Thành lập công ty cũng coi như một chuyện đại sự, Từ Sắt Nguyên cực lực khuyến khích hai người cùng ra ngoài ăn một bữa. Lần trước vì Sở Mặc, ai cũng ăn không vô, lần này Từ Sắt Nguyên tỏ ý nhất định phải ăn tận hứng.

Lâm Thính Hải khó xử nhíu mày, “Ta không đi đâu, cô cô còn đang đợi ái phách mà.”

Từ Sắt Nguyên không cho là đúng, phất tay, “Không phải chỉ là nữ ma đầu Lâm Di Nguyệt đó thôi sao, sợ cái gì? Chúng ta đến Huyền Hồ cảnh ăn, cậu đưa về nhà trước, chúng tôi ở ngoài đợi cậu.”

“Phốc!” Tiêu Dật xém chút phun nước miếng, y cho rằng Từ Sắt Nguyên sẽ nói gì, kết quả nói tới nói lui vẫn là sợ Lâm Di Nguyệt.

Từ Sắt Nguyên cười lúng túng, tìm cớ cho mình, “Ta đây cũng chỉ là khách hàng đứng nhất thôi.”

Ba người định xong ra cửa, Từ Sắt Nguyên huýt sáo một tiếng, xích viêm sư hống thú dừng ở không xa lập tức vọt tới, đậu ngay trước cửa nhà Tiêu Dật.

Một màn này rơi vào mắt Sở Mặc đang ở không xa, Sở Mặc đảo mắt nhìn qua ba người, nói với Lưu Chính đứng sau lưng: “Ngươi đi theo xem thử, bọn họ đang muốn đi đâu? Làm gì?”

“Vâng!” Lưu Chính cung kính nói.

Sở Mặc nghĩ tới động tĩnh sáng nay do Lâm Di Nguyệt làm ra, nghĩ nghĩ lại bổ sung, “Gặp phải Lâm Di Nguyệt thì trở về.”

“Đại nhân?”

Lưu Chính đang định nói gì đó, Sở Mặc đã ngăn cản hắn, “Ngươi không phải là đối thủ của Lâm Di Nguyệt.”

Sở Mặc nói rất trực tiếp, Lưu Chính chỉ đành không tình nguyện cúi đầu, “Vâng, đại nhân!”

Thân ảnh Lưu Chính rất nhanh biến mất, Sở Mặc nhìn ra cửa sổ, chỉ thấy bóng lưng xích viêm sư hống thú đi xa. Hiện tại xem ra, Lâm gia, Từ gia và dư nghiệt Vân Lam dính líu với nhau đã là sự thật, Sở Mặc muốn biết một chuyện là, bọn họ rốt cuộc đang âm thầm mưu tính cái gì? Nghĩ tới sự xuất hiện của Lâm Di Nguyệt, chân mày Sở Mặc nhăn lại, tuy hắn không có qua lại gì với Lâm Di Nguyệt, nhưng đối với tên của nàng ta vẫn như sấm bên tai, không ngờ ngay cả nàng ta cũng tham gia vào. Không biết dư nghiệt Vân Lam dựa vào cái gì đả động được Lâm Di Nguyệt, Sở Mặc thật sự càng lúc càng hiếu kỳ.

Tất cả những gì phát sinh trong tối, ba người Sở Mặc hoàn toàn không hay biết, trong thất ngọc ling lung xa, Từ Sắt Nguyên đang chỉ vào Tiêu Dật cười ha ha, thì ra Vượng Tài không chịu ngoan ngoãn bị Tiêu Dật thắt ở thắt lưng, cố chấp muốn nằm trên đầu Tiêu Dật.

Tiêu Dật đối với chuyện này đau đầu không thôi, khi ở nhà y cũng không nghĩ ngợi gì cho Vượng Tài ở đó, nhưng ở trước mặt người ngoài, Tiêu Dật không dám tưởng tượng cảnh này cho lắm.

Lâm Thính Hải đồng tình nhìn Tiêu Dật đang giằng co với Vượng Tài, thầm nghĩ nên tìm cơ hội đem túi càn khôn trong nhà tặng cho Tiêu Dật thì hơn, Từ Sắt Nguyên không biết Lâm Thính Hải nghĩ gì, ở một bên chỉ sợ thiên hạ bất loạn vui sướng trên tai họa người khác.

Ba người một túi trong khoang xe đang ầm ĩ lợi hại, thất ngọc linh lung xa vẫn luôn bình ổn đột nhiên bị chấn động kịch liệt một cái, Tiêu Dật ngồi không vững, đập thẳng vào khoang xe, “bịch” một tiếng, sau lưng bắt đầu nóng rát. Khi y bị tông ngã, Vượng Tài vẫn luôn ở trên đầu y trực tiếp bị văng ra một góc xe.

Tiếng gầm gừ tức giận bất an của xích viêm sư hống thú truyền vào trong khoang, Từ Sắt Nguyên quái dị: “Lẽ nào lại là Điền Cách Phi?”

Vừa nói xong, lại một lực lớn hung hăng đập lên xe, Lâm Thính Hải giữ chắc Tiêu Dật, đảo người nhảy ra ngoài. Từ Sắt Nguyên cùng Tiêu Dật nhìn nhau một cái, cũng nhảy ra theo. Hai người lập tức ý thức được, bọn họ gặp phải phiền toái. Những gì trước mắt đã không phải là cảnh sắt tiên giới quen thuộc, mà lan tràn một làn sương xám nhìn không rõ, thậm chí ngay cả Lâm Thính Hải nhảy khỏi xe trước họ một bước cũng đã mất dấu trong làm sương xám này, Từ Sắt Nguyên giật mình phẫn nộ nói: “Là trận pháp.”

Sắc mặt Tiêu Dật trở nên khó coi, đối phương rõ ràng là nhắm vào ba người họ, là ai?

Ở chung lâu như thế, Từ Sắt Nguyên đã biết Tiêu Dật tu vi không tinh, lập tức bước lên một bước, vô cùng tự nhiên bảo vệ Tiêu Dật sau lưng. Một tia sáng vàng sáng lên ở bắp tay trái của Từ Sắt Nguyên, vòng tay không bắt mắt bình thường hắn luôn mang theo thoáng chốc bùng phát kim quang, như nước chảy đảo qua toàn thân, rồi hóa thành một bộ áo giáp vàng bọc lấy người hắn.

Tiêu Dật kinh ngạc mở to mắt, y vẫn là lần đầu tiên biết vũ khí tiên giới còn có thể như vậy.

Từ Sắt Nguyên siết chặt nắm tay trái, hung tợn đấm một quyền vào sương xám trước mặt. Có tia sáng vàng đâm vào trong làn sương, trước mắt thấp thoáng hiện ra một khe hở, nhưng rất nhanh làn sương lại tụ hợp lại.

Từ Sắt Nguyên nhíu chặt mày, cảnh giác nhìn phía trước, nhanh chóng nói: “Tiêu huynh, cậu lên xe trước đi, thất ngọc linh lung xa có khắc cấm chế, có thể bảo vệ an toàn cho cậu.”

Tiêu Dật đứng sau lưng không nói gì, Từ Sắt Nguyên vô thức quay đầu, lại ngạc nhiên phát hiện, sau lưng hắn căn bản không có bóng dáng Tiêu Dật, ngay cả một góc thất ngọc linh lung xa cũng không thấy bóng dáng.

“Tiêu huynh, Tiêu Dật!”

Giọng nói lộ ra cấp thiết của Từ Sắt Nguyên xuyên qua làn sương mù, truyền vào tai Tiêu Dật, nhưng lúc này y lại căn bản không nói ra tiếng. Trước mặt tựa hồ có một lớp màn nhìn không thấu chặn lấy y, y có thể nhìn thấy Từ Sắt Nguyên đứng ở nơi cách mình vài bước, thậm chí ngay cả Lâm Thính Hải bọn họ cho rằng đã biến mất kỳ thật vẫn luôn đứng ở chỗ không xa, chỉ là hai người tựa hồ đều không thấy được nhau, tất cả xung quanh đều bị sương mù bao trùm.

Tiêu Dật không phải không nghĩ tới việc trở về nhân giới, nhưng năng lượng trong người y không đủ để mang theo người khác, y không thể bỏ mặc Từ Sắt Nguyên và Lâm Thính Hải lại đây. Đợi khi y tách khỏi Từ Sắt Nguyên, y kinh ngạc phát hiện, không gian xung quanh tựa hồ bị cái gì cầm cố, hiện tại y muốn rời khỏi cũng không được nữa.

“Ngươi chính là tay sai của kim ngư vệ?” Giọng nói âm trầm vang lên sau lưng.

Tiêu Dật đột ngột quay đầu, còn chưa nhìn thấy cái gì, mà cấm chế trên người tựa hồ đã được mở ra, y nhanh chóng mở miệng nói. “Tôi không biết ông đang nói gì, kim ngư vệ gì chứ, tôi không phải kim ngư vệ.”

“Hê hê, ngươi nói không phải thì không phải! Cho dù không phải cũng phải chết.”

Giọng nói chỗ tối lộ ra một cỗ âm độc, một cánh tay khô gầy đen đúa đột nhiên thò ra giữa không trung, vươn thẳng tới muốn bóp cổ Tiêu Dật.

Thân thể Tiêu Dật lại lần nữa bị giam cầm, y muốn động nhưng làm sao cũng không động được. Khi cánh tay đó tiến lại gần, vết bớt hình thái cực ở tim tựa hồ có một sức mạnh không ngừng xông phá cấm chế của nội thể, nhưng sức mạnh đó quá mức nhỏ bé, Tiêu Dật nhìn cánh tay gần trong gang tấc, trong mắt hiện ra một tia tuyệt vọng.

Lẽ nào trọng sinh một đời, y vẫn phải chết ở đây?

“Ngao!”

Khi ngón tay đó lập tức sẽ chạm vào Tiêu Dật, Vượng Tài không biết từ chỗ nào chui ra, cản trước mặt Tiêu Dật, há miệng muốn nuốt cánh tay trước mặt.

“Linh khí? Tìm chết!”

Người trong bóng tối sau khi bị dọa, rất nhanh phát hiện hóa ra là một túi càn khôn có mở linh trí, lập tức đại nộ. Hắn không xem Vượng Tài ra gì, trực tiếp mở năm ngón, muốn vặn Vượng Tài vào lòng bàn tay.

Tâm Tiêu Dật trầm xuống, y không biết Vượng Tài sao lại đột phá được cầm cố lao ra, nhưng sự xuất hiện của Vượng Tài căn bản không giúp được gì. Theo như Tiêu Dật biết, túi càn khôn chỉ có thể hút vật chết, căn bản không thể nào hút sinh linh sống. So với việc Vượng Tài bị y liên lụy, không bằng nhanh chóng rời khỏi đây.

Tiêu Dật muốn bảo Vượng Tài đi, nhưng y còn chưa nói ra, mắt thấy Vượng Tài đã sắp bị bắt, giây tiếp theo, tình hình tại đó nghịch chuyển thật lớn, Vượng Tài thế nhưng một hơi nuốt luôn cánh tay đối phương.

Tiêu Dật há miệng trợn mắt nhìn một màn trước mặt, một bóng dáng khô héo gầy đét trong hư không bị Vượng Tài kéo ra, một người một túi tựa hồ triển khai lực kéo, bóng dáng cực lực muốn thoát khỏi Vượng Tài, mà Vượng Tài lại phồng miệng, từng chút một nuốt chửng bóng dáng đó.

Thân ảnh cuối cùng không chống lại được Vượng Tài, cả người bị Vượng Tài nuốt trọn, khi bóng dáng biến mất, sương mù xung quanh tản đi với tốc độ cực nhanh, cầm cố của Tiêu Dật cũng biến mất không thấy.

Vượng Tài vẻ mặt kiêu ngạo bay tới bên cạnh Tiêu Dật, “Vượng Tài từng nói mình rất lợi hại, hiện tại ngươi tin rồi chưa?”

Sắc mặt Tiêu Dật trở nên cổ quái, nghĩ tới người đàn ông ngay cả mặt còn chưa nhìn rõ hiện tại đã nằm trong bụng Vượng Tài, do dự một lúc, hỏi: “Ông ta chết rồi?”

Vượng Tài phi phi vài tiếng, “Vượng Tài khả ái như thế, sao có thể ăn người, lại nói hắn ta một chút cũng không dễ tiêu hóa, chỉ là tạm thời ném hắn ta ở bên trong thôi.”

Tiêu Dật yên tâm lại, y không phải vì mềm lòng không muốn giết người, mà là cảm thấy bên trong Vượng Tài đã cất không ít đồ của y, nếu có người chết trong đó, quả thật quá xúi quẩy.

Thân thể nho nhỏ của Vượng Tài chuyển một vòng trước mặt Tiêu Dật, cố ý cao ngạo mở miệng: “Vượng Tài vừa mới cứu ngươi, ngươi phải làm sao báo đáp Vượng Tài đây?”

Ánh mắt Tiêu Dật nhu hòa, “Vượng Tài muốn gì?”

Vượng Tài ngao một tiếng kêu lên: “Tinh ngọc, tinh ngọc, Vượng Tài muốn tinh ngọc sáng lấp lánh.”

Tiêu Dật bật cười, tuy có lúc Vượng Tài là đứa trẻ khó ưa, nhưng Vượng Tài cũng là đứa trẻ ngoan.

Khi sương mù tan đi, trận pháp xung quanh cũng không cách nào thành hình nữa, Từ Sắt Nguyên và Lâm Thính Hải rất nhanh phát hiện nhau, hai người đồng thời đi tới cạnh Tiêu Dật, “Tiêu huynh, cậu không sao chứ? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Tiêu Dật lắc lắc đầu, hai ba câu kể lại chuyện vừa rồi.

“Cậu là tay sai của kim ngư vệ?”

“Túi càn khôn có thể cất người?”

Câu trước là Từ Sắt Nguyên câu sau là Lâm Thính Hải, điểm chú ý của hai người vĩnh viễn bất đồng.

Tiêu Dật câm nín nhìn Từ Sắt Nguyên, “Anh cảm thấy kim ngư vệ sẽ thu tôi?”

Từ Sắt Nguyên cười hê hê, “Cũng phải, ngay cả ta còn không vào kim ngư vệ được, tiêu huynh còn không có hy vọng.”

Ba người tới lúc này căn bản đã hiểu được đại khái chuyện phát sinh vừa rồi, đối phương không biết tại sao nhận định Tiêu Dật là người của kim ngư vệ, lần này nhân lúc Tiêu Dật xuất môn muốn giải quyết y, xem ý tứ đối phương, chỉ là vây Từ Sắt Nguyên và Lâm Thính Hải, chủ yếu là nhắm vào Tiêu Dật mà tới.

Trải qua chuyện này, ba người đều không còn tâm tình ăn cơm, Từ Sắt Nguyên trực tiếp bảo xích viêm sư hống thú chạy ngược về Nhược Thủy châu.

Sau lưng họ, bóng dáng Lưu Chính xuất hiện trong hư không, nhíu mày tràn đầy khó hiểu. Biến cố trước đó quá mức đột ngột, đợi khi hắn phản ứng lại, ba người Tiêu Dật đã bị vây trong trận pháp. Lưu Chính thử tiếp xúc trận pháp, rất nhanh ý chức được tu vi của đối phương cao thâm hơn hắn, hắn đang dự định phát kim ngư lệnh thông báo Sở Mặc, trận pháp lại đột nhiên mở ra, ba người Tiêu Dật hoàn hảo không thương tổn bước ra.

Làm sao có thể!

Kim ngư vệ nhắm vào Tiêu Dật mấy ngày nay, sớm đã tra rõ ràng tu vi của ba người họ, cao nhất là Lâm Thính Hải, là tiên nhân bậc năm, thấp nhất là Tiêu Dật, chẳng qua mới vào bậc một, bọn họ rốt cuộc làm sao vô thanh vô tức phá trận pháp?

Thần sắc Lưu Chính trở nên ngưng trọng, lẽ nào bọn họ còn có con bài nào mà kim ngư vệ không biết hay sao?

Lời tác giả: Ý ý, xem ra các bạn thân ái không thích tiểu Vượng Tài, tôi chỉ đành nói, không có manh vật không đáng yêu, chỉ có tác giả viết không tốt, là tôi sai!!! Tôi vốn định viết Vượng Tài thành một tiểu manh vật, ai biết vô tình lại viết thành đại cường hào, cái này giống như là tiết tấu của dì ghẻ a!

Vượng Tài, xin lỗi rồi!

Ps, có bạn hỏi đẳng cấp tu vi trong văn, tu vi trong văn phân làm mười cấp, từ cao tới thấp phân biệt là cấp mười tới cấp một, tôi có vài tiên nhân nằm trên cấp mười đã thuộc vào phạm vi bán thần. Cùng một tu vi, tiên khí cũng từ cao đến thấp phân làm mười cấp, trong đó cấp một đến cấp ba được xem là hạ phẩm tiên khí, cấp bốn đến cấp bảy là trung phẩm, cấp tám trở lên là thượng phẩm tiên khí, đương nhiên từ trên cấp mười là thần khí trong truyền thuyết rồi.