Tiên Hà Phong Bạo

Chương 302: Di lạc cửu thành

Trong ngày thứ mười khi đi qua Bát Hoang Sa Mạc, cuối cùng cũng gặp phải đại sa bạo rất hiếm thấy.

Vù vù, sức gió và cát bụi phô thiên cái địa cuốn trôi tất cả trong vòng ngàn dặm, trong lúc nhất thời Thiên địa trở nên lu mờ.

Tất cả tu giả, đều thành thành thật thật đứng trong sa châu

Trận pháp cố thủ sa châu cũng dần trở nên ảm đảm.

đại sa bạo, giằng co suốt một hai ngày, đến cuối cùng, toàn bộ sa châu thậm chí đã bị vùi sâu vào trong cát vàng, bị đả kích cực kỳ trầm trọng.< Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL/p>Chủ nhân Uông nước mập mạp của sa châu ngay cả lòng muốn chết cũng có.

Mọi người liền nghĩ cách chữa trị sa châu, trải qua nửa tháng cuối cùng cũng thất bại.

- Tiểu huynh đệ, sa châu đã hư mất, mọi người chỉ có thể đi bộ đến Thần Hoang thôi, cũng may là chỉ còn lại một phần mười lộ trình, chỉ cần vận khí không phải quá kém, có lẽ là có thể đến nơi được.

Uông mập mạp tới gõ cửa.

Cửa phòng mở ra, trên người thiếu niên kia lưu chuyển lên một tia khí lưu màu hồng quỷ dị, rất nhanh liền thu liễm vào thể nội.

Uông mập mạp có chút giật mình, thiếu niên trong những ngày ở trên sa châu vậy mà một đường đột phá đến cảnh giới tứ trọng

Luyện thần tứ trọng tu vị, cho dù đặt ở bát hoang thành, cũng hiếm có, huống chi thiếu niên tuổi còn nhỏ như vậy.

- Được rồi, dù sao cũng chỉ còn lại một phần mười lộ trình thôi.

Từ Huyền vẻ mặt lạnh nhạt rời khỏi sa châu.

Lúc này, những tán tu oặc là thương nhân khác trên sa châu cũng buồn bã thở dài, rời đi hơn phân nữa.

Từ Huyền cũng không biết ai, vốn định đi một mình.

- Tiểu huynh đệ, không bằng chúng ta đồng hành đi.

Uông Th ủy mập mạp cười đi tới, bên cạnh còn theo sau hai gã hộ vệ luyện thần tứ trọng nữa.

Từ Huyền dò xét hết ba người này, cảm thấy bọn hắn cũng không có uy hiếp gì liền, gật đầu đáp ứng:

- Tốt.

Rất nhiều tu giả, vụn vặt lẻ tẻ xuất phát về phía đông hoang mạc.

Trong sa mạc, khi thì có Phong Bạo khí lưu, rất nhiều tu giả bị tách ra, khi thì đi một chút, lúc lại phi hành một lát.

- Quy mô của trận đại sa bạo này thật là lớn a, ta ở Bát Hoang thành ngây người đã vài chục năm, đây cũng là lần đầu tiên gặp phải, mà ngay cả sa châu cũng bị hỏng mất.

Uông Thủy mập mạp ngoài cảm khái ra, cũng có chút buồn bực.

Hành tẩu mấy ngày, Phong Bạo chi uy còn dư tán kia vẫn chưa tán đi!

Một ngày này, trong khu vực cát vàng tàn sát bữa bãi, trước mặt bay tới một hình bóng xinh đẹp, vừa vặn hướng về phía mấy người Từ Huyền và Uông Thủy.

Tập trung nhìn vào, đó là một mỹ nhân xinh đẹp, da trắng mắt đẹp, đang mặc một bộ váy ngắn màu vàng nhạt hoa lệ tinh xảo, lộ ra đôi chân thanh tú xinh đẹp.

Quần áo nàng này có vẻ hơi mất trật tự, thần sắc kinh hoảng, nhưng mỗi một động tác đều câu hồn đoạt phách cả.

Mấy người Uông Thủy mập mạp trông thấy tâm thần rung lên, cơ hồ ngốc trệ, bọn họ chưa từng gặp phải giai nhân tuyệt lệ vũ mị thế này bao giờ cả.

Con mắt Từ Huyền cũng sáng ngời, nữ tử thành thục tuyệt lệ như thế lại xuất hiện ở trong sa mạc.

- Van cầu các vị, cứu lấy tiểu nữ tử, thương thuyền của chúng ta bị sa đạo công kích, bọn hắn đang đuổi giết tới..

Giai nhân xinh đẹp kia lên tiếng cầu khẩn, trong chớp động lên lệ quang.

Đối mặt với lời cầu xin giúp đỡ của giai nhân xinh đẹp này, mấy tu giả lấy Uông Thủy mập mạp cầm đầu lập tức động lòng trắc ẩn.

- Chỉ cần các ngươi có thể cứu ta, vô luận là linh thạch hay là yêu cầu khác, tiểu nữ tử đều có thể đáp ứng.

Giải nhân xinh đẹp kia lệ quang hơi lóe lên, sở sở động lòng người, ánh mắt chờ đợi đảo qua mấy người Uông Thủy, sau đó dừng lại trên mặt Từ Huyền.

Từ Huyền chỉ cảm thấy ánh mắt của nàng này, lưu quang rung động, khiến người lâm vào trầm mê không hiểu.

Nếu không phải tâm tính hắn siêu cường, lấy thân thể mười bảy mười tám tuổi huyết khí phương cương thì sợ rằng khó có thể chống cự lại xúc động trong lòng, không chừng sẽ lập tức không để ý đến bất cứ giá nào để đáp ứng yêu cầu của đối phương cũng nên.

- Sa đạo đuổi theo ngươi có bao nhiêu người?

Uông Thủy mập mạp sau khi trải qua kinh diễm trong ngắn ngủi, lập tức khôi phục lại tỉnh táo.

- Vốn là có mười người nhưng sau khi trải qua chém giết với tu giả trong sa thuyền giờ còn thừa lại bốn năm tên, bọn hắn rất nhanh sẽ giết qua đây.

Giai nhân xinh đẹp gấp gáp nói.

- Ân, bốn năm tên?

Uông Thủy mập mạp vẻ mặt trầm ngâm:

- Bên phía chúng ta có vài tu giả đồng hành, hơn nữa chúng ta tổng cộng bốn năm người, có lẽ cũng đủ để ngăn cản rồi.

Uông Thủy mập mạp có tu vị luyện thần lục trọng, giai nhân váy vàng kia là luyện thần ngũ trọng, hai gã hộ vệ cũng là luyện thần tứ trọng.

Tính toán ra, ngược lại là Từ Huyền tuổi nhỏ nhất, mà lại vừa đột phá luyện thần tứ trọng. Bất quá lấy sự trấn định và lão luyện hắn thể hiện ra thì lại vượt xa số tuổi của mình.

- Ha ha ha... trông thấy cô nàng kia rồi, chúng ta cùng nhau giết qua đi!

Chính vào lúc này, từ nơi xa xa bay tới bốn năm tên tu giả.

Cầm đầu là một võ tu bưu hãn, mặc hắc khải, rất là dễ khiến người khác chú ý, sát khí trên người kinh người, uy danh không tầm thường.

Xem tình hình thì võ tu kia đã đạt đến cấp độ luyện thần thất trọng đáng sợ rồi.

- Không tốt! Luyện thần thất trọng tu giả, mau chóng lui lại!

Uông Thủy mập mạp hoảng sợ kinh hãi, lập tức mất đi chiến ý, nhanh chân bỏ chạy.

Nói đùa gì thế, trong đoàn sa đạo này có tồn tại cấp bậc luyện thần thất trọng, dưới tình huống nhân số ngang nhau thì phe mình không thể nào có khả năng chiến thẳng nổi.

- Chạy!

Từ Huyền vẻ mặt bình tĩnh, xoay người rời đi.

Hôm nay hắn đạt tới tu vị luyện thần tứ trọng, cho dù đối mặt với tồn tại luyện thần thất trọng thì cũng không phải là không có lực đánh một trận.

Bất quá nếu bọn người Uông Thủy mập mạp đã nói trốn, hắn cũng không ngốc đến mức đi ngạnh bính làm gì.

Ngay một sát na khi bọn người Từ Huyền quay người rời đi thì...

- Một tên cũng đừng hòng đi.

Trong mắt giai nhân kia lóe lên hàn quang, quát một tiếng, bóng hình xinh đẹp lướt đến, đánh thẳng về phía Từ Huyền có tu vị thấp nhất.

Từ Huyền chợt cảm thấy một làn gió thơm đánh úp lại, bản thân giai nhân váy vàng xinh đẹp kia cách hắn không xa, đang đánh lén đến với một tốc độ kinh người.

Nguyên lai nàng này cũng là một thành viên của sa đạo, ý đồ kéo dài thời gian của mọi người để hốt trọn một mẻ.

Xùy~~ XÍU...UU! Trong tay nữ tử kia lóe lên một thanh kiếm hình nguyệt nha màu bạc, xẹt qua một đạo quang nhận màu trắng bạc, hung hăng chém về phía Từ Huyền.

Nhìn không ra nàng còn là một võ tu am hiểu thân pháp.

- Muốn chết!

Từ Huyền chuyển thân thể, dừng lại nguyên tại chỗ, sắc mặt trầm xuống, trên người tự động hiện lên một tầng cương lực màu bạc.

Chi chi ~

Quang nhân ngân bạch kia đâm trúng tầng cương lực, lập tức tóe lên huyễn quang màu bạc mỹ lệ, phát ra tiếng vang của kim loại.

Cái gì!

Giai nhân xinh đẹp kia biến sắc, một kiếm này còn chưa chạm vào được Từ Huyền thì uy năng đã suy yếu mất sáu bảy phần, sao còn có thể tổn thương đối phương được nữa.

Đinh phanh!

Từ Huyền vung tay lên, trực tiếp đánh bay tiểu kiếm hình nguyệt nha của nữ tử kia.

PHỐC!

Hổ khẩu của nàng kia bị đánh rách tả tơi, lực lượng cường hoành biến thái kia lập tức chấn cho nàng phải thổ huyết.

- Kẻ phạm ta tất bị tru diệt!

Từ Huyền như ảnh tùy hình, trong khoảnh khắc lách người, đánh ra một quyền, một mảnh hư hình bao phủ giai nhân váy vàng xinh đẹp kia.

- Cứu ta...

Giai nhân kia chỉ cảm thây thân thể như lâm vào núi lửa, bị cổ viêm lực kia ngăn chặm, thân thể mềm mại run rẩy, căn bản không phải là đối thủ.

Bành oanh!

Một quyền kia trực tiếp đánh nát ngực nàng, nội tạng nát bấy, viêm lực ăn mòn toàn thân.

Diệt sát giai nhân váy vàng xinh đẹp, toàn bộ quá trình chỉ trong tầm hai ba hơi, bọn người Uông Thủy trông thấy mà kinh hồn táng đảm.

Khó có thể tưởng tượng, thiếu niên không lộ ra chút gì này lại có thực lực đáng sợ như thế.

Giai nhân váy vàng xinh đẹp kia cũng không may, nàng tìm Từ Huyền có tu vị thấp nhất để ra tay cũng không ngờ được tu vị của đối phương lại đáng sợ như thế, dùng tu vị luyện thần tứ trọng để vượt cấp chém giết luyện thần ngũ trọng, quả thực như dễ như trở bàn tay vậy.

- Tiểu tử này giết chết Bích muội, ta nhất định phải băm thây hắn thành vạn đoạn mới được!

Tên võ tu bưu hãn cầm đầu trong đám sa đạo, lập tức hai mắt đỏ bừng, khóe mắt lóe ra khí tức cuồng bạo hãi nhân, bay thẳng mà đến.

Từ Huyền hừ lạnh một tiếng, lấy đi túi trực vật của nàng, phi thân rời đi.

XÍU...UU! PHỐC xa xa một lưỡi phi kiếm bổ tới, lại bị chụp một cái không còn gì.

Kẻ ra tay là một tên tiên tu luyện thần lục trọng ở bên người võ tu mang hắc khải, hắn cũng lấy thất bại mà chấm dứt.

Bất quá kế tiếp, bọn người Từ Huyền, Uông Thủy lại gặp phải sự đuổi giết của bọn sa đạo kia.

- Mọi người mau tới hỗ trợ, cùng nhau giết chết những sa đạo này đi.

Uông Thủy bắt đầu ồn ào hô lên.

Bên phía hắn vốn chỉ có vài người trên sa châu, bất qua chỉ sau một lát liền thấy có hai ba người tới.

Bất quá, thủ lĩnh sa đạo kia chính là một võ tu luyện thần thất trọng, bọn họ không cẩn thận một chút bị chém giết mất hai người.

- Giết! Giết chết tiểu tử kia!

- Thủ lĩnh yên tâm, chúng ta nhất định sẽ báo thù cho chị dâu!

Một đám sa đạo đằng đằng sát khí, mục tiêu trực chỉ Từ Huyền.

Từ Huyền chạy đi đâu, những sa đạo này liền đuổi đến đó.

Tuy bị đuổi giết như thế nhưng Từ Huyền lại rất trấn định, khi thì quay đầu lại liếc mắt nhìn.

Trải qua trận chiến Hoàng Long, hắn có thể nói là kinh nghiệm chiến trường, chiến đấu trình độ này hắn cũng không để vào mắt.

Đạt tới tu vị luyện thần tứ trọng, thực lực của Từ Huyền đã tăng nhiều, ngân cương thân thể cũng đã có chút thành tự, tự nghĩ có thể tự bảo vệ được mình.

Từ Huyền lực phòng ngự kinh người, sức bật đáng sợ, mỗi khi vào thời khắc mấu chốt đều nhảy lên để trốn tránh khiến đám sa đạo này phải thở hổn hển.

Không bao lâu, dưới sự tổ chức của Uông Thủy, bên này lại tập kết được tổng cộng hơn mười người đến viện trợ công kích.

Thủ lĩnh sa đạo tuy rằng thực lực mạnh, nhưng đối mặt với lượng tu giả gấp hai mình cũng cảm thấy có chút cố hết sức.

Hơn nữa thực lực của tiểu tử kia rõ ràng không chỉ là luyện thần tứ ngũ trọng trọng, muốn giết hắn so với giết luyện thần lục trọng còn khó hơn nhiêu.

Nghĩ tới đây, lòng hắn sinh thoái ý, nháy mắt với mấy vị huynh đệ chuẩn bị lui lại.

- Lưu lại đi!

Từ Huyền đột nhiên quay người tập kích, hóa thành một đạo hư ảnh hỏa hồng xông vào trong đám sa đạo.

Ah!

Tiếng kêu thảm thiết truyền đến, Từ Huyền dứt khoát lưu loát, một chưởng đánh chết một sa đạo, cướp lấy túi trữ vật của hắn.

- Giết ah! Tiêu diệt những tên sa đạo này đi!

Đại bộ phận tu gia ở trong xa lan bị kích động cũng đi ra đuổi giết.

Dưới ưu thế nhân số, bên phía Từ Huyền lập tức giành được thế chủ động.

Thủ lĩnh sa đạo kia cũng cuồng bạo phản kích, nhưng đối mặt với sự liên thủ công kích của Từ Huyền và Uông Thủy, lập tức bị đẩy lui, cơ hồ bị thương, hoảng sợ liếc nhìn Từ Huyền, lập tức muốn chạy trốn.

Đối kích một chưởng với Từ Huyền, hắn chỉ cảm thấy cánh tay như run lên, khí huyết chấn động, một cổ viêm lực ăn mòn khắp toàn thân.

Cho dù là dưới tình huống đơn đả độc đấu cũng chưa chắc có thể chém giết người này, huống chi cục diện hiện giờ lại đang lâm vào hoàn cảnh xấu nữa.

- Giết, đừng để đám sa đạo này chạy!

- Tốt nhất là bắt lấy thủ lĩnh sa đạo, tra hỏi ra bảo tàng của bọn hắn.

Bất kể là tham gia náo nhiệt, hay là vi lợi ích, một đám tu giả đằng đằng sát khí, ở trong vô tận hoang mạc trình diễn một hồi vừa đuổi vừa bắt.

Từ Huyền cũng cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, từ sau trận chiến Hoàng Long, đã rất lâu hắn không được chém giết như vậy rồi.

Đương nhiên, những sa đạo này cũng không phải tầm thường, đối với địa thế trong sa mạc lại càng rất am hiểu, đuổi nửa thời gian uống cạn chung trà nhưng cũng không giết được một người nào cả.

Lập tức lúc mọi người muốn buông tha cho thì đám sa đạo chạy vội ở phía trước đứng trên một chỗ cao, đứng thẳng bất động nguyên tại chỗ, mắt nhìn phía trước.

- Cái kia... Đó là cái gì!

Một người trong đám sa đao thân hình đứng thẳng bất động, vươn tay chỉ về phía trước.

- Cái kia là...

Thủ lĩnh sa đạo thanh âm run lên, tiếp theo trên mặt lộ ra vô cùng cuồng nhiệt kích động.

Bọn người Từ Huyền đuổi theo phía sau vừa mới chuẩn bị động thủ, ánh mắt khi nhìn về khu vực phía trước thì tâm thần lại run lên.

Chân đạp lấy tấm thảm màu đen, mắt nhìn phía trước, trong mắt Từ Huyền lộ ra một tia kỳ dị nhìn chằm chằm vào sườn núi phía trước.

Mọi người cơ bản đều ở trên sườn núi cao, sa mạc phía trước địa thế khá thấp, giờ phút này ẩn ẩn hiện ra hình dáng một tòa thành to lớn đứng lập thiên lộ ra một nửa trước mắt mọi người

Đoán chừng quy mô của tòa đại thành kia còn hơn xa Phương Thiên trọng thành,lộ ra chỉ là một bộ phận rất nhỏ, bộ vị còn lại toàn bộ đã bị chôn sâu ở trong lòng đất.

Hô ~

Bên trong bão cát, cát đá cổ xưa kia bị bong xuống, lộ ra một tòa thành cổ pha tạp.

Tường thành kia toàn bộ đều do ngũ sắc ám thạch cấu thành, truyền đến một loại áp bách kinh hồn động phách.

Đặc biệt là đám tiên tu này, chỉ cảm thấy pháp lực toàn thân rung động, cảm nhận được một cổ sợ hãi không hiểu thấu.

- Ngũ ám nguyên thạch, đúng là tài liệu trong truyền thuyết kia sao?

Uông Thủy mập mạp kinh hãi nói, ánh mắt nhìn chằm chằm vào một phần nhỏ thành cổ lộ ra kia, hưng phấn tới cực điểm:

- Xem ra đại sa bạo trăm năm khó gặp kia vừa vặn hàng lâm tới nơi đây, khiến toàn thành trì của Viễn Cổ văn minh này lại thấy được ánh mặt trời.

- Tòa thành cổ này có phải là một trong Cửu thành Thần Hoang trong truyền thuyết không?

Một gã tu giả cuồng nhiệt chờ đợi mà nói.