(2 Chương gộp 1 nên số chương nhảy cóc thôi, truyện vẫn liền mạch:D)
- Sóc tiên sinh nói có lý, hiện tại bên ta liên tiếp tổn thất, thực lực không bằng Trương gia, qua hai ngày sẽ lại có viện binh, đến lúc đó do Sóc tiên sinh chủ đạo, nhất định có thể hóa giải hoàn cảnh xấu.
Đông Phương Uy tức giận toàn bộ tiêu tán, mặt lộ tiếu ý.
- Còn một việc khác cần gia chủ gia tăng lực độ, Hoàng Long Thành Sở Đông là tiên diễn kỳ tài khó gặp. Chỉ cần hắn ra khỏi thành, không tiếc tất cả đại giới ám sát. Tiên Diễn Sư cũng không để lực lượng nhỏ bé để vào mắt.. Bọn họ đứng ở ngoài cuộc, chú ý đối với khống chế toàn cục. Như vậy, một hồi không có đối thủ, thắng bại còn có ý nghĩa sao?< Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn/p>Sóc tiên sinh thong dong trấn định, bộ dáng nắm chắc thắng lợi.
Từ ngày đó Trương gia lần đầu phản kích chiến thắng, xoay chuyển chiến cục, sau đó làm bên công đánh, Đông Phương gia bình tĩnh một đoạn thời gian. Đây cũng chính là làm tốt chuẩn bị luân phiên tác chiến, Thanh Mộc trấn Trương gia uể oải bất kham, có được thời cơ thở dốc điều chỉnh.
Từ Huyền tại khôi phục nguyên khí rất nhiều, cũng thanh lý một chút chiến lợi phẩm.
Lần trước chém giết hai gã Luyện Thần Tiên Sư, tu vi phân biệt là tam trọng và tứ trọng, thu hoạch khá phong phú.
Trừ hơn vạn thứ phẩm linh thạch ra, còn có vài kiện linh khí. Như linh khí bình thường, ngọc giản công pháp các loại, đối với Từ Huyền thân là thể tu mà nói, không có nhiều tác dụng.
Phiền Cửu Cô là nữ tiên tu, vài món linh khí, Từ Huyền đều lưu lại có thể suy xét đưa cho Huệ Lan và Du Cầm.
Duy nhất thông dụng chính là linh đan và tài liệu, Từ Huyền không chút do dự thu nạp.
Nhưng thật ra ma tu khô gầy kia trong túi trữ vật phát hiện một cái hắc sắc ti võng thảm, còn là pháp khí phi hành cấp bậc linh khí.
Từ Huyền dùng bản mạng viêm hỏa, yên diệt thần thức luyện hóa ấn ký trong đó, lấy Nguyên lực thôi động, rất nhanh mặt ngoài phi thảm kia hiện lên một tầng hồng sắc hoa văn, bốn phía tạo nên một trận ám sắc âm phong. Ngồi ở bên trên, thật ra khá thoải mái, quan trọng hơn là so với pháp khí phi hành vốn có của Từ Huyền phải nhanh hơn bốn năm lần. Dù sao cũng là linh khí phi hành, so với pháp khí phi hành giá trị cao hơn đâu chỉ thập bội.
Trong lúc luyện hóa hắc sắc ti thảm này, Từ Huyền kinh hỉ phát hiện, hắc sắc ti thảm này không chỉ có thể vận dụng phi hành, còn có thể hóa thành dạng lưới, vây khốn địch nhân.
Sưu hô...
Thần cảm khẽ động, hắc sắc ti thảm kia ở giữa không trung bay phất phới, thấy gió liền biến lớn, bỗng nhiên kéo dài mở rộng, chớp động một tầng ám hồng sắc ti võng, giống như mạng nhện từ giữa không trung hạ xuống. Trong ti võng kia còn ẩn chứa một cổ niêm tính, vật thể bị nhốt trong đó rất khó chạy trốn.
Từ Huyền thậm chí đã thử qua, lấy chút ít viêm hỏa gia tăng, hắc sắc ti thảm kia nhất thời chảy ra một tia diễm miêu đỏ sậm quỷ dị, khí tức kinh người, là biện pháp tốt để vây khốn địch nhân.
- Pháp bảo diệu dụng quả nhiên không tầm thường. Bất quá ta là thể tu, tất cả lấy thân thể làm căn bản, không thể quá dựa vào pháp bảo, hơn nữa chân chính áp dụng pháp bảo, đa phần là loại thần thông phụ trợ, hoặc là những pháp bảo trọng hình trong truyền thuyết kia.
Từ Huyền rất rõ ràng phương hướng của chính mình, cho tới bây giờ hắn cũng chưa bao giờ sử dụng pháp bảo loại công kích và phòng ngự.
Một khắc sau, trong túi trữ vật của ma tu khô gầy, Từ Huyền tìm được hai khỏa hắc châu âm khí lượn lờ.
Hắc châu này khi cầm lên trên tay, Từ Huyền nhất thời cảm thụ được một cổ hàn ý âm lãnh, cả người không được tự nhiên.
Đợi cho nhận ra lai lịch của hắc châu này, sau đó trên trán hắn đổ mồ hôi lạnh.
Nguyên lai khỏa hắc châu này là một loại Âm Lôi Châu thập phần âm ngoan trong ma đạo. Uy lực vô cùng lớn không gì sánh được, nhưng điều kiện luyện chế rất hà khắc. Luyện chế hạt châu này cần thu thập âm ma chi khí và âm lôi hiếm thấy. Âm ma chi khí còn tốt, một ít địa phương đặc thù có thể sưu tập được, thế nhưng âm lôi kia càng thêm hiếm thấy, là trăm năm khó gặp.
Âm Lôi Châu là tài liệu và luyện chế thủ đoạn cao thấp, chia làm phẩm cấp chắc chắn, trong truyền thuyết một ít Âm Lôi Châu cao cấp sử dụng thoả đáng, ngay cả cường giả Đan Đạo Tam Cảnh đều có thể diệt sát.
Đương nhiên, Âm Lôi Châu của ma tu khô gầy này là loại tương đối bình thường, đẳng cấp tài liệu không cao.
Dù cho như vậy, Từ Huyền để tàn hồn kiếp trước ước định, cho ra kết luận người: loại Âm Lôi Châu phẩm cấp này hoàn toàn có thể diệt sát Tu Giả dưới Luyện Thần thất trọng. Nói cách khác, vật ấy sử dụng thoả đáng, diệt sát Luyện Thần ngũ lục trọng Tu Giả chỉ là giở tay nhấc chân mà thôi.
Biết được uy năng của nó, trong lòng Từ Huyền sau một lúc sợ hãi, nghĩ đến vật ấy cũng nhất định là đòn sát thủ bảo mệnh của ma tu khô gầy kia, lúc đó còn không kịp sử dụng, đã bị chính mình diệt sát trong khoảnh khắc. Âm Lôi Châu này, tuyệt đối có uy năng trọng thương Từ Huyền, nếu là hai khỏa cùng dùng, sẽ càng nguy hiểm.
- Đây chính là bảo bối a.
Từ Huyền mừng thầm, đem hai khỏa Âm Lôi Châu bảo quản, sau đó tạm coi là vật bảo mệnh.
Chiến lợi phẩm phong hậu, Từ Huyền chỉnh lý nửa ngày mới phân loại xong, trong đó một ít ma đạo công pháp hắn thoáng nhìn qua, không có hứng thú.
Tương đối hữu dụng vẫn là một ít linh đan thường dùng, thí dụ như khôi phục thương thế và nguyên khí, hoặc là tăng thêm tốc độ tu luyện.
Loại tài nguyên này tổng hợp lại vận dụng đều có thể tăng thêm tu vi của Tu Giả.
Từ Huyền không khỏi cảm khái, thảo nào cường giả có thể ở trong chiến tranh Tu Giới ma luyện tu vi, rất nhanh đề thăng thực lực. Nghĩ đến Niếp Hàn kia, mấy người Trương Phong đều là như vậy, tu vi tất nhiên đột nhiên tăng mạnh.
Đại khái bảy tám ngày trôi qua, Thanh Mộc trấn an bình lần thứ hai rơi vào chiến loạn.
Nguyên lai Đông Phương gia kia lại tới một nhóm viện binh, bù đắp khe hở tổn thất lần trước, đối với Thanh Mộc trấn phát động công kích quấy nhiễu ùn ùn, so với dĩ vãng càng thêm khó chơi hơn.
Từ Huyền lại mừng rỡ không ngớt, rất tích cực đi xuất chiến.
Gia chủ Trương Thiên Luân cũng an bài nhiệm vụ cho Từ Huyền. Lần này cùng với mấy người Trương Phong cố thủ hậu phương Trương Thiết Lĩnh, nhìn tình huống dành cho phản kích, nhưng nghiêm cấm rời khỏi ngoài năm dặm Trương Thiết Lĩnh.
- Từ khách liêu, ta tin tưởng thực lực của ngươi, nhưng ai không có tâm hiếu thắng. Đông Phương gia có một vị Tiên Diễn Sư, dụng binh như thần, bằng vào lực lượng binh lực ngang nhau, có thể vững vàng áp chế bên ta thời gian dài như vậy.
Trương Thiên Luân lời nói thấm thía.
- Gia chủ yên tâm, mục đích của ta là giết địch, không bắt buộc thắng lợi.
Từ Huyền vẻ mặt trầm ổn nói.
Giết địch thu được chiến lợi phẩm, là động lực lớn nhất của hắn trên, cái này so với thủ đoạn thu hoạch linh thạch và tài nguyên bình thường, mạnh hơn gấp trăm nghìn lần.
Lúc này đây xuất chinh, Từ Huyền chờ mong vô cùng, vừa rồi cùng Trương Phong kề vai chiến đấu.
Nhưng sự thực chứng minh, không ai có thể vĩnh viễn một đường thuận lợi.
Đi tới hậu sơn Trương Thiết Lĩnh, trấn thủ trong chốc lát, Từ Huyền và mấy người Trương Phong lần thứ hai xuất kích.
Lần này, địch ta song phương đều có ba gã Luyện Thần Tiên Sư, đều tự có một vị Luyện Thần tứ trọng Tu Giả.
Trên tu vi mà xem, hẳn là tương xứng.
Tình huống cổ quái xuất hiện!
- Toàn bộ thối lui!
Võ tu Đông Phương gia mặt đen vừa mới nhìn thấy Từ Huyền, thần sắc biến đổi, lập tức đái lĩnh Tu Giả đào tẩu. Tình huống như vậy để mọi người kinh ngạc.
- Thủ lĩnh, sao lại không đánh?
Một gã đệ tử Đông Phương gia kiềm chế không được hỏi.
- Đánh cái gì! Từ Huyền kia có thực lực chém giết Luyện Thần tứ trọng Tu Giả, liều mạng mà nói, chúng ta chỉ có một con đường chết.
Võ tu mặt đen hừ lạnh một tiếng, không chút do dự lui lại.
Tu Giả Trương gia cũng không dám đuổi quá xa, Trương thị gia tộc có Tiên Diễn Sư điều khiển, xuất quỷ nhập thần, lúc trước có người hiếu thắng truy sát, bị mai phục đánh chết.
Từ Huyền vốn cho rằng, đây là tình huống ngẫu nhiên, thế nhưng mấy ngày kế tiếp tình huống tương đồng nhiều lần phát sinh.
Đông Phương gia không hề để Từ Huyền coi như Luyện Thần nhất trọng Tu Giả, đánh giá cao thực lực của hắn, nếu không có ưu thế cực lớn, cũng sẽ không xuất thủ.
Nhưng thật ra phương hướng khác của Thanh Mộc trấn bị Đông Phương gia lần lượt quấy rầy tập kích, khổ không nói nổi.
Từ Huyền cũng không phải là hoàn toàn không có cơ hội xuất thủ duy nhất lần xuất thủ kia, hắn một mình đối mặt hai gã Tu Giả đã ngoài Luyện Thần tứ trọng của Đông Phương gia song phương cũng không có chiếm nửa điểm tiện nghi.
Mặc dù viêm hỏa của Từ Huyền thập phần đáng sợ, có thể cận thân diệt sát Luyện Thần tứ trọng Tu Giả, nhưng Tu Giả Đông Phương gia cùng hắn giao thủ cực kỳ cẩn thận, hơi có vô ý lập tức kéo giãn cự ly.
Tốc độ xác thực không phải sở trường của Từ Huyền, Luyện Thần Tiên Sư cao hơn hắn mấy trù, nếu muốn cố ý bỏ chạy cũng khó có thể duổi kịp.
- Từ huynh, Đông Phương gia này hình như sợ ngươi rồi, mỗi lần giao chiến đều qua loa.
Trương Phong vẻ mặt cổ quái nói.
- Có thể nói là sợ ta, nhưng càng nhiều là ước định chính xác thực lực của ta, Đông Phương gia Tiên Diễn Sư kia thực không tầm thường, loại phương pháp này cũng nghĩ ra được.
Từ Huyền ít nhiều có chút phiền muộn.
Ban đầu hắn đến Thanh Mộc trấn, liên tục chém giết Tiên Sư, đều là thành lập tại địch nhân nguyện ý giao thủ, thậm chí đánh giá thấp coi thường tu vi Luyện Thần nhất trọng của hắn.
Mà nay, Luyện Thần Tiên Sư bình thường của Trương gia nhìn thấy Từ Huyền liền kéo giãn cự ly, hoặc là hai Luyện Thần tứ trọng Tu Giả liên thủ vây công, hơn nửa còn thập phần cẩn thận.
Dưới tình huống như vậy, muốn giết địch khó khăn cỡ nào?
Liên tiếp sáu bảy ngày trôi qua, Từ Huyền trừ chém giết một ít lâu la ra, không có thu hoạch gì khác.
Tại duy trì liên tục chinh chiến, Đông Phương gia chiến thuật xuất quỷ nhập thần, thường thường xuất kích, đều thẳng chỗ yếu hại, các loại sách lược ùn ùn. Trương gia bên này vĩnh viễn khó có thể thăm dò suy nghĩ của đối phương.
Mắt thấy bên phía Trương gia Thanh Mộc trấn dần dần bị vây trong hoàn cảnh xấu, bị quấy rầy không có an bình trong chốc lát, uể oải bất kham, thập phần bị động.
Từ Huyền nhiều lần điều động, chấp hành các loại nhiệm vụ cũng có chút buồn chán.
Thấy thế, Từ Huyền đơn giản giảm thiểu số lần xuất chiến, xuất ra một bộ phận thời gian tiến hành tu luyện.
Lúc này đã trải qua chinh chiến ma luyện, Từ Huyền cách Luyện Thần nhị trọng cũng không xa nữa.
Chú thể giai đoạn Ngân Cương Chi Thể cũng sắp sửa hoàn thành.
Từ Huyền dự đoán, chỉ cần tu luyện thành Ngân Cương Chi Thể, đem công kích có thể không nhìn trình độ tiên pháp, có thể đơn thương độc mã, giết vào thiên quân vạn mã, thong dong lấy thủ cấp người đứng đầu. Đến lúc đó, loại sách lược hiện này của Đông Phương gia đối với Từ Huyền sẽ suy giảm lớn.
Dù sao khi rèn đúc thân thể, Từ Huyền còn không dám một mình giết vào trong đám Tu Giả địch quân, đối mặt đông đảo Tu Giả pháp thuật công kích, pháp bảo công kích, hạn chế ràng buộc các loại thủ đoạn. Một ngày rơi vào đó sẽ khó có thể chạy trốn.
Nhưng nếu tu luyện thành Ngân Cương Chi Thể, trừ thân thể mạnh mẽ đề thăng thật lớn ra, nhục thân còn nắm giữ một loại công kích chấn động ngoại bộ, miễn dịch đối với pháp lực cũng tăng nhiều, có thể không nhìn công kích của Luyện Thần Tiên Sư bình thường.
Đến lúc đó, Từ Huyền muốn giết người nào đó, cho dù xung quanh có bao nhiêu người công kích ngăn cản, cơ bản có thể không nhìn đến. Chỉ cần thực lực so với mục tiêu mạnh hơn rất nhiều, muốn giết thì giết, ai cũng không chạy được.
- Lấy tốc độ tu luyện hiện nay, trong một tháng có cơ hội tu luyện thành Ngân Cương Chi Thể, thậm chí đột phá Luyện Thần nhị trọng.
Từ Huyền hạ quyết tâm, cải biến trọng điểm, lấy tu luyện làm chủ, thỉnh thoảng chạy tới chiến trường, đem Luyện Thần Tiên Sư của Đông Phương gia một trận luống cuống tay chân.
Chỉ là, Từ Huyền không bảo chứng được Thanh Mộc trấn có thể bảo vệ một tháng hay không.
Lưỡng đại gia tộc Tu Giả tác chiến, tu vi chí ít đã ngoài Luyện Khí tứ trọng, nhân số đạt được bốn năm trăm!
Trong lúc này, gia chủ lưỡng đại gia tộc cũng đôi lúc xuất thủ, Từ Huyền tự biết nhân lực, không thể xoay chuyển cục diện, cục diện chờ mong sớm ngày tu luyện thành Ngân Cương Chi Thể.
Một ngày này, gia chủ Trương Thiên Luân tìm được Từ Huyền, giao phú một vài nhiệm vụ bí mật.
- Chuyện này, bất kỳ kẻ nào cũng không muốn tiết lộ.
Trương Thiên Luân dừng lại, sắc mặt ngưng trọng nói:
- Ngươi cũng có thể nhìn ra, lần này lưỡng tộc chinh chiến, bên ta thiếu khuyết Tiên Diễn Sư, do đó khắp nơi bị quả chế. Trương gia ta đã liên hệ với thiên tài Tiên Diễn Sư Sở Đông, thế nhưng hắn bị Đông Phương gia nhìn chằm chằm.
- Ý tứ của ngài là phái ta đi tiếp ứng Tiên Diễn Sư Sở Đông.
Trong đầu Từ Huyền nhất thời hiện lên một thân ảnh thiếu niên thâm thúy lãnh tĩnh.
- Đúng rồi, đi Hoàng Long Thành tiếp ứng Sở Đông Tiên Diễn Sư, Thanh Mộc trấn bên này Đông Phương gia Tiên Sư đại bộ phận đều sợ ngươi, đối với ngươi rất quen thuộc, thế nhưng Hoàng Long Thành bên kia, rất nhiều người không nhận ra ngươi, thậm chí không quá hiểu được tình hình...
Trương Thiên Luân nói đến đây, cũng khó trnash khỏi lộ ra một tia giả dối âm hiểm.
Trong mật thất, gia chủ Trương Thiên Luân lại cùng Từ Huyền thương nghị một ít chi tiết.
- Nhiệm vụ lần này, ngươi đơn độc hành động, không dẫn người chú ý, vả lại có thể xuất kỳ bất ý. Ở đây, ta tặng ngươi một đồ vật, cố gắng có thể dùng được.
Gia chủ Trương Thiên Luân từ trong túi trữ vật lấy ra một kiện áo choàng đen kịt như âm ảnh.
- Đây là Hắc Dạ Phi Phong trăm năm trước từ Cửu Thành Thần Hoang xa xôi lưu lạc ra, vật này là một kiện linh khí loại phụ trợ. Một là có thể gia tăng tốc độ di động của ngươi, hai là có thể dung nhập trong đêm đen, cho dù là đối mặt Tiên Sư đã ngoài Luyện Thần thất trọng cũng có trọng đại nắm chắc thoát khỏi lục soát. Thật sự mà nói, kiện bảo vật này giá trị so với linh khí bình thường gấp chục lần, lão phu tặng cho ngươi cũng rất tiếc, nhưng tiếc rằng nhiệm vụ lần này thập phần trọng yếu, lại không có nhân thủ thích hợp.