Tiên Hà Phong Bạo

Chương 2: Thiếu niên Từ Huyền (2)

Luyện thể cửu trọng, mỗi một tam trọng là một cái rào ngăn lớn, Từ Đại Hổ đạt được luyện thể tứ trọng đủ để coi rẻ những người thợ mỏ chỉ luyện thể nhị trọng này.

- Lẽ nào ngày đầu tiên ta đến quáng địa làm việc lại bị giày vò đến chết?

Lúc này Từ Huyền quỳ rạp trên mặt đất, bi ai vô lực, hai tay gắt gao chụp lên mặt đất.

Đối với hung danh của Từ Đại Hổ, hắn đã sớm nghe qua, thậm chí còn cảm thấy quen thuộc nữa.

Làm quản sự của quáng địa, trong phạm vi quy tắc của Từ Đại Hổ, chỉ cần không làm ra tai nạn chết người, hắn muốn dằn vặt ai đó thật sự quá đơn giản… chỉ là.

- Từ Đại Hổ, dừng tay!

Đột nhiên một thân ảnh trung niên lao tới gần.

Người này chính là phụ thân của Từ Huyền.

- Từ Chính, ngươi đã là tàn phế, tu vi bị thoái hóa xong luyện thể tam trọng, còn muốn đấu với ta sao?

Từ Đại Hổ cười lạnh một tiếng, thu hồi roi da trong tay, vẻ mặt trêu tức nhìn về phía phụ thân Từ Huyền.

- Làm phụ thân, không dạy được con, theo lý nên chịu phạt thay con.

Từ phụ khom người xuống, cười làm lành nói.

- Được được được!

Khóe miệng Từ Đại Hổ hiện lên vẻ tươi cười, hung quang trong mắt càng tăng.

Trước kia, hắn và Từ phụ đều là nhân tài kiệt xuất trong thôn, đã từng kết thù oán với nhau.

Nếu như nghiêm phạt này có thể rơi xuống người Từ phụ, trong lòng hắn sẽ hết giận và thống khoái.

Trong mắt Từ Đại Hổ lóe lệ quang mãnh liệt, roi da trong tay phát ra tiếng rít sắc bén, hàn phong ập tới.

- Vút – đét!

Từ Huyền chỉ cảm thấy một bóng lưng quen thuộc mà tang thương đang che ánh nắng mặt trời, che đi ánh mắt âm lãnh độc địa của Từ Đại Hổ, đỡ cho mình một roi cực mạnh kia.

- Phụ thân…

Từ Huyền cay đắng trong lòng, con mắt đỏ lên, nhìn về phía phụ thân thường ngày khiêm khắc không nói câu nào.

Vào lúc này, hắn chỉ có thể nhìn bóng lưng phụ thân, đáy lòng dâng lên một cỗ xúc động không hiểu.

Giờ khắc hắn càng thêm hiểu ra, phụ thân lấy thân thể tàn phế làm việc quần quật cả ngày ở quáng địa là như thế nào.

- Chát! Chát! Chát!...

Ngay sau đó, từ quáng địa của Đại Từ gia truyền đến một trận âm thanh roi da.

Từ phụ rất có kinh nghiệm nằm cuộn mình trên mặt đất, hai tay ôm lấy đầu không rên một tiếng thừa thụ hết đống roi da kia. Dù vậy trên người hắn cũng loang lổ rất nhiều vết máu khiến người khác nhìn thấy mà giật mình.

Từ Huyền rung động trong lòng, nghiêm phạt của chính mình lại để cho phụ thân gánh chịu!

Nam tử hán, đỉnh thiên lập địa. Đọc Truyện Online Tại http://truyenfull.vn

Chính mình gây họa, nào lại để người khác gánh chịu!

Lồng ngực hắn như có lửa giận thiêu đốt, một cỗ nhiệt huyết vọt lên, nguyên bản thân thể kiệt lực dĩ nhiên nhảy dựng lên, rít gào một tiếng:

- Từ Đại Hổ, đừng đả thương cha ta…

Vào thời khắc mấu chốt, hắn bộc phát ra sức mạnh siêu việt lăng không đánh về phía Từ Đại Hổ.

- Huyền nhi, không nên….

Từ phụ đang thừa nhận nỗi đau do roi da chợt biến đổi thần sắc.

- Muốn chết!

Từ Đại Hổ cười lạnh, cũng không quay đầu lại, chỉ vươn ra một đầu ngón tay.

Chỉ là một đầu ngón tay giống như sắt thép mang theo một cỗ lệ phong bén nhọn bắn ra.

Khi đạt tới luyện thể tứ trọng, trong cơ thể sẽ tu luyện ra một loại lực lượng nội kình, đây cũng là điểm khác biệt giữa tứ trọng và dưới tứ trọng.

- Thình thịch…

Thân thể Từ Huyền giống như bóng cao su bị đầu ngón tay bắn ra xa, rơi xuống gần như ngất lịm.

- Chát! Chát! Chát!...

Roi da tiếp tục hạ xuống, khóe miệng Từ Đại Hổ chợt hiện một tia trào phúng:

- Từ Chính, một phế nhân như ngươi thật đáng buồn.

- Đúng, ta là một phế nhân.

Thanh âm Từ phụ khàn giọng, cúi đầu xuống:

- Còn mong Từ quản sự khoan dung, đại nhân không chấp tiểu nhân.

Thấy phụ thân bị vũ nhục như vậy, Từ Huyền toàn thân vô lực thấy chua xót trong lòng.

Để sinh nhai, phụ thân đã nỗ lực bao nhiêu tại quáng địa?

Mà chính mình chỉ có tu vi luyện thể nhất trọng, ngay cả một ngón tay của Từ Đại Hổ cũng không đánh lại.

- Lực lượng, lực lượng của ta thiếu quá nhiều, dù mười người hai mươi người như ta cũng không phải đối thủ Từ Đại Hổ… vì sao bình thường ta không nỗ lực tu luyện, vì sao ta không thể mạnh lên?

Vào giờ khắc này, Từ Huyền cảm giác chính vô cùng nhỏ yếu, trong lòng sinh ra một cỗ oán hận và không cam lòng.

- Đốc công! Ở đây xuất hiện một khoáng thạch lạ, không móc lên được!

Chính vào lúc này, một người thợ mỏ đột nhiên hô lên.

- A!

Từ Đại Hổ thu hồi roi da, ngưng mắt nhìn về phía khoáng thạch màu xanh đen dưới chân thợ mỏ kia.

Mặt ngoài khối đá xanh đen kia có khắc hoa văn thần bí, đưa tay lên sờ có một loại cảm giác lạnh lẽo thấu xương.

Chẳng lẽ là Linh quáng thạch trong truyền thuyết?

Từ Đại Hổ cảm thấy sốc trong lòng.

Nhân loại của Dương Mẫu thôn đa số đều là luyện thể phàm sĩ bị vây dưới tầng chót Tu giới.

Linh quáng thạch có người nói là tài liệu của tiên sĩ, tiên sư trong Tu giới để luyện ra thần binh kỳ bảo.

- Mấy người các ngươi qua đây! Móc xung quanh chỗ này ra.

Từ Đại Hổ liếm môi, vẻ mặt vô cùng hưng phấn, nếu có thể đào móc ra Linh quáng thạch, không biết Đại Từ gia sẽ thưởng chính mình như nào.

Sột soạt…

Bảy tám thợ mỏ cùng nhau huy động cuốc, mắt thấy khoáng thạch màu xanh đen kia càng ngày càng lộ ra nhiều.

Tim mọi người không hiểu vì sao đập càng lúc càng nhanh hơn, trong mắt lộ vẻ hưng phấn.

Tất cả mọi người đều mong chờ.

Ngay cả Từ Huyền đang chuẩn bị rời đi cũng tò mò tới gần.

- Đang…

Đột nhiên khoáng thạch thần bí bạo liệt thành vô số mảnh, phát tán ra ánh sáng màu xanh, dùng một lực đạo mạnh mẽ đánh bay đám thợ mỏ xung quanh ra ngoài.

- A…a……

Bảy tám người thợ mỏ bị đánh bay lên vách núi đá, mất mạng tại chỗ, huyết nhục thành một đống bầy nhầy.

Từ Đại Hổ phản ứng cực nhanh nhưng vận bị một tia nước xanh đen bắn vào, chật vật lui lại vài trượng, bản thân bị trọng thương.

Về phần Từ Huyền, thân hình gầy yếu bị tia nước xanh đen bắn qua cũng ngã nhào xuống mặt đất, kêu thảm một tiếng rồi hôn mê luôn…

- Huyền nhi!

- Không tốt! Tai nạn chết người…

Đột nhiên, cả quáng địa đều hỗn loạn và khủng hoảng.

Không ai chú ý tới, một tia nước màu xanh đện sau khi bắn vào người Từ Huyền xong, bị thân thể hắn hấp thu một bộ phận, sau đó biến mất trong nháy mắt.

Trước mặt Từ Huyền tối sầm, thân thể mất đi tri giác nhưng ý thức lại không bị hon mê, hắn bị một đạo ánh sáng màu xanh đen nhạt dẫn đường đi tới ý thức không gian xa xôi vô tận.

Đại não của nhân loại là bộ vị thần bí khó lường nhất.

Mà vào lúc này, ý thức của Từ Huyền dần dần phiêu xa, rơi khỏi địa bàn của mình mà tiến nhập vào một khu vực không biết.