Những tu giả này nhiều là đến từ Thần hoang đại địa, tuy không cách nào xác định vị trí cụ thể của Thiên Cơ cổ thành, nhưng có một phạm vi đại khái.
Tâm thần Từ Huyền rùng mình, khẳng định có Tiên diễn sư cao minh, ở hậu trường mưu tính.
Phương viên một trăm ngàn dặm, phạm vi cũng quảng đại vô cùng, muốn tìm đến một góc nào đó, còn là cổ thành sâu trong lòng đất, không khác gì mò kim đáy biển.
Nhưng Từ Huyền thân là chủ nhân cổ thành, đương nhiên sẽ không yên tâm.
Ánh mắt Từ Huyền hơi nheo, tốc độ chậm lại, tung bay đến mặt đất phụ cận, tu vi khống chế ở Nguyên Đan sơ kỳ, lại không thu liễm khí thế chút nào.
Kể từ đó, Từ Huyền tồn tại, trở nên cực kỳ dễ thấy.
- Đại nhân, phát hiện một mục tiêu khả nghi.
Nơi sâu xa dưới tầng cát, một Đan Đạo cường giả lấy ra một khối đưa tin phù, thấp giọng nói.
Từ Huyền bay không nhanh, toả ra khí tức mạnh mẽ của Nguyên Đan tu giả, kinh động phương viên gần trăm dặm.
Hắn không chỉ là đang bay, còn cố ý ở vùng này, vòng quanh, đưa tới càng nhiều tu giả cảnh giác cùng phát giác.
- Là tiểu tử kia...
Một vị nam tử Nguyên Đan áo đen, nhận ra thân phận của Từ Huyền, kinh hô thất thanh.
- Người kia là ai?
Đồng bọn ở phụ cận, một mặt không rõ.
- Là chủ nhân Thiên Cơ cổ thành! Ngày xưa, thời điểm ta tiến vào cổ thành, tận mắt nhìn tiểu tử này, đoạt được Ngân Từ Nguyên Châu.
Hắc y Nguyên Đan nam tử, vẻ mặt gấp gáp, lập tức lấy ra đưa tin phù, liên hệ người ngoài vạn dặm.
- Nhìn chăm chú tiểu tử kia!
Lén lút, từng cái từng cái âm thanh lan truyền.
Có chút cơ sở ngầm thế lực, mặc dù không biết tình huống, nhưng vẫn căn dặn cuộc hạ chú ý, tất cả đồng loạt bị Từ Huyền hấp dẫn.
Khiến người ta an tâm chính là, Từ Huyền bồi hồi ở vùng này, qua lại dạo chơi, căn bản không đi.
Chỉ là một, hai canh giờ, Từ Huyền đã bị hơn trăm Đan Đạo cường giả nhìn chằm chằm.
- Khà khà! Xấp xỉ rồi đi!
Trong lòng Từ Huyền cười thầm.
- Trước tiên bắt tiểu tử kia!
Một vị Nguyên Đan trung kỳ, dẫn dắt ba, bốn vị Nguyên Đan cường giả, khí thế hùng hổ đánh tới.
Một thoáng điều động bốn, năm vị Nguyên Đan cường giả, trong đó còn bao gồm một vị Nguyên Đan trung kỳ, đội hình này có thể nói là cường đại.
Từ Huyền cười dài ứng chiến, bình tĩnh bồi tiếp năm đại Nguyên Đan đó.
Xem ra là đánh cho thế lực ngang nhau.
Chỉ là, Từ Huyền biểu hiện càng thích ý, bốn, năm vị Nguyên Đan cường giả, căn bản phá không được phòng ngự của hắn.
Mười mấy hơi thở sau, rốt cục có một Nguyên Đan sơ kỳ, bị Từ Huyền một chưởng đánh chết.
Ngay sau đó, cái thứ hai, cái thứ ba...
Mỗi một lần ra tay, cũng nhìn không ra thực lực kinh người, thật giống như chỉ là mạnh hơn một điểm nhỏ.
Nguyên Đan trung kỳ ngân bào thủ lĩnh kia, rất nhanh ý thức được không đúng.
- A!
Nguyên Đan sơ kỳ thủ hạ cuối cùng, chết ở trong tay Từ Huyền.
- Tiểu tử này giả heo ăn thịt hổ... quá âm hiểm rồi!
Trong lòng Ngân bào thủ lĩnh rùng mình một cái, vừa muốn chạy trốn, nhưng cảm nhận được một cỗ trọng lực vô hình, áp bách mà đến, tốc độ giảm mạnh, căn bản trốn không thoát.
Đùng đùng ầm oanh… hai người ở giữa không trung, nhìn như đánh cho "hừng hực khí thế", "thế lực ngang nhau".
Mà ngân bào thủ lĩnh kia, là khổ không thể tả, hắn muốn chạy trốn, lại bị Từ Huyền cứng rắn niêm trụ.
- Đối phương khẳng định có thực lực giết ta, nhưng cố ý ở đây hấp dẫn mục tiêu...
Ngân bào thủ lĩnh âm thầm kêu khổ.
Hai người đuổi đuổi đánh đánh, tự nhiên đưa tới càng nhiều người chú ý.
- Ha ha ha..., Ngân Từ Nguyên Châu, liền ở trong tay ta, có bản lĩnh, các ngươi tới lấy.
Từ huyền ngửa mặt lên trời cười to.
Tiếng nói của hắn, truyền khắp phương viên mấy trăm dặm.
- Trời ạ! Tiểu tử kia chính là chủ nhân Ngân Từ Nguyên Châu, chẳng trách bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy.
Càng nhiều tu giả, hưng phấn kích động.
Lả tả xèo… chỉ là thời gian ngắn ngủi, lại có mấy vị Nguyên Đan cường giả giết tới.
Từ Huyền lại như vậy đi đối kháng, tình cờ một chưởng, đánh giết một Nguyên Đan cường giả.
Một cái, hai cái, ba cái..., địch nhân ở chung quanh Từ Huyền, con số càng ngày càng ít.
Cuối cùng, chỉ còn lại ngân bào thủ lĩnh cùng một vị Nguyên Đan trung kỳ ma tu khác.
Xì xì… Từ Huyền đơn chưởng vung lên, quang lãng hoàng hồng rung động, giống như thác nước xung kích, chém giết Nguyên Đan trung kỳ ma tu kia.
Bên cạnh của hắn, như trước giữ lại ngân bào thủ lĩnh Nguyên Đan trung kỳ trước đó.
Ngân bào thủ lĩnh sợ mất mật, Từ Huyền này quả nhiên có năng lực, chém giết Nguyên Đan trung kỳ.
Hắn giờ khắc này, giống như một chân bước vào Quỷ môn quan, Từ Huyền muốn giết hắn, cũng không hề khó khăn.
Từ Huyền không ở một chỗ lưu lại, buộc ngân bào thủ lĩnh, ở trong phương viên một trăm ngàn dặm nhanh chóng di chuyển.
- Ha ha ha..., Ngân Từ Nguyên Châu, liền ở trong tay ta, có bản lĩnh, các ngươi tới cướp.
Từ Huyền lên tiếng nở nụ cười.
Cứ như vậy, càng nhiều cường giả không biết nội tình giết tới.
Kết quả cường giả chung quanh đây, dồn dập bị hấp dẫn lại đây, lại gặp phải giết chết.
Ngân bào thủ lĩnh một mặt phẫn hận bất đắc dĩ, hắn cũng muốn lên tiếng nhắc nhở.
Nhưng nếu là như vậy, chính hắn sẽ gặp phải Từ Huyền lôi đình chém giết.
Hắn đang chờ đợi cơ hội, chờ đợi cường giả đầy đủ phân lượng xuất hiện.
- Từ Huyền ngươi lại dám hiện thân ở bát hoang sa mạc.
Một âm thanh cười lạnh, từ một phía khác trong sa mạc truyền đến.
Xa xa trong sa mạc, bay tới một vị Thanh Y kiếm tu, tu vi dĩ nhiên đạt đến Nguyên Đan hậu kỳ!
- Quá tốt rồi... Là một trong Khai Nguyên vương triều bảy đại kiếm tu Thanh Lũ kiếm, lấy thực lực Nguyên Đan hậu kỳ hiện nay của hắn, đủ để xếp vào vương tọa truyền thuyết.
Ngân bào thủ lĩnh, vui mừng quá đỗi.
- Ha ha, rốt cuộc đã tới một cái đủ phân lượng.
Từ Huyền xoay tay một chưởng đánh bay ngân bào thủ lĩnh thổ huyết, ngã trên mặt đất, chỉ còn lại nửa cái mạng.
Ngân bào thủ lĩnh ngã trên mặt đất, thu liễm khí tức giả chết, trong lòng kinh hỉ, nhưng trong đầu truyền tới một âm thanh:
- Xem phần lượng ngươi phối hợp như vậy, tạm thời tha cho ngươi một mạng.
- A...
Ngân bào thủ lĩnh cả người lạnh băng băng, sau khi rõ ràng ý tứ trong lời nói của Từ Huyền, nhất thời đầy mặt sỉ nhục, xấu hổ, hận không thể tìm một cái lỗ chui vào.
Nhưng bất kể nói thế nào hắn cũng đã bảo vệ được một mạng.
- Từ Huyền này, đối với chưởng khống sức mạnh cực kỳ chính xác, chỉ cần hắn tăng thêm một chút nữa, ta nhất định sẽ chết. Hắn không giết ta, đến cùng có mục đích gì?
Ngân bào thủ lĩnh một mặt khiếp đảm.
Mà lúc này, Từ Huyền bình tĩnh, cùng Thanh Y kiếm tu Thanh Lũ Kiếm kia giao thủ.
Thực lực Thanh Lũ Kiếm, bản thân là xuất sắc cùng giai, tiếp cận hạng người Mông Thủy, Tư Đồ Vũ trong Thánh cảnh.
Từ Huyền rất nhanh triền đấu chung một chỗ.
Từ Huyền bất động thanh sắc, chém giết Nguyên Đan cường giả phụ cận khác.
Thanh Lũ Kiếm kia, công kích tuy mạnh, nhưng mà thương không tới Từ Huyền.
Ngược lại là, khi đó trọng lực từ trên trời giáng xuống, khiến người ta đột nhiên không kịp phòng bị.
- Ngăn ngắn thời gian 10, 20 năm, thực lực của đối phương, càng tăng lên tới mức độ như vậy. Chẳng lẽ là tác dụng của bảo vật di lạc, nhưng mà tiểu tử này, còn chưa từng sử dụng Ngân Từ Nguyên Châu.
Thanh Lũ Kiếm cũng cảm thấy không ổn.
Cũng may, Từ Huyền cũng không có biểu hiện ra thực lực có thể chân chính uy hiếp hắn. Thanh Lũ Kiếm cũng cắn răng, chậm rãi mài mòn, nỗ lực đưa tới càng nhiều cường giả.
Thời gian ngắn ngủi, phụ cận lại hấp dẫn tới một vị Nguyên Đan trung kỳ đỉnh cao cường giả, thực lực tiếp cận vương tọa truyền thuyết của Thần Hoang đại địa.
Vậy mà, Từ Huyền rất nhanh lại lấy ưu thế "hơi thắng nửa phần" "hiểm hiểm" chém giết người kia.
Thanh Lũ Kiếm rốt cục ý thức được không ổn, kinh hãi lên tiếng: Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn
- Ngươi không phải Nguyên Đan sơ kỳ!
- Hiện tại mới phản ứng lại, thật quá mức chậm.
Ánh mắt Từ Huyền lạnh lẽo, trên người rộng mở toả ra một cỗ khí thế bá đạo.
Kim quang bên ngoài thân hắn xán lạn, vầng sáng màu đất bắn ra tứ phương.
Lực lượng thể phách Viễn cổ thể tu, hiệp đồng Thổ chi tỳ cùng Phương Ấn Sơn thôi thúc trọng lực, song trọng giáng lâm.
Ầm!
Thân hình Thanh Lũ Kiếm loáng một cái, khuôn mặt chợt đỏ bừng, hầu như không có sức phản kháng.
Từ Huyền lại đơn chưởng bổ ra, một đạo hào quang xán lạn "Xì xì" một tiếng, chặt đứt một cánh tay của Thanh Lũ Kiếm.
- A... Xuyên...
Thanh Lũ Kiếm kêu thảm một tiếng, nhìn nửa cánh tay đầm đìa máu tươi kia, hóa thành nát tan.
Hắn đầy mặt sợ hãi, thấy lạnh cả người lan tràn toàn thân, không dám nhúc nhích.
- Nếu Từ Huyền này thật sự muốn giết ta, căn bản dễ dàng như trở bàn tay.
Sống lưng Thanh Lũ Kiếm, bị mồ hôi lạnh thẩm thấu.
Từ Huyền kiêu căng cường thế ra tay, chém giết nhiều cường giả như vậy, rồi lại không giết tuyệt, là vì giết gà dọa khỉ.
- Chó săn đến từ Thần hoang, toàn bộ nghe cho ta, Từ mỗ đại biểu Thiên Đô thánh cảnh, hướng về các ngươi phát sinh cảnh cáo. Ngày sau, dám can đảm đến Tam Dương cảnh mưu đồ gây rối, giết chết không tha!
Từ Huyền lớn tiếng hét lớn, âm thanh như lôi vân cuồn cuộn phía chân trời.
Bên trong thanh âm kia, lộ ra một cỗ thần uy lay động thiên vũ.
- Trời ạ, chẳng lẽ cảnh giới kia Từ Huyền, đã đụng chạm đến Bất Hủ Kim đan...
Tu giả phụ cận, từng cái từng cái khó thở, thanh âm kia như chấn động linh hồn.
- Từ Huyền không có sử dụng báu vật di lạc, liền có thực lực như thế, xem ra Thiên Cơ cổ thành này, nhất định thuộc về hắn. Coi như là Bất Hủ Kim đan, cũng khó có thể cướp đi...
Thanh Lũ Kiếm cố nén thương thế, phá không bay đi.
Hắn cũng không ở bát hoang sa mạc làm bất kỳ lưu lại, thảng thốt trốn về chín thành Thần hoang.
Vậy mà, hắn vừa chạy ra mấy trăm dặm.
Trong hư không phía trước, nổi lơ lửng một nam một nữ, hai thân ảnh hư quang quanh quẩn.
Nam tử kia, thon dài đẹp trai, trên người mặc hắc khải, một đầu tóc bạc đón gió lay động, trên trán có một dấu ấn ngôi sao màu đen, tản mát ra một cỗ ma uy lẫm lẫm.
Nữ tử kia, bạch y chân trần, da thịt băng oánh, giống như một đóa băng liên, mặt cười yêu mị kia, khuynh quốc khuynh thành, mi tâm có một nốt ruồi duyên màu đỏ sậm, nhưng đôi mắt sáng, lại như ám dạ hàn tinh, chạm vào mà sợ run tim mất mật.
Khí tức hai người này, mơ hồ cùng giới này, hoàn toàn không hợp.
Mà Thanh Lũ Kiếm chạy trối chết, càng không nhìn tới hai người trên đỉnh đầu này.
- Bình sư muội, xem khí tức người nọ, hẳn là đến từ Thần hoang thế giới trong thế giới kia, tu vi đối lập giới này, cũng vô cùng không tệ. Không bằng như vậy, ngươi ta hai cỗ phân thân này, nghĩ cách tiến vào Thần hoang. Trước đó, ta liền mơ hồ cảm ứng được, thế giới trong thế giới này, tựa hồ còn có một cỗ khí tức cực kì mạnh mẽ, thậm chí để ma sủng Hắc sát tử Giao Long của ta, cảm thấy bất an.
Thanh âm dị thường nhu hòa, đến từ nam tử hắc khải trên đỉnh đầu, một mặt hứng thú.
- Được! Muốn đi vào Thần hoang, thiết yếu phải cướp đoạt thân thể tu giả bản thổ.
Nữ tử bạch y chân trần kia, mặt như ngọc lạnh.
Vèo vèo!
Hai thân ảnh hư quang quanh quẩn, đi theo Thanh Lũ Kiếm, hướng về phương hướng Cát Thiên Hà bay đi.
Lấy tu vi Nguyên Đan hậu kỳ của Thanh Lũ Kiếm, dĩ nhiên không có nhận thấy được hai người trên đỉnh đầu tồn tại, mặc dù hắn giờ khắc này, người bị thương nặng, tâm hoảng ý loạn.
Đi theo còn có mấy vị Đan Đạo thủ hạ.
- Đại nhân, chúng ta cứ như vậy hoàn toàn từ bỏ sao? Về Khai Nguyên vương triều, như thế nào bàn giao cùng Trấn Tây Hầu?
Một vị Nguyên Đan sơ kỳ lão giả, mơ hồ không cam lòng nói.
- Chí ít, chúng ta phải lưu những người kia lại, giám sát tiểu tử kia, bước vào Thần hoang, nhất định phải vì huynh đệ chết đi báo thù.
Một thanh niên trên mặt mang theo vết sẹo khác, nghiến răng nghiến lợi nói.
- Buông tha đi.
Thanh Lũ Kiếm hít sâu một hơi:
- Các ngươi không rõ thực lực chân chính của Từ Huyền kia, thậm chí ngay cả ta cũng không mò ra sâu cạn, nhưng có thể khẳng định một điểm, coi như là Trấn Tây Hầu bây giờ đạt đến nửa bước Kim đan, cũng không phải đối thủ của Từ Huyền.
- Chuyện này... Làm sao có khả năng?
Mấy vị thủ hạ, hai mặt nhìn nhau.
- Si lạc báu vật trong tay Từ Huyền kia, vẫn không có sử dụng, xem cảnh giới tinh thần, tựa hồ đụng chạm đến Kim đan, chí ít so với ta cao hơn một cấp bậc. Từ khi chiến đấu tới nay, hắn chưa từng sử dụng toàn lực. Xem tăm tích của hắn, nhất định là chạy tới Thần hoang đại địa, thậm chí chín thành di lạc kia.
Thanh Lũ Kiếm lắc lắc đầu.
Một nhóm mấy người, đều rơi vào trầm mặc.
Đám người Thanh Lũ Kiếm, một đường bay nhanh, rốt cục chạy tới trước Cát Thiên Hà.
Giờ khắc này Cát Thiên Hà rất không ổn định, bên trong từng trận bão táp hỗn loạn, đủ để thôn phệ Bất Hủ Kim đan.
Thanh Lũ Kiếm ngồi khoanh chân, tâm dần dần yên tĩnh.
Sau một khắc, trong con ngươi hắn lóe lên ánh sáng lạnh, đột nhiên ngẩng đầu:
- Người nào!
Một mảnh tia kiếm màu xanh lít nha lít nhít như mạng nhện, biến ảo làm vô số quang ngân, đâm về bầu trời.
Đột nhiên xuất hiện công kích như vậy, đủ để sản sinh uy hiếp đối với Nguyên Đan cường giả đỉnh phong.
- Ha ha, hiện tại mới phát hiện chúng ta, khó tránh khỏi có chút quá muộn đi.
Hắc khải nam tử đẹp trai, nhẹ nhàng nở nụ cười, tiện tay bấm một điểm, một mảnh ma diễm cổ lão bá đạo, gào thét hóa thành long ảnh, xông thẳng xuống, truyền đến một trận Long gầm kinh hồn.
Võng kiếm thủy tiết không lọt của Thanh Lũ Kiếm, nhất thời ở ma diễm long ảnh xung kích, hóa thành vạn ngàn quang đoàn nát tan.
Chợt, ma diễm kia nổ tung ra, một mảnh phong diễm đạm hắc, bao phủ phương viên mấy trăm trượng, giống như địa ngục hỏa diễm, thiêu đốt đại địa.
- A a a...
Mấy tên thủ hạ bên người Thanh Lũ Kiếm, từng cái từng cái ở trong phong diễm đạm hắc kêu thảm thiết bỏ mình.
Lấy tu vi Nguyên đan hậu kỳ của Thanh Lũ Kiếm, cũng chỉ có thể ở trong phong diễm bừa bãi tàn phá bảo mệnh.