuống, nhưng Dương Hằng lại nở nụ cười.

Hắc ám trong lòng hắn toàn bộ tan biến, chỉ còn lại toàn thân tràn đầy ấm áp.

Hắn nhắm mắt lại, trong tâm trí xuất hiện hình anh của cha mẹ hắn, hai người đang ở mép du thuyền, hắn thì đang đứng trên thuyền cứu hộ.

Thời gian mười năm, hoàn cảnh này chỉ mang lại cho hắn sự đau đớn, cùng chạy trốn thống khổ.

Nhưng lần này hắn đã đứng lại và đối mặt.

Dù đau khổ vẫn còn, Dương Hằng vẫn hướng cha mẹ nở nụ cười.

"Cha, mẹ, cảm ơn hai người."

Khung cảnh xung quanh biến mất, chỉ còn lại một vùng không gian trắng xóa.

Chỉ có phía trước đứng đấy là cha mẹ của hắn.

Khuôn mặt hai người vốn chỉ như sương khói mờ mịt giờ đã trở nên rõ ràng.

Lúc trước, hắn thậm chí còn không dám đối diện với khuôn mặt của cha mẹ dù chỉ trong giấc mơ nên họ mới không có mặt.

Người mẹ xoa đầu hắn, bảo hắn rằng sau này nhớ sinh hoạt thật tốt, cùng đối xử tốt với những người xung quanh.

Người cha vỗ vai hắn, bảo hắn rằng giờ hắn đã trưởng thành rồi.

Dương Hàng cuối cùng vẫn không thể kiềm chế được nữa, ôm trầm lấy cha mẹ.

Hắn khóc, nhưng không phải vì đau khổ, mà vì hạnh phúc.

Trên mặt hiện đầy vẻ không bỏ.

"Đi đi, bên kia còn có người đang chờ mà." Cả hai người đồng thanh nói.

Không gian màu trắng tan biến, đưa Dương Hằng trở lại hiện thực.

Hắn vẫn ngồi ở đó, trên tay là quyển nhật kí của Lusca.

"Cảm ơn, mọi người."

Hắn không có đem đau khổ chối bỏ, bởi vì đau khổ cũng là một phần của quá khứ.

Chối bỏ đau khổ chẳng khác nào chối bỏ chính mình.

Dương Hằng đối mặt với nó, hướng mình về ánh sáng.

Trái tim của Rider (Hoàn thành)

Hiểu được đau đớn, hiểu được thống khổ để hiểu được quanh minh cùng hi vọng.

Có được trái tim dũng cảm, vĩnh viễn không lùi bước.

Ban thưởng điểm tích lũy: 3000.

"Vô Hạn, thế này là sao?"

Dương Hằng vừa mới trải qua tân sinh xong, chưa kịp cảm nhận thì đã bị thông báo của hệ thống đập vào mặt.

"Để người lữ hành có thể tối đa phát huy chính mình mà không bị bó buộc.

Hệ thống xây dựng những nhiệm vụ ẩn dựa trên những thành tựu người lữ hành đạt được.

Người lữ hành chỉ biết đến nhiệm vụ sau khi hoàn thành."

Hắn lúc này hiểu ra, nhìn xem tên nhiệm vụ là "trái tim của Rider", Dương Hằng không nhịn được mà cười khổ.

"Trái tim của Rider ư, Lusca giao cho anh nhiệm vụ khó thật đấy."

"Nhưng ai bảo anh chính là Kamen Rider của nhóc đâu."

Hắn đứng dậy đi đến bồn rửa mặt, lấy khăn xoa cả khuôn mặt một đợt.

Mái tóc dài ủ rũ và sầu muộn bị hắn vuốt lên lộ rõ mặt.

Trông có tinh thần hơn trước nhiều lần.

Hắn đem quyển nhật kí của Lusca lấy ra, sau đó hỏi hệ thống.

"Vô Hạn, thứ này có thể đem vào cất chứa của hệ thống không?"

"Có thể, người lữ hành chỉ cần bỏ ra điểm tích lũy phù hợp là có thể đem đồ vật từ nguyên bản thế giới chứa vào."

"Vậy làm phiền."

Quyển nhật kí biến mất, Dương Hằng kiểm tra điểm tích lũy, thấy con số thay đổi từ 3035 xuống 3034 điểm.

"Vô Hạn, sao điểm tích lũy của ta lại dư 20 điểm?"

Hắn nhớ rõ là trước đó hắn có 65 điểm tích lũy, sau đó hắn tiêu 50 điểm tích lũy mua súng tê liệt và viên con nhộng chữa thương (cấp thấp).

"Phát hiện và triệt phá một cứ điểm nhỏ được 20 điểm tích lũy."

"Bởi vì đã chính thức cùng trở thành người của trận doanh nhân loại, nên đối người lữ hành cập nhật bảng giá mới."

Phát hiện/Triệt hạ hoặc tham gia triệt hạ.

Cứ điểm nhỏ (dưới 20 người) của giáo phái doom: 20/50 điểm tích lũy.

Cứ điểm vừa (từ 20 đến 100 người) của giáo phái doom: 100/250 điểm tích lũy.

Cứ điểm lớn (trên 100 người) của giáo phái doom: 200/400 điểm tích lũy.

Đại bản doanh giáo phái doom: 500/1000 điểm tích lũy.

Hạ gục hoặc tiêu diệt các phần tử của giáo phái doom:

Tín đồ 1 điểm tích lũy.

Cuồng tín đồ 2 điểm tích lũy.

Cuồng tín đồ (cải tạo không hoàn chỉnh) 5 điểm tích lũy.

Cuồng tín đồ (cải tạo hoàn chỉnh) 10 điểm tích lũy.

Thân cận chủ giáo 100 điểm tích lũy.

Chủ giáo 300 điểm tích lũy.

Tiêu diệt.

Bào thai doom 1 điểm tích lũy.

Doom 5 điểm tích lũy.

Doom tinh anh 20 điểm tích lũy.

Doom không chiến 10 điểm tích lũy.

Doom tinh anh không chiến 30 điểm tích lũy.

Doom thống lĩnh 500 điểm tích lũy.

Doom cỗ máy chiến tranh 6000 điểm tích lũy.

Doom vương 10000 điểm tích lũy.

Doom chúa 10000 điểm tích lũy.

...

Selina đã hoàn thành xong buổi huấn luyện của ngày hôm nay.

Cô vội vã thay lại quần áo bình thường rồi tiến đến tiệm cà phê của Dương Hằng.

Trạng thái của hắn mấy ngày hôm nay cô đều đã nhìn thấy nên Selina luôn lo lắng hắn sẽ nghĩ quẩn mà làm điều gì dại dột.

Cũng vì thế dù công việc bận rộn, cô vẫn cố dành chít thời gian đi xem Dương Hằng.

Bây giờ đã là tối, điều khiến Selina ngạc nhiên là tiệm cà phê lại mở cửa sáng đèn.

Tiếng cười nói của khách khứa lan ra bốn phía.

Cô đi vào trong.

Dương Hằng đang đứng ở quầy pha cà phê.

Nhìn thấy Selina, hắn vẫy tay với cô, sau đó pha một cốc cà phê cho cô.

Selina ngây ngốc, mấp máy hỏi.

"Cậu không phải là..."

"Ừm, thống khổ, tuyệt vọng.

Tôi sẽ không trốn tránh nó nữa.

Nếu mà Lusca nhìn thấy người anh hùng mà thằng bé hết mực tin tưởng lại thảm hại như thế này, thì tôi cũng không có mặt mũi nhìn nó nữa."

Dương Hằng không phải loại người đẹp trai xuyên thủng bầu trời kia, dáng dấp hiện tại sau khi chỉnh chu của hắn chỉ có thể nói là tương đối ưa nhìn.

Nhưng khi hắn cười lên lại cho Selina cảm giác như thái dương ba sớm vậy, ấm áp, mà rực rỡ.

Khiến trái tim của cô thoáng chốc lỡ một nhịp.

"Selina, cô sao vậy?"

"Không...!không có gì!!".