- Từ đạo hữu mới vừa nói, tựa hồ có phươngpháp, có thể giúp Vũ Yên, hoàn thiện một không đủ này.

Liễu Vũ Yên đi về phía Từ Huyền.

Từ Huyền tựa như cười mà không phải cười nói:

- Có thể, tiếp đó, Vũ Yên chỉ cần đáp ứng ta một yêu cầu nho nhỏ, liền có thể bước vào một bước này. Nếu như Vũ Yên nguyện ý hoàn thiện tâm tình, nên đáp ứng; nếu như không muốn, đây cũng coi như thôi.

Từ Huyền cũng không đề cập tới yêu cầu này, cụ thể là cái gì. T.r.u.y.ệtruyenfull.vn

Nguyện ý nên đáp ứng, không muốn liền phủ định.

- Hảo.

Liễu Vũ Yên cũng không do dự.

Đang ở nháy mắt nàng đáp ứng.

Từ Huyền chậm rãi đến gần, đưa tay dắt lấy tay ngọc trắng nõn của Liễu Vũ Yên.

- Ngươi...

Trong đôi mắt đẹp của Liễu Vũ Yên thoáng hiện một tia kinh dị, không có ngờ tới Từ Huyền to gan như vậy, dám quang minh chính đại khinh bạc như thế.

Từ Huyền dắt tay ngọc Liễu tiên tử, cái loại cảm xúc mát mẻ non mềm này, khiến cho người sung sướng đê mê, nhất thời mở cờ trong bụng.

Nhưng cùng lúc này, hắn đột nhiên cảm nhận được một cỗ áp lực nghẹt thở, toàn thân như hãm hầm băng.

- Đây là con đường duy nhất hoàn thiện kẽ hở tâm tình Liễu tiên tử.

Âm thanh Từ Huyền có chút gấp gáp.

Liễu Vũ Yên giận tái đi, mặt cười hiếm thấy hiện lên một tia Hồng Hà, giống như triều dương vừa lộ ra một tia đạm huy, mỹ hám phàm trần.

Giờ khắc này, Từ Huyền tim đập nhanh hơn, đây là thời khắc then chốt nhất.

Một khi Liễu tiên tử thật sự nổi giận, hắn coi như bất tử, cũng trốn không thoát một phen trừng phạt.

Tiên tử ngoại giới này, thân phận cao thượng đến mức nào, ngay cả Thánh chủ cũng phải khách khí.

Nếu để cho người ngoài biết, Từ Huyền dám khinh bạc Liễu tiên tử, coi như là Thánh chủ, cũng che chở hắn không được.

Bất quá cũng may, Liễu Vũ Yên chỉ là lúc đầu nháy mắt ý lạnh cùng giãy dụa, rất nhanh khôi phục như thường.

Thịch thịch! Thịch thịch!

Hỏa chi tâm của Từ Huyền, mơ hồ cảm nhận được tim đập của Liễu tiên tử.

Hai cỗ tim đập, mạc danh khế hợp lại cùng nhau.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, cái loại cảm giác kỳ diệu này, như có cảm giác trong lòng.

Tâm tình Liễu tiên tử luôn luôn tĩnh như chỉ thủy, nhấc lên từng trận sóng lớn, cái loại cảm xúc tâm linh mỹ hảo này, khó có thể khống chế.

- Vũ Yên, tâm cảnh của ngươi, vừa phải 'xuất thế', đầu tiên đương nhiên phải 'vào đời', hiểu được phàm trần, thất tình lục dục chân chính. Như vậy, ngươi có thể chân chính siêu thoát thế gian, hòa vào Tiên đạo tự nhiên.

Từ Huyền nắm thật chặt tay tiên tử, cũng chưa mở ra.

- Từ đạo hữu, ngươi là nghĩ...

Liễu Vũ Yên nỗi lòng bất ổn, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, hầu như khó có thể khống chế.

Từ Huyền nghĩ thầm, Liễu Vũ Yên này ở tình cảm nam nữ, chung quy là một tấm giấy trắng, thiếu hụt các loại từng trải phàm thế, dẫn đến tâm tình cùng ý cảnh khó có thể bù đắp.

- Vũ Yên, để cho ta mang nàng hòa vào phàm thế, lĩnh hội tình ái chân thực. Nàng muốn làm, vẻn vẹn là thả ra tầng gông xiềng tâm hồn kia, nếu như bằng không thì, vĩnh viễn để tâm tình, đạt tới cảnh giới hoàn mỹ...

Từ Huyền thong dong cười, lôi kéo tay Liễu Vũ Yên, chờ đợi đáp án của nàng.

Liễu Vũ Yên chậm rãi nhắm mắt lại, tâm tình rộng mở thả ra, phóng ra ý cười giống như thanh hà thuần nhiên, nếu nam tử trước mắt này, thành công đi vào nội tâm mình, cũng dao động nỗi lòng, mình làm sao cần vi phạm bản tâm?

Nhị động thiên, Phiếu Miểu viên.

Trong một toà phủ đệ thô bạo hùng vĩ.

- Chủ nhân, dựa vào tin tức tìm hiểu, Liễu tiên tử cùng Từ Huyền, trước sau tiến vào Tinh Vẫn di tích cổ, tựa hồ...

Quản gia một mực cung kính nói.

Đều là nửa bước Kim đan, ở trước mặt vị chủ nhân này, hắn kính phục xuất phát từ nội tâm.

- Tựa hồ cái gì?

Hoa Huyền hơi nhướng mày.

- Tựa hồ, Từ Huyền kia đánh chú ý tiên tử, nhưng hai người một lát không hề đi ra, cũng có thể là hẹn hò.

Quản gia có chút thấp thỏm nói.

- Hẹn hò? Không thể nào!

Trong ánh mắt Hoa Huyền lạnh lẽo, lập loè uy nghiêm đáng sợ, một mặt tàn nhẫn:

- Ta đã cảnh cáo Từ Huyền này, người này lại vẫn dây dưa cùng tiên tử không tha. Lần này, đừng trách ta không khách khí!

Dứt lời, Hoa Huyền lập tức đứng dậy, sấm rền gió cuốn, hướng về phương hướng Tinh Vẫn di tích bay đi.

- Ngươi đi thông báo đám người Tư Đồ Vũ...

Trước khi Hoa Huyền bay ra lâm viên, lại dặn quản gia.

- Tiểu nhân rõ ràng.

Quản gia khom người nói, trên mặt hiển lộ ra một tia thương hại, thầm nghĩ: lần này chủ nhân, quyết tâm muốn giáo huấn Từ Huyền.

Thời gian ngắn ngủi.

Hoa Huyền đi tới Tinh Vẫn di tích.

- Trước mắt ta còn chưa có tư cách tiến vào Tinh Vẫn di tích cổ, nếu như hướng lên phía trên xin, cũng không kịp.

Hoa Huyền đang đợi ở trước Tinh Vẫn di tích cổ.

Chỉ chốc lát công phu.

Các thiên tài khác trong Thánh cảnh, từng cái chạy tới.

Trong chuyện này, bao quát Tư Đồ Vũ, Lâm Ngư Nhi, Vô Không Minh, Mông Thủy...

Tổng cộng gần hai mươi tên thiên tài.

- Hừ, Từ Huyền kia nhân cơ hội này, tiến vào Tinh Vẫn di tích cổ, khẳng định không có ý đồ tốt.

Tư Đồ Vũ cười lạnh nói.

Ánh mắt Hoa Huyền quét qua mọi người:

- Chờ Từ Huyền kia đi ra, mọi người giúp ta một tay, không cho hắn chạy.

Bởi vì Từ Huyền có Phượng Ma Dực, tốc độ cực nhanh, nếu như cố ý muốn chạy trốn, nửa bước Kim đan cũng rất khó đuổi theo.

- Không thành vấn đề!

- Hắn tuyệt đối chạy không được.

Một đám thiên tài, sát quyền mài chưởng.

Bởi lần trước, Từ Huyền đạt được Liễu tiên tử ưu ái, hiện tại đã trở thành công địch của đám thiên tài ở đây.

Thời gian không có quá lâu.

Lối vào cấm địa mở ra.

Ánh sáng lóe lên, bay ra hai người.

Chính là Từ Huyền cùng Liễu tiên tử.

Ánh mắt mọi người sáng lên, liền chuẩn bị làm khó dễ.

Nhưng trong nháy mắt, hết thảy thiên tài trên sân, sắc mặt dại ra, một mặt chấn động, khó có thể tin.

Giữa không trung, chỉ thấy một nam một nữ, dắt tay mà đi, nam anh tuấn tiêu sái, nữ thanh nhã như tiên.

Giống như một đôi thần tiên quyến lữ.

Từ Huyền cùng Liễu Vũ Yên, dắt tay mà đi, trong con ngươi lộ ra một tia hiểu ý cùng ý cười, lưỡng tình tương duyệt, dáng vẻ thân mật không kẽ hở.

Cái gì!

Hoa Huyền tâm thần chấn động, cảm giác cả người đến linh hồn, rơi vào vực sâu không đáy.

- Điều này sao có thể! Từ Huyền dĩ nhiên cùng Liễu tiên tử...

Con ngươi Mông Thủy co rụt lại, đầy mặt kinh hãi.

Ngoại giới tiên tử cao cao không thể với tới kia, ngay cả Thánh chủ cũng phải khách khí đối đãi, lại bị Từ Huyền bắt được phương tâm.

Chúng thiên tài trên sân, ở khiếp sợ không gì sánh nổi, đồng thời trong lòng sản sinh đố kị mãnh liệt.

Nếu như có thể thắng được phương tâm Liễu tiên tử, như vậy nhất định là có cơ hội tiến vào ngoại giới, thậm chí đạt được trọng điểm bồi dưỡng, có thể nói lý cá vượt Long môn.

- Tại sao lại như vậy...

Đôi mắt thâm thúy của Vô Không Minh, cũng đột nhiên ảm đạm, đầy mặt thất lạc, thân hình loáng một cái, sinh ra một cảm giác vô lực.

Từ ngày ấy ở Hư Không điện, cùng Liễu tiên tử luận bàn kiếm đạo, Vô Không Minh liền mạc danh đối với Liễu Vũ Yên sinh ra kính phục, cùng với ái mộ.

Sau đó mấy lần đơn độc luận bàn chỉ điểm, Vô Không Minh càng lún càng sâu, biết rõ không địch lại, cũng nhiều lần khiêu chiến Hoa Huyền.

Theo không ngừng tiến bộ, hắn cùng Hoa Huyền trong lúc đó khoảng cách, càng kéo càng gần, mắt thấy hi vọng càng ngày càng to lớn.

Nhưng hôm nay tình hình này, làm cả người hắn như bị giội một chậu nước lạnh.

- Vì sao lại như vậy! Từ Huyền này đến cùng có chỗ nào tốt, dĩ nhiên có thể cùng Liễu tiên tử chung một chỗ.

Nội tâm Hoa Huyền rít gào gào thét, khuôn mặt gần như dữ tợn, vặn vẹo.

Vèo vèo…

Từ Huyền cùng Liễu Vũ Yên dắt tay mà đi, lĩnh hội cảm xúc trước nay chưa từng có, cùng với tâm linh rung động.

Mãi đến tận hai người, từ từ biến mất trong tầm mắt.

Chúng thiên tài trên sân, mới dồn dập phản ứng lại, tất cả xôn xao oanh động.

Bởi vì Từ Huyền cùng Liễu tiên tử, là ngươi tình ta nguyện, dắt tay mà đi, mặc dù đám người Hoa Huyền có giận dữ hơn nữa, cũng không dám tại chỗ ở trước mặt tiên tử phát tác.

- Từ Huyền này, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn!

Trong mắt Hoa Huyền hiện lên hàn quang sát khí, âm thanh lạnh lẽo đến xương.

Hô ~

Hắn một thân quần áo cổ động, tản mát ra một cỗ khí tức lạnh lùng lạnh lẽo, trong tròng mắt lóa lên quang hoa, chậm rãi lan khắp toàn thân, khí tức Bất Hủ Kim đan, kinh sợ thiên vũ, lay động toàn bộ linh khí trong khu vực.

Kình phong vô hình, trùng kích mà đến, thiên tài còn lại trên sân, tâm thần đều run lên, tu vi thấp suýt chút nữa thổ huyết.

- Khí tức Hoa Huyền này, hoàn toàn không kém gì Bất Hủ Kim đan chân chính...

Chúng thiên tài trên sân, hai mặt nhìn nhau, run sợ không ngớt.

Mông Thủy cùng Vô Không Minh, đều là sắc mặt ngưng trọng.

Thực lực Hoa Huyền, hoàn toàn xứng đáng thiên tài số một Thánh cảnh, coi như đánh cùng Bất Hủ Kim đan, cũng chưa chắc sẽ rơi vào hạ phong.

- Khà khà, có trò hay để nhìn, lấy Hoa Huyền tranh cường háo thắng, tuyệt đối sẽ không buông tha Từ Huyền.

Không ít thiên tài, đều làm xong chuẩn bị xem kịch vui.

Vèo…

Hoa Huyền hóa thành một đạo phong mang kinh hồng màu bạc, lập tức xẹt qua chân trời.

- Nhanh đi xem!

Một đám thiên tài, dồn dập chạy qua xem.

Vô Không Minh cùng Mông Thủy liếc mắt nhìn nhau, cũng đi theo.

Rất nhanh.

Một đám thiên tài, chạy tới trước Lăng Phương phủ.

Từ Huyền giờ khắc này, cũng không ở bên trong phủ, hắn cùng Liễu tiên tử dắt tay mà đi, hưởng thụ tiêu dao vui sướng giống như thần tiên quyến nữ, sao có thể nhanh như vậy trở về.

- Ta không tin Từ Huyền kia, không trở về hang ổ của mình.

Trong con ngươi Hoa Huyền loé lên một tia âm lãnh.

Một đám thiên tài, trên mặt mang theo ý cười, lần này, Từ Huyền tuyệt đối trốn không thoát.

Trầm Nguyệt Minh trong Lăng Phương viên, nhìn một đám thiên tài Thánh cảnh nhìn chằm chằm, trong lòng thấp thỏm:

- Chủ nhân a chủ nhân, ngươi tuyệt đối đừng trở về quá sớm.

Thế nhưng, mặc kệ nàng cầu khẩn như thế nào, Từ Huyền không thể nào không trở về sào huyệt.

Mặt trời chiều ngã về tây, một bóng người chậm rãi trở về Lăng Phương viên.

- Từ Huyền trở lại!

Một đám thiên tài, kinh quát lên.

- Là Từ Huyền!

Mông Thủy hô nhỏ một tiếng.

- Từ Huyền…

Hoa Huyền quát một tiếng chói tai, lưỡi đao kinh thiên thô bạo, áp bách mà đi.

Hô xèo…

Một mảnh hư không, mơ hồ rung động, bị đao khí kia phong tỏa.

Rất nhiều thiên tài khó thở.

Từ Huyền bị tập trung, thân hình hơi ngưng lại.

- Nơi này chính là trọng địa Thánh cảnh, các ngươi dám động thủ?

Từ Huyền đứng chắp tay, đối mặt khí thế Hoa Huyền gần như Bất Hủ Kim đan, một mặt trấn định.

- Từ Huyền, hãy bớt sàm ngôn đi, dám đánh một trận không?

Trong mắt Hoa Huyền lộ ra một tia điên cuồng, tỏ rõ, hắn đã vượt qua lý trí khống chế.

Nếu như Từ Huyền không ứng chiến, hắn rất có thể sẽ động thủ.

- Hừ hừ, Từ Huyền! Chúng ta coi như không động thủ, chặn ở cửa, ngươi cũng đừng hòng đi vào.

Tư Đồ Vũ cười lạnh nói.

Thực lực Từ Huyền tuy mạnh, còn không có tự đại đến có thể chống đỡ đông đảo thiên tài.

Trong những người này, Hoa Huyền, Vô Không Minh, Mông Thủy, Tư Đồ Vũ... Cũng không có một kẻ tầm thường.

- Được! Giữa chúng ta, không thể thiếu một trận chiến.

Từ Huyền một mặt kiên quyết quả đoán.

Cùng với bị dây dưa như vậy, còn không bằng sớm một trận chiến.

Vèo vèo…

Hai người một trước một sau, bay khỏi Lăng Phương viên.

Một đám thiên tài, Xoạt kéo một thoáng, trên mặt mang theo hưng phấn đi theo.

Chỉ chốc lát sau.

Từ Huyền cùng Hoa Huyền, đi tới Thiên Vũ đài, xa xa đối lập.

Phía dưới hai người là một dòng sông, dòng nước chảy xiết.

Giờ khắc này, ở ngoài Thiên Vũ đài, đã hội tụ lượng lớn tu giả, bao quát cường giả Thánh cảnh nghe tin chạy tới.

Dù sao trận chiến này, là thiên tài số một Thánh cảnh cùng thiên tài số một Ngoại giới chính thức tranh đấu.

- Tu vi Từ Huyền này chỉ có Nguyên Đan trung kỳ, dĩ nhiên có thể trở thành thực lực mạnh nhất ngoại giới.

Một, hai Bất Hủ Kim đan, thấp giọng nghị luận nói.

- Tu vi chênh lệch quá to lớn, Hoa Huyền tu luyện công pháp, nắm giữ pháp bảo, uy lực cùng đẳng cấp, đều rất lớn.

Một nửa bước Kim đan tuổi già, lắc lắc đầu.

Nhìn mặt ngoài mà nói, đây là một hồi quyết chiến không công bằng.

- Từ Huyền, ngươi chuẩn bị xong chưa?

Sắc mặt Hoa Huyền lạnh lùng nghiêm nghị, trong con ngươi lộ ra một tia điên cuồng tàn nhẫn:

- Chỉ cần ngươi có thể ở trước mặt ta trụ vững mười chiêu, coi như ngươi thắng!

Mười chiêu phân thắng bại!

Bởi vì thời gian Hoa Huyền tu luyện, thậm chí các phương diện tu vi, đều vượt qua Từ Huyền quá nhiều.

Dưới tình huống như vậy, hắn coi như chính diện đánh thắng, cũng thắng không vẻ vang.

Vì vậy, hắn cho ra mười chiêu hạn chế.

- Nếu như Hoa Huyền này trực tiếp sử dụng đòn sát thủ, lấy ra Tà Long quan, cũng có thể trong khoảng thời gian ngắn phân ra thắng bại.

Sắc mặt Vô Không Minh khẽ thay đổi.

- Lần trước thời điểm Hoa Huyền lấy ra Tà Long quan, chỉ là một chiêu, liền hoàn toàn đánh bại Vô Không Minh.

Mông Thủy lắc đầu than thở.

Giờ khắc này, hai người đều là đứng ở góc độ Từ Huyền tới phân tích, đều không thế nào lạc quan.

Một khi Hoa Huyền nhanh chóng phát động đòn sát thủ, mười chiêu cùng một trăm chiêu, không khác nhau gì cả.

- Được! Mười chiêu phân thắng bại!

Từ Huyền bỗng nhiên nhớ tới tình hình ngày đó, ở Côn Vân đô, cùng Đông Phương Bá mười chiêu phân thắng bại.

Câu chuyện bỗng dưng xoay một cái:

- Nếu như trong mười chiêu, Từ mỗ không cách nào thủ thắng, coi như chịu thua.

Rào!

Chúng tu giả quan chiến bốn phía, tất cả xôn xao oanh động.

Từ Huyền này dĩ nhiên không chút nào yếu thế, mười chiêu phân thắng bại.

Trong mười chiêu, nếu thắng không nổi Hoa Huyền, hắn chịu thua!

Những lời này, đặt ở trong miệng Hoa Huyền, vẫn tính bình thường.

Nhưng mà Từ Huyền, tu vi vẻn vẹn Nguyên Đan trung kỳ, chênh lệch thực sự quá to lớn.

Thở phì phò…

Đang lúc này, xa xa truyền đến tiếng xé gió, khí tức Bất Hủ Kim đan cường đại, mơ hồ lay động thiên vũ.

Hai người tới, dĩ nhiên là hai vị trưởng lão Thánh cảnh.

Hai vị trưởng lão này, đám người Từ Huyền cũng khá là quen thuộc, theo thứ tự là Đoàn trưởng lão cùng Bàng trưởng lão.