Playboy mà Lâm Thính Hải muốn không phải rất khó mua, cho dù loại tạp chí này trong nước không được bày bán công khai, nhưng chỉ cần lên mạng, tất cả đều có thể giải quyết. Nan đề mà Tiêu Dật phải đối diện là, y làm sao có thể biết bên trong quyển Playboy nào sẽ có nội dung Lâm Thính Hải thích, y cũng không thể mua hết toàn bộ Playboy được phát hành mấy năm gần đây, lật từng quyển để xem đi.

Sau khi nghĩ tới nghĩ lui, Tiêu Dật không thể không tiếp tục tìm tới cửa hàng vật dụng người lớn đó, nhìn biểu tình của ông chủ tiệm lúc nhét quyển tạp chí đó cho y, chắc là rất quen thuộc với cái này.

Tối chín giờ, Tiêu Dật lại lần nữa xuất hiện trong cửa tiệm đã tới mấy lần. Mắt thấy lão Vương coi tiệm sau khi thấy y trên mặt liền theo thói quen trưng ra biểu tình thương hại, Tiêu Dật vội giành trước mở miệng, “Thuốc lần trước rất công hiệu, lần này tôi tới có chuyện khác.”

Vẻ thương hại trên mặt lão Vương biến mất, trở thành hiếu kỳ, “Chuyện gì?”

Tiêu Dật hít sâu thật sâu một hơi, động tác nhanh chóng móc một trang báo bên trong túi ra, cấp tốc mở miệng nói: “Tôi muốn hỏi, hình giống vậy còn có trên quyển tạp chí nào?” Trang báo này chính là trang mà Lâm Thính Hải thích, dưới tình huống Lâm Thính Hải và Từ Sắt Nguyên làm sao cũng không chịu để Tiêu Dật mang quyển Playboy đó đi, Tiêu Dật không thể không xé riêng trang này.

Ánh mắt lão Vương nhìn lên trang báo trong tay Tiêu Dật, đợi sau khi ông nhìn rõ nội dung bên trong, ánh mắt nhìn Tiêu Dật có thể coi là thương hại sâu sắc.

“Cậu thích dạng này?” Lão Vương ngữ điệu cổ quái mở miệng.

Tiêu Dật phí công giải thích: “Không phải tôi, là bạn tôi.”

Lão Vương thở dài thật sâu, dùng vẻ mặt bi thương nhìn Tiêu Dật một lúc, quay đầu lục một quyển tạp chí dưới quầy ra, giao cho Tiêu Dật.

“Cho cậu, đây chắc là phong cách mà bạn cậu thích.” Lão Vương đặc biệt nhấn mạnh chữ bạn.

Mấy chữ màu đen cực lớn [SM & Nữ vương hoa viên] đập vào mắt Tiêu Dật, Tiêu Dật: “…”

Ôm tâm trạng vò mẻ không sợ nứt, Tiêu Dật nỗ lực giả bộ thần sắc thản nhiên, sau khi cầm quyển tạp chí nhanh chóng trả tiền rồi đi. Chỉ là dưới ánh mắt muốn nói lại thôi của lão Vương sau lưng, bước chân của Tiêu Dật đặc biệt có cảm giác như bỏ chạy bán mạng.

Cho tới khi bóng dáng Tiêu Dật biến mất, lão Vương mới thu ánh mắt lại, vốn cho rằng bệnh của cậu nhóc này khỏi rồi, không ngờ cư nhiên phải dựa vào loại kích thích này mới có thể cương được, quả thật là càng đáng thương mà.

Rời khỏi cửa tiệm đó rồi, Tiêu Dật nhanh chóng nhét quyển tạp chí vào trong túi, y không hy vọng lại bị người khác thấy được. Khi y đang do dự trở về tiên giới ngay bây giờ hay ở lại nhân giới một đêm, Bạch Kỳ gọi điện thoại tới.

“A lô, tiểu Dật cậu ở đâu? Mình nghe mấy dì cách vách nói thấy cậu về rồi?”

Như vậy không cần chọn nữa, Tiêu Dật dứt khoát mở miệng nói, “Mình đang ở gần trường nghệ thuật, cậu có muốn cùng đi ăn đồ nướng không, chính là tiệm chúng ta thường đi.”

“Đồ nướng? Đợi mình, mình tới liền.” Tiêu Dật và Bạch Kỳ trước kia thường xuyên tới một tiệm gần đây, vì tiệm này có tương gia truyền, đặc biệt nổi tiếng trong mấy trường học xung quanh, tiệm này làm ăn cũng không phải tốt bình thường, bất kể mùa đông mùa hạ, lúc này bên trong cũng chật ních. May mà hiện tại là nghỉ hè, phần lớn học sinh đều về nhà, khi Tiêu Dật chạy tới, không đợi bao lâu đã có chỗ ngồi. Sau khi gọi một vài xâu nướng mà hai người thường ăn, Tiêu Dật gọi thêm hai chai bia, kiên nhẫn chờ Bạch Kỳ.

“Tiểu Dật!” Bạch Kỳ tới rất nhanh, Tiêu Dật vẫy tay với cậu, liền thấy Bạch Kỳ cười híp mắt chạy qua.

“Mấy ngày nay cậu đi đâu? Điện thoại cũng không gọi được.” Bạch Kỳ còn chưa ngồi xuống, đã liên tục oán trách.

Tiêu Dật cười cười không nói, y ở tại tiên giới, di động bị ném ở nhà. May mà Bạch Kỳ chỉ tiện mồm oán trách, cũng không có ý truy tận gốc. Sau khi ngồi xuống cạnh Tiêu Dật, Bạch Kỳ bưng chai bia trước mặt uống từng hớp lớn vẻ mặt thỏa mãn mở miệng, “Thời tiết kiểu này, chỉ có bia lạnh mới sướng.”

Tiêu Dật gật đầu, coi như tán đồng lời Bạch Kỳ.

Bạch Kỳ lại uống tiếp mấy ngụm, mới bỏ chai bia xuống nhìn Tiêu Dật: “Tiểu Dật, sau khai giảng cậu có dự tính gì?”

“Dự tính?”

Bạch Kỳ gật đầu, “Khai giảng là năm tư rồi, cậu nếu không làm nghiên cứu sinh, thì cũng nên nghiên cứu chuyện thực tập.” Chuyện là, Bạch Kỳ và Tiêu Dật cùng tuổi, nhưng vì cha mẹ nuôi của Tiêu Dật qua đời, chỉ còn lại một mình y, Bạch Kỳ không biết từ lúc nào đã dưỡng thành thói quen chăm sóc Tiêu Dật. Quen biết nhiều năm, Bạch Kỳ biết rõ tính tình Tiêu Dật, Tiêu Dật thích cuộc sống đơn giản an tĩnh, lại thêm không có áp lực kinh tế, ý thức của Tiêu Dật đối với công việc là vô cùng mỏng. Cậu cảm thấy nếu cậu không nhắc nhở Tiêu Dật, Tiêu Dật khẳng định không có suy nghĩ thực tập.

Quả nhiên, cậu vừa nói xong, Tiêu Dật đã lắc đầu, “Mình không định thực tập.”

“Tại sao?”

Cuộc sống ở tiên giới còn không biết sau này sẽ thế nào, Tiêu Dật tạm thời không muốn để Bạch Kỳ dính vào, nghe vậy chỉ hàm hồ giải thích, “Dù sao mình tốt nghiệp rồi cũng không dự định đi làm, cậu biết mà, có đơn thì nhận, không đơn thì nghỉ, cũng rất tốt, thực tập hay không đối với mình không ảnh hưởng.” Chuyên ngành của Tiêu Dật là thiết kế phần mềm, trước đó y đã từng nói với Bạch Kỳ dự định sau khi tốt nghiệp, Bạch Kỳ tuy cảm thấy cuộc sống kiểu này quá mức tự bế, nhưng thấy Tiêu Dật thái độ kiên quyết, cũng chỉ đành từ bỏ vấn đề này chuyển sang nói chuyện khác.

Hai người ăn bữa này rất lâu, đến lúc cuối Bạch Kỳ đã say bất tỉnh nhân sự, cũng chỉ có Tiêu Dật còn lại chút tỉnh táo. Tiêu Dật không dễ gì mới đưa được Bạch Kỳ về nhà, sau khi cự tuyệt đề nghị y ngủ lại một đêm của Bạch Vi, Tiêu Dật ra ngoài tìm một góc không người trực tiếp về tiên giới.

Tiên khí nồng đậm ập vào mặt, Tiêu Dật cũng bớt say rượu không ít. Thời gian của tiên giới và nhân giới đều giống nhau, lúc này cũng đang là buổi tối, Tiêu Dật nhất thời không muốn ngủ, bưng trà vừa pha lặng lẽ ngồi dưới gốc cây trong viện. Lời của Bạch Kỳ tối nay khiến Tiêu Dật lại lần nữa nghĩ tới chuyện kiếp trước, theo quỹ đạo của kiếp trước, còn thêm vài tháng nữa, y sẽ bị Tiêu gia tìm được mang về tiên giới. Mấy ngày nay tuy y không cố ý nghĩ tới, nhưng thật ra y hiểu rõ nếu Tiêu gia thật sự tìm tới cửa, y căn bản không có quyền cự tuyệt. Cho dù Tiêu gia thật ra căn bản không ai nguyện ý đón y về tiên giới, nhưng vì để làm cho ông ngoại xem, cũng là cho người ngoài xem, bọn họ nhất định phải dẫn y về tiên giới ra vẻ.

Cũng như kiếp trước, y chính là bị Tiêu gia cưỡng ép mang về tiên giới. Đáng cười là, kiên nhẫn lớn nhất của Tiêu gia cũng chỉ có vậy. Sau khi y về tiên giới, Tiêu gia giam cầm y trong đại trạch Tiêu gia như nuôi một sủng vật. Lúc này ông ngoại đang bận rộn tập trung dược liệu luyện chế bổn nguyên đan, mà y hoàn toàn không biết chút gì của tiên giới, mù mờ sống trong Tiêu gia hai tháng, cuối cùng trước khi bổn nguyên đan luyện chế thành công mang theo lòng đầy nghi hoặc chết dưới đáy sông Linh Hư.

Trùng sinh lần nữa, Tiêu Dật không hy vọng lặp lại con đường kiếp trước, bất kể là bị Tiêu gia giam cầm trong đại trạch Tiêu gia, hay mù mịt chết dưới đáy sông Linh Hư. Trên thực tế, Tiêu Dật không cảm thấy hứng thú gì với thân phận Tiêu gia, bao gồm cả tất cả những thứ thân phận này mang tới, Tiêu Dật chỉ muốn sống cuộc sống bình ổn an tĩnh của mình. Nếu có thể để y được chọn lựa, Tiêu Dật thực sự không muốn trở lại Tiêu gia, trước không nói bổn nguyên đan có thể tạo tiên cách trong người y không, chỉ nói cho dù bổn nguyên đan có tác dụng với y, một tiên nhân cấp thấp từ đầu tới chân như y, dựa vào cái gì cùng những huynh đệ tuấn kiệt được tiên giới công nhận đó tranh đoạt gia sản Tiêu gia, dựa vào thân phận y là đích tử đích tôn của Tiêu gia sao? Nếu Tiêu gia xem trọng cái này, năm đó cũng sẽ không dứt khoát bỏ rơi y.

Vì suy nghĩ này, sau khi biết mình có thể tùy ý qua lại hai giới tiên nhân, Tiêu Dật không phải chưa từng nghĩ qua đi tìm ông ngoại, ngăn cản ông ngoại đưa bổn nguyên quả tới Tiêu gia, tiêu diệt tất cả ngay lúc bắt đầu, nhưng theo tin tức có được từ kiếp trước, lúc này ông ngoại đang ở Hư Vô hải, y căn bản không có cơ hội liên lạc với ông ngoại.

Tiêu Dật thở dài nặng nề, nếu sự xuất hiện của bổn nguyên quả là không thể nghịch chuyển, vậy y muốn thay đổi vận mệnh duy nhất chỉ có thể dựa vào chuyện y tới tiên giới sớm hơn Tiêu gia dự tính, y có mấy tháng để chậm rãi hiểu rõ tiên giới, thậm chí kết giao vài người bạn. Sẽ không sống mù mịt như ‘mắt mù tai điếc’ tại đây, cái gì cũng không biết, vô tri mà đáng thương nữa.

Kiếp trước y chết trong mơ hồ, trọng sinh lần nữa y không muốn lại chết trong mơ hồ.

Suy nghĩ hỗn tạp lướt trong đầu, Tiêu Dật lắc đầu, theo thói quen ấn tay lên ngực, khi đang định trở về phòng, giây tiếp theo, cả người Tiêu Dật đông cứng tại đó. Y mở bừng mắt ra, không dám tin cúi đầu nhìn chỗ tim mình.