Dịch giả: doivedauTrong lúc Đấu Nô Trường đang bước vào thời khắc gay cấn thì trên bầu trời Nghênh Tiên Đài tại Phượng Lân Đông ở phía xa xa có hai đại Kim Tiên đang đứng đối diện nhau, giữa hai người toát ra từng đợt hàn ý.
Xung quanh hai người có mười tám vị nam tử mặc áo bào đen đang bày sẵn thế trận. Trên trán của mỗi người bọn họ đều nhấp nháy ấn ký màu xanh lam đậm, không ngờ tất cả đều có tu vi La Thiên Thượng Tiên, hơn nữa cấp bậc còn không thấp.
"Sư muội, không biết ngươi muốn đến nơi nào mà đi vội vã như vậy?"
Hoa Tử Lệ đứng khoanh tay, áo tím mũ vàng hiển lộ ra tác phong cao quý.
Mặt Vân Tố không chút thay đổi và nói với vẻ lạnh lùng: "Chuyện của ta không cần phải báo cho sư huynh ngươi, mời sư huynh tránh đường cho ta à."
"Kết duyên với ta thực làm ngươi khó xử vậy sao?"
Hoa Tử Lệ cố nén cơn giận trong lòng rồi hít một hơi thật sâu và nói: "Sư muội, hôm nay truyền tống trận có quy mô lớn trong cả Đông Phượng Lân đều nằm dưới sự khống chế của sư huynh, sư muội không đi được đâu, hay là quay về với sư huynh đi, sư huynh đảm bảo không một ai có thể thương tổn đến sư muội!"
"Đảm bảo? Ngươi không đủ tư cách để đảm bảo?"
Vân Tố nói với giọng hờ hững: "Ngươi có thể đảm bảo đại trưởng lão sẽ không bức bách ta không? Ngươi có thể đảm bảo bọn họ sẽ không lợi dụng ta để đối phó Cổ Thiên Hành không? Đừng cho là ta không biết suy nghĩ trong lòng của các ngươi, đơn giản là muốn lợi dụng ta để tìm thứ kia mà thôi... Ta thừa nhận là ta hận Cổ Thiên Hành, hận không thể giết chết hắn! Nếu không phải hắn thì mẫu thân của ta cũng không sẽ buồn bực mà chết đi và ta cũng sẽ không mất đi người thân thiết nhất khi còn nhỏ như vậy. Nhưng mặc dù ta có tàn nhẫn hơn đi nữa, độc ác hơn đi nữa thì thủy chung Cổ Thiên Hành vẫn là phụ thân của ta, là người duy nhất có chung dòng màu với ta trên thế giới này, ta tuyệt đối không cho phép người khác làm hại đến ông, dù ông ấy có chết thì cũng chỉ có thể chết ở trên tay ta mà thôi, các ngươi muốn lợi dụng ta để làm hại ông ấy ư, nằm mơ đi cưng!"
"..."
Đây là lần đầu tiên Hoa Tử Lệ thấy Vân Tố giận dữ như thế nên nhất thời chẳng biết đáp lại như nào. Hắn thật sự không ngờ vị sư muội bình thường vốn tính tình lạnh lùng, trầm mặc ít nói này không ngờ còn có một mặt kiên cường cố chấp như thế.
Hoa Tử Lệ thở ra một hơi thật dài rồi nói với vẻ nghiêm túc: "Sư muội, chẳng lẽ ngươi muốn bội phản tông môn sao? Sư huynh chính là nhận Tông Lệnh đưa ngươi trở về."
"Đừng nói với ta cái gì Tông Lệnh!"
Vân Tố một bước cũng không nhường: "Tông môn có Thập Nhị Trưởng Lão Lệnh, có Tam Thập Lục Phong Lệnh, có Bát Thập Nhất Tiễn Lệnh, nhưng là ta chỉ biết mỗi Điện Chủ Thủ Lệnh, chỉ biết Tiên Quân Dụ Lệnh, sư huynh nghĩ Tông Lệnh của đại trưởng lão liền có thể đại biểu cho cả Phi Thăng Điện ư?"
"Ngươi..."
Hoa Tử Lệ rất buồn bực, nếu là trong tình huống bình thường thì nếu một nữ tử xinh đẹp cố chấp như vậy cũng không mất đi vẻ đáng yêu vốn có, tiếc là với hắn hiện tại mà nói thì cố chấp như vậy làm cho cho người khác cảm thấy bất đắc dĩ, thậm chí là phẫn nộ.
"Xin sư huynh tránh đường cho, đừng ép ta hận ngươi."
Sự cố chấp của Vân Tố khiến Hoa Tử Lệ vô cùng đau đầu nhưng hắn cũng không thể nhường đường, không nói đến bản thân mình hy vọng đối phương lưu lại mà còn liên quan đến tổ phụ nữa, nếu tránh đường thì mình không biết ăn nói như thế nào với tổ phụ đây!
"Ôi! Sư muội bỏ ý định đó đi, ngươi không đi được đâu."
"Phải không? Ta nhất định phải đi, xem ai có thể ngăn được ta!"
Lời còn chưa dứt, Vân Tố đột nhiên bộc phát ra uy thế làm cho người ta sợ hãi, rồi trong nháy mắt phóng tới Nghênh Tiên Đài.
Tiếc là Hoa Tử Lệ đã sớm nhìn ra ý định của nàng, vì thế lệnh cho mười tám vị La Thiên Thượng Tiên ở xung quanh kết thành đại trận vây lại Vân Tố ở trong đó.
Mượn uy của bầu trời, lực của ngôi sao, giam cầm bầu trời, luyện hóa tiên hồng.
"Khốn Khung Hóa Tiên Trận!"
Vân Tố bị đại trận vây lại, uy áp cuồn cuộn đổ thẳng vào đầu khiến cả thân hình giống như bị hãm vào trong vũng bùn, khó có thể thoát khỏi. Chẳng qua càng nguy cấp thì Vân Tố càng bình tĩnh, nhanh chóng suy nghĩ đối sách để thoát thân.
Hoa Tử Lệ thấy vậy cũng không vội vã động thủ mà dùng nỗ lực cuối cùng để cố gắng khuyên bảo: "Sư muội là đại sư tỷ của Phi Thăng Điện nên hiểu rõ sự lợi hại của Khốn Khung Hóa Tiên Trận hơn ai hết? Đây là trận pháp có thể giết chết cả Kim Tiên! Mười tám người này là các thị vệ của trưởng lão và đều có được tu vi La Thiên Thượng Tiên, một khi xuất thủ thì ta không dám đảm bảo bọn họ không gây thương tổn cho sư muội à."
"Ta nói rồi, ta quyết không quay về!"
Trong giọng nói lạnh lùng của Vân Tố mang theo vài phần quật cường, một chút hàn mang tụ lại trên đầu ngón tay trái.
Ánh sáng màu xanh lam đậm hội tụ lại từ bốn phương tám hướng, thiên địa xung quanh giống như dần dần đông đặc lại, hết thảy sinh mệnh bắt đầu trở nên thong thả, ngay cả "Khốn Khung Hóa Tiên Trận" do mười tám thị vệ kết thành cũng có dấu hiệu sụp đổ.
"Đây... Đây là..."
Đồng tử của Hoa Tử Lệ co rút lại, tín hiệu nguy hiểm kích thích tâm thần hắn nên hắn vội vàng vận chuyển Kim Thân Pháp Tướng bảo trụ chính mình.
"Hàn... Tích..."
Vân Tố nhẹ nhàng phun ra hai chữ, một đóa băng hoa trong suốt sáng long lanh lơ lửng trong tay nàng, thỉnh thoảng nở rộ ra ánh sáng xanh lam đẹp một cách ma quái.
Cái lạnh thấm vào người!
Cảm thấy sinh mạng bị uy hiếp, trong lòng Hoa Tử Lệ không còn chút do dự nào nữa.
"Lên!"
Ra lệnh một tiếng, mười tám vị La Thiên Thượng Tiên đồng thời tế xuất pháp bảo, đều là phi kiếm màu xanh và tất cả cũng là tiên phẩm.
"Ông ông ông!"
Mười tám đạo tiên nguyên dưới sự gia trì của trận pháp bắt đầu lộ ra một tia sáng màu vàng, Khốn Khung Hóa Tiên Trận vận chuyển tới cực điểm có uy thế luyện hóa trời đất ngôi sao. Nhưng mà, vào lúc này hết thảy mọi thứ đều lâm vào trong yên lặng!
Giữa trời đất phấp phới nhiều bông tuyết màu xanh lam, một cảm giác lạnh chưa bao giờ có giống như muốn đóng băng cả sinh mạng lại.
Mười tám thị vệ kinh hãi vô cùng, Hoa Tử Lệ đột nhiên biến sắc!
Tiên thuật! Là tiên thuật thật sự, hơn nữa vẫn là thượng phẩm tiên thuật!
Khác với tiên quyết pháp thuật tầm thường là vào lực lượng của bản thân để ngưng tụ ra đủ loại thủ đoạn. Tiên thuật thực sự chính là mượn dùng lực lượng căn nguyên của Tiên Giới, chạm đến quy tắc vận chuyển của trời đất, giơ tay nhấc chân cũng mang theo ý chí của trời đất, lực lượng của bản nguyên.
Mà tiên thuật "Hàn Tích" là bản nguyên của nước trong ngũ hành.
...
————————————
Cùng một thời gian, tỷ thí bên Đấu Nô Trường rốt cục tiến vào giai đoạn cao trào.
Quỷ Nhận dưới sự công kích điên cuồng của Hắc Nô dần dần không chống đỡ nổi, vết thương trải khắp toàn thân, không còn lực để đánh trả nữa.
Nếu là người thường chỉ sợ đã sớm mất đi ý chí chống cự, nhưng Quỷ Nhận vẫn còn đang kiên trì, cho dù cơ thể hắn đầy thương tích, cho dù hắn không có chút phần thắng nào nhưng hắn vẫn không đầu hàng.
Ương ngạnh, hoặc là cố chấp!
Thống khổ nhưng vẫn chống cự!
Không ai biết Quỷ Nhận kiên trì vì cái gì, không ai biết vì sao hắn còn không chịu ngã xuống, chẳng qua càng là như thế thì tiếng gào thét trên khán đài càng thêm kịch liệt.
...
Nhìn thấy một màn tàn nhẫn như thế, tiểu Ức Khổ không đành lòng nhắm hai mắt lại, ánh mắt Nam Môn Phi Vũ tràn ngập vẻ hoang mang như là không hề có chút hứng thú nào với đợt tỷ thí đấu nô này. Đúng vậy, bọn họ dù sao cũng là hài tử, trong lòng vẫn duy trì một chút chân thành cùng chất phác.
Bạch Mộc Trần cũng cảm thấy khó chịu cho nên nắm chặt nắm tay, hắn hiểu tâm tình giờ này khắc này của Quỷ Nhận cũng giống như hắn năm đó. Là cố chấp cùng không cam lòng. Cảm giác đau thương vô cớ này đè nén cõi lòng của hắn làm hắn gần như không thở nổi.
Giống như ông trời cũng đang thương cảm nên đột nhiên đổ xuống nhiều bông tuyết nhỏ...
Bông tuyết!? Sao trong này lại có bông tuyết!?
Bạch Mộc Trần bỗng nhiên ngẩng đầu, trên bầu trời các bông tuyết tung bay chậm rãi, bao phủ một chút ánh sáng màu xanh lam đẹp một cách ma quái.
Thiên uy mênh mông cuồn cuộn, thần uy như mặt trời.
Trong nháy mắt, nhất thời Đấu Nô Trường trở nên yên tĩnh không một tiếng động. Mặc dù là Hắc Nô mất đi lý trí cũng quỳ rạp trên mặt đất, thân thể cao lớn run rẩy không ngừng.