Lăng Phượng Tiêu thoáng ghìm cương ngựa, tốc độ Chiếu Dạ hơi chậm lại.

“Ngươi không thoải mái sao?”

Lâm Sơ quả thật có chút khẩn trương, tay phải nắm chặt bờm ngựa đẹp đẽ của Chiếu Dạ.

Chiếu Dạ cọ cọ hắn.

Lâm Sơ nói: “Tay.”

Đại tiểu thư “Ừm?” một tiếng, sau đó nhẹ nhàng thu hồi cánh tay: “Nhất thời sơ sẩy, là ta thất lễ.”

Lâm Sơ thầm nghĩ, kỳ thật cũng không phải thất lễ, chỉ là đụng chạm bình thường mà thôi, nguyên nhân là Lăng Phượng Tiêu sợ hắn ngã ngựa.

Người cổ đại rất chú ý lễ nghi, Đại tiểu thư còn là một cô nương, ngồi sau lưng nửa ôm hắn như vậy, vẫn là hắn chiếm tiện nghi thì đúng hơn.

Nhưng nếu Lăng Phượng Tiêu không bỏ tay ra, đi thêm đoạn đường nữa, chỉ sợ hắn sẽ xỉu mất.

Tật xấu này xuất hiện từ bao giờ, hắn cũng không nhớ rõ nữa.

Chỉ nhớ lúc mười mấy tuổi, lúc đi học ở trường, biết con người phần lớn sống quần cư, mà hắn bất luận thế nào cũng không mở miệng nói chuyện với người khác được.

Khi đó hắn vẫn còn rất nhỏ, vẫn đang học tiểu học, ngày ngày một mình đi học tan học, trong khi bạn học tốp năm tốp ba tụ tập vui đùa bên cạnh.

Có lẽ cuộc đời của một người, kỳ thật từ lúc rất nhỏ đã được định hình rồi.

Cũng không phải không giao tiếp với người khác, một lần lúc hắn đang đi qua lối nhỏ, trước mặt bỗng nhiên lăn xuống một cây bút chì.

Ngồi cạnh đó là một thằng nhóc béo ú kiêu ngạo, cười hì hì nói: “Nhóc câm, nhặt bút lên đi.”

Nhặt, hay không nhặt, hắn chẳng nhớ nổi nữa, những tình huống tương tự đã xảy ra quá nhiều lần.

Mà lúc ấy, những người khác trong phòng học thường nghển cổ vây xem.

Hắn nhặt lên thì bị nói: “Ai, nhóc câm còn có thể nghe hiểu tiếng người sao!”

Không nhặt thì bị nói: “Nó không nói được, có phải lỗ tai cũng không nghe thấy gì hay không?”

Khán giả vây xem cười phá lên.

Kí ức thường rất mơ hồ, hắn không nhớ rõ chi tiết cụ thể, chỉ nhớ những đôi mắt lập lòe ác ý, những tiếng cười đùa xấu xa, cả phòng học đầy hơi nóng từ cơ thể con người, giống như hơi thở của một con quái vật khổng lồ xấu xí đầy mùi tanh hôi vậy.

Hắn muốn rời khỏi đó, rời khỏi những thứ này, thoát khỏi càng xa càng tốt.

Chỉ khi chạy đến một nơi không có ai ngoài hắn, hô hấp của hắn mới thông thuận hơn.

Theo thời gian, liền trở thành như bây giờ, dị ứng nghiêm trọng với người sống.

Trên người Lăng Phượng Tiêu có hương thơm như có như không, kéo hắn ra khỏi hồi ức.

Mùi hương thật thơm.

Đại tiểu thư tuy rằng tính tình không tốt, nhưng dù sao vẫn quang minh lỗi lạc, mỗi lần tức giận đều có nguyên nhân, tức giận xong cũng không ghi thù, vừa không ỷ thế hiếp người, lại không vênh mặt hất hàm sai khiến người khác, cho dù là khi còn nhỏ, cũng khác hoàn toàn cái tên béo ị ương ngạnh kia.

Nếu không vì chứng dị ứng đã thâm nhập vào cốt tủy này, chung sống hoà thuận với Đại tiểu thư, kỳ thật cũng không phải chuyện không thể chấp nhận.

Lâm Sơ cứ như vậy miên man suy nghĩ hồi lâu, bỗng nhiên phát hiện —— hắn đây là đang cố gắng giải vây cho Lăng Phượng Tiêu sao?

Vì duy trì quan hệ hữu hảo với phú bà, vậy mà hắn đã gần như vượt qua bóng ma tâm lý mười mấy năm qua rồi.

Lâm Sơ phỉ nhổ chính mình.

Đại tiểu thư tuy đã bỏ cánh tay khỏi eo Lâm Sơ, nhưng bởi vì còn phải ngự mã, nên tư thế hai người vẫn chẳng thay đổi nhiều lắm, vẫn là Lâm Sơ bị Đại tiểu thư nửa ôm vào người.

Hắn cố gắng hít sâu vài cái, cuối cùng cũng đã khá hơn.

Tốc độ Chiếu Dạ dần dần tăng nhanh, nửa khắc qua đi, đã nhanh như chớp phi lên đường núi.

Lăng Phượng Tiêu hỏi: “Đỡ hơn chưa?”

Lâm Sơ: “Ừm.”

Giọng nói Lăng Phượng Tiêu hơi vương ý cười: “Chiếu Dạ có một huynh đệ song sinh, tên là Chiếu Tuyết, đang nuôi ở Phượng Hoàng Sơn Trang, cùng Chiếu Dạ đều là thần tuấn nổi danh giang hồ, cũng rất đẹp đẽ, ta vì ngươi đã nuôi nó nhiều năm, ngươi không được sợ ngựa biết chưa.”

Đồ của Đại tiểu thư, từ đan dược, bảo vật rồi đến ngựa, không cái nào không phải bảo vật quý hiếm, tặng người ta không chút ngượng tay như vậy, làm Lâm Sơ hoàn toàn tê dại.

Nhưng lần này thì khác, hắn đã phát hiện được điểm mù.

Lâm Sơ: “Nhiều năm?”

“Bốn năm,” Lăng Phượng Tiêu nói, “Lúc ấy ta nghĩ, sau khi tốt nghiệp Học Cung, sẽ đi du lịch non sông, nếu không có con ngựa tốt, thì chẳng đủ sung sướng chút nào.

Ngươi phải bồi ta chơi, đương nhiên cũng phải dùng tọa kỵ ngang hàng, vừa lúc Chiếu Dạ Chiếu Tuyết là một cặp song sinh, nên ta phải nuôi hết.”

Lâm Sơ đại khái hiểu được logic Đại tiểu thư rồi.

Hóa ra Đại tiểu thư nuôi hamster cũng không phải nhất thời nảy lòng tham, mà là sớm có mưu lược.

Lồng sắt, vòng lăn, thức ăn đều đã chuẩn bị từ trước, sau đó chỉ cần đi kiếm một con thuận mắt, mang về.

—— Đại tiểu thư, ngươi làm như vậy, nhỡ vị hôn phu của ngươi biết thì sao?

A, còn có một khả năng khác, Chiếu Tuyết vốn dĩ là Đại tiểu thư chuẩn bị cho vị hôn phu chưa từng gặp mặt kia, nhưng trời không chiều lòng người, vị hôn phu đã chết, Đại tiểu thư bắt đầu sa ngã, bao dưỡng hamster, những thứ chuẩn bị trước đó tự nhiên hamster đều được hưởng.

Hắn không nói chuyện nữa, Lăng Phượng Tiêu cũng chuyên tâm ngự mã, Chiếu Dạ một đường phi nhanh, nó là linh mã, tốc độ không kém gì pháp thuật tu tiên, chỉ hơn một canh giờ, đã vượt qua không biết bao nhiêu tòa thành, đến một tiên sơn mây mù vờn quanh.

(sơn là núi)

Dưới chân núi dựng phiến đá, viết “Phàm nhân xin dừng bước.”

Lý do cũng dễ hiểu, nhiều môn phái tiên gia dựng đại trận hộ sơn, cũng nuôi rất nhiều linh cầm linh thú, ít nhiều hung dữ, nếu là phàm nhân không có tu vi vô tình bước vào, khó đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện.

Cho nên, một khi có phiến đá như vậy, có nghĩa phía trước chính là địa giới tiên gia.

Như Mộng Đường – môn phái xuất thân của Việt Nhược Hạc và Việt Nhược Vân.

Chiếu Dạ giảm tốc độ, tiến vào núi, đi qua một đoạn đường núi hiểm trở, phong cảnh trước mắt mở rộng.

Trên một sườn núi thoai thoải, là mấy tòa tiên trang ven sông, lưng dựa vào núi, hình dáng vô cùng đơn sơ tao nhã, gần như hòa thành một thể với ngọn núi ——cũng giống như “Đạo” nhất mạch tương thừa của Như Mộng Đường vậy.

Toàn bộ tiên đạo chia thành hai trường phái, “Phá Đạo” và “Hợp Đạo”.

Như Lăng Phượng Tiêu, dùng võ nhập đạo, điều khiển linh khí, là “Phá Đạo”, tu đến cực hạn, có thể thoát khỏi quy luật tự nhiên, lúc này trời giáng kiếp lôi, nếu như thành công độ kiếp, có thể thoát khỏi thế gian, bước lên Tiên giới, gọi là “Phi thăng”.

“Hợp Đạo” thì khác, người tu tiên theo phái này lấy Thiên Đạo vi tôn, lấy lĩnh hội quy luật Thiên Đạo làm chủ, chiêu thức võ công cũng dựa vào đó, khi bước vào cảnh giới lĩnh hội cao nhất, hồn phách sẽ đồng hóa cùng Thiên Đạo, thân thể tan biến trong thiên địa, gọi là “Vũ hóa”.

Tọa lạc phía tây đất Thục là Như Mộng Đường, chính là một bậc thầy “Hợp Đạo”, nội công thành danh “Vạn Vật Trong Ta” có thể cảm nhận biến hóa của từng ngọn cây cọng cỏ trong phạm vi mấy trăm dặm.

Hiện giờ ma vật đang lẻn vào Học Cung, muốn tìm ra ngọn nguồn, xin trợ giúp từ Như Mộng Đường chính là biện pháp nhanh nhất.

Cho nên, mục đích chuyến này của Lăng Phượng Tiêu chính là mời Việt lão đường chủ Việt Bất Hồn nội công thâm hậu nhất xuống núi.

Lăng Phượng Tiêu xuống ngựa, lại đỡ Lâm Sơ xuống ngựa, hai người đáp xuống đất xong, mới tiến lên gõ vang sơn môn: “Thượng Lăng Học Cung Lăng Phượng Tiêu cầu kiến Việt đường chủ.”

Ngay sau đó có một đệ tử áo lục kiểm tra tín vật Học Cung, tiến lên dẫn đường: “Đại tiểu thư, xin mời đi theo ta.”

Ồ, mọi người trong tiên đạo, tính cả tiểu đệ tử này, đều biết Lăng Phượng Tiêu là Đại tiểu thư sao.

Một đường đi qua vườn hoa hồ nước, tiến vào chính đường, liền thấy một nam nhân trung niên gầy guộc mặc y phục xanh thẫm đang ngồi đó.

Lăng Phượng Tiêu chào: “Việt đường chủ, ngài vẫn khỏe chứ.”

Việt đường chủ đáp: “Đại tiểu thư quang lâm phái nhỏ này, không biết là có chuyện gì?”

Lăng Phượng Tiêu liền kể ngắn gọn sự tình một lần nữa, sau đó nói: “Sự việc khẩn cấp, không thể không đến quấy rầy, nếu Việt đường chủ hoặc Việt lão đường chủ có thể giúp đỡ, Học Cung vô cùng cảm kích.”

Việt đường chủ nghe xong, nghiêm mặt nói: “Các đại môn phái đồng khí liên chi*, Học Cung lại là nơi tề tụ đệ tử trẻ tuổi từ các môn phái, Như Mộng Đường chắc chắn hết lòng tương trợ.” (đồng khí liên chi: như thể anh em)

Lăng Phượng Tiêu: “Vãn bối cảm tạ quý phái cao thượng.”

“Vốn là như vậy, không cần nói cảm tạ đâu.” Việt đường chủ dứt lời, vẻ mặt khó xử nói: “Việc này, sự việc trọng đại, môn nội công “Vạn Vật Trong Ta”, cha ta chắc chắn là người tinh thông nhất, nếu ông ấy ra mặt, tự nhiên mọi chuyện sẽ ổn thỏa…… Nhưng mà cha ta tuổi tác đã cao, mấy năm nay càng thêm hồ đồ, bây giờ ngay cả ta cũng không nhận ra, chỉ biết tự mình tìm vui, không biết có thể thuyết phục được hay không.”

Lăng Phượng Tiêu nói: “Để ta thử một lần xem.”

Việt đường chủ: “Chỉ có thể như vậy, mời đi theo ta.”

Đi qua một cây cầu, lộ ra một góc ngôi đình hóng gió, trên tấm biển khắc bốn chữ rất lớn “Đao kiếm như mộng”, nhẹ nhàng ẩn dật.

Không thấy một ai, chỉ nghe thấy tiếng nói chuyện, giống như đang tranh cãi.

Việt đường chủ hơi hơi ngượng ngùng: “Cha ta thích tranh luận với người khác, ta bèn mời tiên sinh dưới núi lên nói chuyện với ông ấy, hai vị chê cười rồi.”

Lăng Phượng Tiêu cười nói: “Lão đường chủ tâm hồn trong sáng nhân hậu, thật khiến người ta hâm mộ.”

Việt đường chủ cũng cười.

Lâm Sơ âm thầm quan sát Đại tiểu thư, phát hiện lúc người này giao thiệp với người ngoài, chu toàn thoả đáng, không quá thân thiện, nhưng lại không mất lễ nghĩa, rất có khí phái thong dong, vô cùng xinh đẹp.

Lúc bọn họ đến gần, giọng nói trong đình cũng ngày càng rõ ràng.

Ở giữa đình có một chiếc xe lăn bằng gỗ, ngồi trên đó là một ông lão tóc bạc, mặt mày hồng hào, cơ thể khỏe mạnh, mặc y phục xanh thẫm, là màu sắc Như Mộng Đường, xem ra đúng là Việt lão đường chủ Việt Bất Hồn.

Lão đường chủ thân thể khoẻ mạnh, trên mặt không hề có nét bệnh tật, chỉ là ánh mắt có hơi mông lung, quả thật không được minh mẫn lắm.

Ngồi bên cạnh ông là vài vị tiên sinh sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt giống như sống không còn gì luyến tiếc.

Chỉ thấy trong đó có mấy người đang bĩu môi, thái độ rất chi không phục.

Một vị tiên sinh tinh thần thanh tỉnh, mở miệng nói: “Nói đến phong cảnh trong ngày, tại hạ chỉ thích ba thứ, đó là sáng sớm bình minh, giữa trưa mưa rả rích, và màn đêm trong sáng.

Sáng sớm gió lạnh lất phất có thể đọc sách, giữa trưa đi ngủ có thể nghe tiếng mưa tí tách ngoài cửa sổ, buổi tối ánh trăng trong veo có thể tìm bạn ngâm thơ làm phú……”

Lời còn chưa dứt, đã bị đánh gãy.

“Lời này của ngươi rất không hợp lý,” Việt Bất Hồn vỗ xe lăn, la lên, “Sáng sớm gió mát thổi vào mặt đương nhiên là tốt, nhưng nếu như vậy, giữa trưa mặt trời nhất định phải lên cao, mà giữa trưa nếu có mưa, buổi tối chắc chắn ẩm ướt khó chịu, không trăng không sao, còn nếu buổi tối gió mát trăng thanh, ngày mai sẽ là một ngày nắng nóng, làm sao có thể vừa lòng ngươi được?”

Tiên sinh kia nói: “Thế sự vốn dĩ không thập toàn thập mỹ, trong ba thứ kia tại hạ chỉ cần được hưởng một thứ, là đã cảm thấy mỹ mãn rồi.”

Việt Bất Hồn tiếp tục vỗ xe lăn: “Nếu ngươi thích giữa trưa trời mưa, chắc chắn phải ghét sáng sớm gió mát, nếu thích buổi tối trăng thanh, chắc chắn phải ghét giữa trưa trời mưa, làm sao có thể nói là thích cả ba? Đúng là tự mâu thuẫn!”

Bọn họ đang nói về phong lộng nguyệt, Lâm Sơ vừa thấy lão đường chủ giang tinh* này, trợn mắt há hốc mồm.

Quả thật không khác gì lời Lăng Phượng Tiêu nói lúc nãy, cuối cùng hôm nay hắn cũng hiểu được bản lĩnh tranh cãi của hai huynh muội Việt gia từ đâu mà ra rồi.

(giang tinh là người lấy tranh cãi làm niềm vui)

Có Việt Nhược Hạc và Việt Nhược Vân hai tiểu giang tinh, chắc chắn là vì có Việt Bất Hồn một lão giang tinh này, tục ngữ có câu: “Thượng bất chính hạ tắc loạn.” Nói vậy trong Như Mộng Đường chắc chắn vẫn còn rất nhiều đại giang tinh, trung giang tinh khác.

Nếu bọn họ tụ tập mồm năm miệng mười, cảnh tượng nhất định rất khủng bố.

Chỉ một giang tinh thôi mà Lâm Sơ đã cảm thấy đau đầu rồi, nghĩ thầm về sau vẫn nên tránh xa Việt Nhược Hạc, đừng phát sinh bất cứ chuyện gì với người này cho ổn thỏa.

Mà trên có ông lão Việt đường chủ, dưới có hai cháu Việt Nhược Hạc Việt Nhược Vân, thế mà vẫn phải đi mời người ngoài về tranh cãi, những người ngoài được mời về này cũng thật khổ mà.

Lão đường chủ trầm mê tranh cãi, mặc kệ mọi thứ như thế này, chẳng biết có thể mời được Việt đường chủ xuống núi hay không đây.

Đang nghĩ ngợi lung tung, hắn đột nhiên bị Lăng Phượng Tiêu nắm lấy tay áo, hai người cùng đi đến ngồi xuống bàn đá trước mặt.

Lăng Phượng Tiêu nhàn nhạt nói: “Việt lão tiền bối, theo vãn bối vừa nghe, lời vừa rồi của ngài có phải hơi bất công không.”

Xem tư thái này, là muốn phân cao thấp với Việt Bất Hồn sao.

Đại tiểu thư cũng thật đa tài đa nghệ.