Tiên Hà Phong Bạo

Chương 228-229: Cường giả ma tu

Bên Trương thị gia tộc đạt được tu vi Luyện Thần Kỳ có hai người, phân biệt là Trương Phong và Trương Cuồng.

Đông Phương gia Đông Phương gia, trừ thiếu chủ Đông Phương Bá ra, còn có một vị hắc bào thanh niên, thần tình lãnh tuấn, trong mắt một mảnh thâm trầm đen kịt, thỉnh thoảng lại hiện lên lệ quang, chỉ khiến người ta trong tim nguội lạnh, bên người mấy đệ tử gia tộc đều rõ ràng cùng hắn kéo giãn khoảng cách, mặt mang kính nể và kiêng kỵ.

Hiện nay xem ra, nhân số Luyện Thần Kỳ Tu Giả hai bên, đại khái tương đương, Tu Giả còn lại từ Luyện Khí thất trọng đến Luyện Khí cửu trọng, kém cũng không lớn.

Từ Huyền trong lòng thầm nghĩ, thực lực song phương cơ bản tương đồng, đã định trước có một hồi tranh phong thảm liệt kéo dài, ở trong quá trình này, chính mình làm sao lựa chọn.

Bầu không khí trên tràng càng phát ra áp lực, rất nhiều người thân thể đều căng thẳng, hầu như ngừng thở.

- Đệ tử Đông Phương gia, một trận chiến này chúng ta chí tại tất được, chỉ cần đánh lui đám Trương gia tiểu nhi này, tương lai bá chủ Hoàng Long Thành, tất nhiên thuộc về Đông Phương gia ta.

Đông Phương Bá thanh âm khí phách vang lên, trên người tản mát ra uy áp Luyện Thần Kỳ Tiên Sư, một thân tử lân văn pháp bào, không gió tự bay, mái tóc ngắn màu tím hung hăng dựng đứng lên.

Đột nhiên, Đông Phương gia một bên tử đệ sĩ khí kéo lên, nhiệt huyết phấn chấn.

Thành bại hôm nay, có khả năng sẽ quyết định địa vị bá chủ Hoàng Long Thành trong tương lai, nếu như bồi thiếu chủ thắng lợi, chắc chắn năm sau, chính là đại nhân vật nắm trong tay thực quyền Hoàng Long Thành.

- Các vị huynh đệ Trương gia, trận chiến này chúng ta chỉ cần đoàn kết đồng lòng, thế tất có thể tan rã đám cọp giấy trước mặt, đến lúc đó Trương Phong ta mời mọi người uống thống khoái.

Trương Phong cười dài đảo qua mọi người, thanh âm lãm nhiên hòa khí, khiến mọi người có một loại cảm thụ thân thiết ôn tâm.

Trên người hắn cũng dâng lên một cỗ uy áp to lớn hạo đãng, cùng Đông Phương Bá chống đỡ trong hư không mơ hồ truyền đến tiếng giao chiến trầm thấp, để mọi người trên tràng trái tím càng trở nên căng thẳng.

Mười tên đệ tử Trương gia lúc này mỉm cười, chăm chú nổi lên pháp lực, để thể hiện bọn họ không chút sợ hãi bất cứ khiêu chiến nào.

Lúc này, chẳng những tuổi trẻ tài tuấn trong Thông Thần Cổ Tích tâm thần tập trung tới cực điểm, ngay cả trưởng bối và cao tầng lưỡng tộc đang ở trên phù không pháp khí ngoài thủy liêm cũng đều tập trung tinh thần sắc mặt nghiêm nghị.

Bá bá bá...

Đột nhiên, bóng người tán loạn, trong Thông Thần Cổ Tích, đệ tử lưỡng tộc dưới thiếu chủ đái lĩnh, lập tức bắt đầu phân tranh địa bàn.

Tràng tranh phong này mục đích chủ yếu, không phải vì giết địch, cũng không phải vì thể hiện lực lượng, mà là vì chiếm Thông Thần Cổ Tích đem một phương khác trục xuất đuổi ra khỏi cổ tích, chỉ cần một bên có thể hoàn toàn chiếm lĩnh Thông Thần Cổ Tích, là có thể vì gia tộc thắng được quyền sử dụng nó.

Đệ tử Trương thị gia tộc dưới Trương Phong chỉ huy hoả tốc chiếm địa bàn khu vực chỗ ba chữ Vân Thiên Ngân.

Mà đệ tử Đông Phương gia phi thân tiếp cận chỗ đạo kinh hồng đoạn ngân kia, ai nấy thần tình gấp gáp, phòng bị đối phương tập kích.

Trong cổ tích này, chủ yếu có ba chỗ Thông Thần Cổ Tích: đoạn ngân, chữ viết, vết chân.

Đem sao sánh, ba chữ Vân Thiên Ngân, mờ mịt quả quyết đối với tiên tu lực hấp dẫn lớn hơn, chỗ cổ tích Đoạn ngân, bá đạo sắc bén đối với rất nhiều võ tu Đông Phương gia rất có hấp dẫn. Về phần vị trí Vết chân ở giữa, là giao giới giữa hai bên.

Trong lòng Từ Huyền rõ ràng, vết chân trên mặt đất kia đối với chính mình trùng kích cảnh giới càng có hấp dẫn càng cường liệt hơn.

Hai bên gia tộc, sau khi chiếm hai nơi Thông Thần Cổ Tích đoạn ngân và chữ viết, liền hỏa tốc hướng chỗ vết chân trùng sát qua đó.

Đông Phương gia võ tu chiếm đa số, thế không thể đỡ, tung hoành lao lên chém giết, nhưng tiên tu Trương gia cũng không chút nào tỏ ra yếu kém. Pháp khí phá không gào thét mà đến, hoặc là từng đạo pháp quang huyễn lệ bao phủ xuống đầu.

Trong khoảng thời gian ngắn, vị trí tranh đoạt vết chân này, giằng co lẫn nhau không dứt. Đông Phương gia lần lượt trùng kích trùng kích, suýt nữa đoạt được địa bàn đều là cuối cùng bị đẩy lui về.

Đương nhiên, cho đến hiện nay, song phương đều chỉ là thử thăm dò giao phong tranh đoạt chỗ cỗ tích vết chân này, còn chưa có phái ra cao thủ thực sự.

- Trương Cuồng ngươi dẫn dắt những người còn lại cùng tiến lên đi!

Trương Phong và Đông Phương Bá từ xa đối diện, đồng thời âm thầm thần thức truyền âm. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Phanh!

Tiếng nói vừa dứt, Luyện Thần Kỳ Tiên Sư Trương Cuồng thân hình bay về phía trước, một mảnh Lôi Điện tịch quyển như mạng nhện cuốn về phía trước. Phong Lôi tê rống, cuôn sạch phương viên mấy trượng, thanh thế kinh người, vài tên đệ tử Đông Phương gia hoảng sợ đều lui về phía sau.

Trong đó một gã đệ tử Đông Phương gia, càng kêu lên một tiếng đau đớn, pháp bào hóa thành cháy đen, lăn lộn tại chỗ, phát ra từng tiếng kêu thảm, thụ thương không nhẹ.

Bất chợt, đệ tử Trương gia sĩ khí lên cao, theo Trương Cuồng hướng chỗ cổ tích vết chân giết đến, mắt thấy đã đem đạt được thượng phong.

- Chậc chậc, đệ tử Trương gia khó tránh khỏi vui mừng quá sớm đi...

Một thanh âm băng lãnh âm trầm truyền đến, lời còn chưa dứt, một đạo hắc ảnh chạy tới.

Hưu ba!

Một cái bạch cốt trảo hắc quang lượn lờ, ở giữa không trung bành trướng đến nửa trượng, cực kỳ kinh hãi, chụp xuống đầu, vừa lúc nhắm ngay vị trí cổ tích vết chân.

Người xuất thủ chính là vị hắc bào thanh niên thần bí của Đông Phương gia tộc kia, lúc này lại bay lên giữa không trung, từ trên cao nhìn xuống phát động công kích.

- Không tốt!

Trương Cuồng thất kinh, tay áo bào chém ra một đạo hồ quang chói mắt dài mấy thước, cùng bạch cốt quỷ trảo kia giao kích.

Bành chi chi...

Quỷ trảo kia bắn ra ra ma khí bá đạo kinh người, cùng hồ quang nổ tung, trận trận hắc mang quét ra bốn phương, phụ cận đệ tử Trương gia ai nấy chật vật bất kham né tránh chống đỡ.

Trong đó một vị thanh niên Trương gia Luyện Khí thất trọng, bất ngờ không kịp đề phòng, hộ thể linh quang bị hắc mang nổ tan, kêu thảm một tiếng, ngực lưu một vũng máu, ngã xuống đất thống khổ rên rỉ.

Từ Huyền thất kinh, trong tiếng "xuy xuy" một đạo hắc mang rung động không thôi, trong chớp mắt tập kích đến trước người, một cổ khí tức âm lãnh quỷ dị, đi trước một bước lan khắp toàn thân.

Hắn cũng không bối rối, giữa bàn tay dâng lên một mảnh hỏa quang quang, da dẻ hóa thành giống như xích đồng, phách một chưởng trúng hắc mang, hồng quang phụt ra, cùng hắc mang kia đan vào nhau, người sau điên cuồng giãy dụa một chút, "bành" một tiếng lập tức nổ tan ra, hắc khí lan tràn khắp nơi.

Nhưng cánh tay Từ Huyền giống như đồng thiết, pháp bào nghiền nát, nhưng da thịt hoàn hảo không chút hao tổn, thân hình sừng sững bất động.

Thân thủ như vậy khiến cho không ít Trương gia đệ tử trên Quỳnh Ngọc Phi Các chú ý.

- Thiếu niên kia là ai, hiển nhiên tại phương diện luyện thể có tạo nghệ cực kỳ thâm hậu.

Một gã trưởng lão thoáng hiện vẻ kinh dị nói.

- Ha hả, hắn chính là thiếu niên Từ Huyền mà Vũ Hàm hết lòng mời gọi tiến nhập gia tộc, tuổi vẫn còn trẻ, đã là nhị đẳng khách liêu.

Trương Thiên Luân cười dài gật đầu nói.

- Nhị đẳng khách liêu? Nếu chỉ là thân thể so với thường nhân mạnh mẽ hơn, thực lực thắng được đồng giai, hưởng thụ loại đãi ngộ này, tựa hồ còn xa xa không đủ.

Vài tên trưởng lão gia tộc nhíu mày, dù sao dựa theo thường lệ, nhị đẳng khách liêu cần tu vi Luyện Thần Kỳ mới có thể đảm nhiệm được.

- Ngươi đúng là ma tu!

Cùng hắc bào thanh niên ở giữa không trung giao chiến, con ngươi Trương Cuồng co rụt lại, mặt lộ vẻ hoảng sợ, vội vã tế ra một ngụm linh kiếm hỏa quang vọt lên cao cùng bạch cốt trảo kia " đinh đinh đinh" giao kích cùng nhau.

Hắc bào thanh niên khoanh chân giữa không trung, hai tay hoa động, trong bạch cốt trảo lại ó một tia tử hắc sắc viêm hỏa, bốn phía ma khí càng mãnh liệt, từng đoàn hắc sắc cương phong bỗng nhiên lao xuống, đem Trương Cuồng làm cho bại lui liên tiếp.

Lấy cổ tích vết chân làm trung tâm. Trương Cuồng và và thanh niên liên tiếp giao phong, sóng khí bắn ra tứ phía, phụ cận Tu Giả không dám dễ dàng tiếp cận, ở quang người du đấu cùng một chỗ.

- Phụ cận Hoàng Long Thành này thật ra rất ít nhìn thấy ma tu.

Từ Huyền đối với thân phận hắc bào thanh niên kia cũng là giật mình không nhỏ.

Ma tu và tiên tu kỳ thực thuộc về cùng một loại linh tu, chú trọng đối với chưởng khống vận dụng linh khí, thế nhưng ma tu nắm giữ lực lượng hắc ám bạo ngược, bá đạo vô tình, cùng tiên tu chính thống tuyệt nhiên tương phản, do đó hình thành hai lưu phái đối lập.

Nhìn tình hình lúc này, tu vi của hắc bào thanh niên thâm hậu, ma công tinh trạm, đơn giản thắng được Trương Cuồng, lại thêm kinh nghiệm chiến đấu càng phong phú, rõ ràng áp chế Trương Cuồng vài phần.

Ma tu tại khu vực Hoàng Long Thành, bản thân tương đối hiếm thấy, Trương Cuồng một trận luống cuống tay chân, cũng may hắn thi triển Lôi Điện tiên pháp, có thể khắc chế một ít ma công tầm thường, bằng không thế cục sẽ càng thảm liệt hơn.

- Không nghĩ tới Đông Phương gia sẽ có ma tu khách liêu bực này, tuổi còn trẻ, đã tu luyện đến Luyện Thần nhất trọng, xem ra Trương Cuồng có thể không phải đối thủ của người này.

Đám trưởng bối Trương gia sắc mặt ngưng trọng.

Lấy duyệt lịch của bọn họ, ma tu không tính là hiếm lạ gì, nhưng hắc bào thanh niên lúc này áp chế Trương Cuồng, cũng là sự thực không thể tranh cãi.

Đây là lần đầu tiên Từ Huyền nhìn thấy ma tu, chỉ có thể trong lúc nhàn rỗi, liếc hai mắt, bản thân hắn cũng phải ứng phó các cường giả Đông Phương gia khác.

Từ Huyền giao chiến với tên võ tu này, tu vi đạt được Luyện Khí bát trọng.

Ba ba phanh!

Từ Huyền không chút nào nhân nhượng, lực lượng cơ thể cường đại cùng viêm tính Nguyên lực cuồng bạo cùng võ tu kia cứng đối cứng liên kích ba lần.

- Tiểu tử này lực lượng thật đáng sợ...

Võ tu kia chỉ cảm thấy hai cánh tay đau nhức không ngớt, trong đó một tay hổ khẩu bị chấn liệt, trên người một trận khô nóng.

Từ Huyền ổn trọng cầu thắng, lại áp bách lần nữa, đem võ tu Luyện Khí bát trọng kia trực tiếp kích thương, người sau liên tục bại lui.

Tựa như hắn chuẩn bị nhất cử đem người này trọng thượng hoặc đánh chết, phía sau truyền đến một tiếng hô quát, một gã võ tu Đông Phương gia chợt từ sau người tập kích Trương Vũ Hàm.

Dưới tiền hậu giáp kích, Trương Vũ Hàm bị bức đến luống cuống tay chân.

Từ Huyền vội vã thân hình lóe lên, đi tới bên cạnh Trương Vũ Hàm, một quyền hung hăng oanh ra, một cổ đại thế chí viêm chí cương, theo đó lao ra.

- Phanh!

Cùng tên võ tu Luyện Khí cửu trọng kia đối kích với nhau, kêu lên một tiếng đau đớn, khí huyết bốc lên, bị chấn lui ra ngoài, vẻ mặt không thể tưởng tượng: vừa rồi giao thủ một hồi, hắn cảm giác đối phương đánh ra một quyền hình như sản sinh viêm hỏa ngập trời như hỏa sơn bạo phát, khiến cho thể xác và tinh thần của hắn như bị thiêu đốt, nôn nóng bất an.

Đẩy lùi cường địch, thân hình Từ Huyền lui về phía sau hai bước, nhưng thần tình bình thường, hiển nhiên chiếm thượng phong.

- Tiểu tử kia là ai, dĩ nhiên có thể áp chế cửu trọng Luyện Khí cửu trọng của bản tộc, để mất bảo bối nghìn vàng này vào tay Trương gia.

Trên phi chu đầu rồng, gia chủ Đông Phương Uy hơi âm trầm không cam lòng nói.

- Hồi bẩm gia chủ, người nọ hẳn là Trương gia khách liêu Từ Huyền, đã từng là một thành viên của Phong Vũ Môn, khá là được Trương gia coi trọng...

- Dĩ nhiên là người này, nghe Bá nhi từng đề cập qua.

Đông Phương Uy nhìn chăm chú quan sát thiếu niên kia, trong mắt lóe ra hàn quang.

- Ha ha! Từ Huyền này làm tốt lắm, không nghĩ tới hắn lại lấy tu vi Luyện Khí thất trọng, đẩy lùi cường giả Luyện Khí cửu trọng quả nhiên là một hạt giống tốt, thảo nào có thể lọt vào pháp nhãn nữ nhi bảo bối của ta. Ai còn dám nói hắn không có tư cách hưởng thụ đãi ngộ nhị đẳng khách liêu?

Gia chủ Trương Thiên Luân nhìn thiếu niên đứng thẳng kiên nghị kia, trên mặt tràn ngập vẻ vui mừng, càng nhìn càng thuận mắt.

Lúc trước mấy trưởng bối gia tộc có chút phê bình, lập tức im bặt vô thanh, mặt lộ vẻ kinh dị, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm thiếu niên kia, quan tâm nhất cử nhất động của hắn.

Đẩy lùi võ tu Luyện Khí cửu trọng kia, Từ Huyền không kiêu không vội, thân ảnh lui về phía sau, vừa lúc khẽ chạm đến phía sau bóng hình xinh đẹp ôn nhu cao vút, một tia hương thơm thanh nhã say mê tỏa ra, khiến hắn khí huyết tâm thần phấn chấn.

Hai người dựa lưng vào nhau mà đứng, đem võ tu Đông Phương gia trước sau công kích đẩy lùi ở ngoài.

- Cảm ơn Huyền ca.

Trương Vũ Hàm lộ ra một tia kinh hỉ, từ trên khuôn mặt tinh mỹ như ngọc, hiện lên ráng hồng không thể nhìn rõ, nhưng đôi mắt đẹp xẹt qua Trương Cuồng và thanh niên ma tu chiến đấu cách đó không xa, đôi mi thanh tú hơi nhíu lại, lộ ra vẻ lo lắng thật sâu.

Từ Huyền thoát thân viện trợ, thự đã giải vây cho nàng, làm Trương gia tiểu thư rất dễ bị đệ tử Đông Phương gia tính kế.

- Ngươi không nên đi đơn độc.

Phía sau thiếu niên rất anh tuấn, thanh âm trong trẻo, không mang theo một tia gợn sóng, lẳng lặng nhìn chằm chằm tên võ Luyện Khí Luyện Khí còn mặt lộ vẻ kia.

- Ừm.

Trương Vũ Hàm lộ ra một tia nhu thuận sắc thái nữ nhi, lần đầu cùng với nam tử thân thể va chạm như vậy, khiến tim nàng đập nhanh hơn, thân thể mềm mại lại chỉ cảm giác được thiếu niên phía sau như một thiết bản cứng rắn, toả ra một tia nóng rực không có bất cứ phản ứng gì đặc biệt, đủ để cho ngoại nhân líu lưỡi: người này rốt cuộc có phải là thân thể huyết nhục, tại Hoàng Long đệ nhất mỹ nữ trước ôn hương nhuyễn ngọc, còn có thể thờ ơ.

- Tiểu thư, ta đến giúp ngươi.

Lúc này một vị Luyện Khí cửu trọng tiên tu khác của Trương gia tới rồi, đem võ tu Đông Phương gia Luyện Khí cửu trọng kia bức lui.

Hai người lúc này mới xa nhau,

Trong mắt Từ Huyền lý trí lãnh tĩnh như tử thủy dần dần tiêu tán.

Trên tràng một bên khác, hắc bào ma tu và Trương Cuồng càng đấu càng phát ra mãnh liệt, mà người sau hiển lộ ra thế bại lui, không biết có thể kiên trì được bao lâu.