Dịch giả: nhatchimai0000" Tiên giá Thái Nhất Tông, mọi người nhanh chóng tránh đường!"
Một tiếng quát tháo vang vọng kèm một luồng ánh sáng từ trên trời giáng xuống, khí thế to lớn rơi xuống trung tâm khu chợ, xung quanh vang lên những tiếng í ới một hồi.
Bạch Mộc Trần đang chuẩn bị mua bán xong cũng bị chuyện này xen ngang vào.
Hắn quay đầu lại nhìn thì thấy khu chợ bỗng vắng lặng. Một cỗ vân xa và bốn gã tiên binh mặc giáp đen tráng lệ chạy vào. Chiếc vân xa rất bất phàm, phía trước có khảm hình con phi thú đại diện cho sự may mắn bằng bạch ngọc và vàng, phía sau có giường mây trướng rủ bàng lụa mỏng màu xanh. Bên trong có hai bóng hình xinh đẹp như ẩn như hiện, phong tư yểu điệu động lòng người.
" Đây...đây là ai nhỉ? Đẹp... đúng là người đẹp mà!"
"A! Không phải bảo là trong này không được phép phi hành sao? Sao lại có người dám vi phạm quy định thế!"
"Ai vậy nhỉ, thật là phô trương quá!"
"Hừ! Các ngươi không muốn sống nữa hả, đây đúng là vân sí thiên mã là xe của Thái Nhất Tông, họ có phô trương lớn hơn nữa cũng được, dù sao quy củ cũng do người đặt ra, họ như thế ai dám nói gì!"
"Cái gì cơ!? Là người của Thái Nhất Tông sao, bọn họ tới đây làm gì?"
"Ai biết, dù sao cũng không nên đắc tội với họ là được."
"Mau xem, lại có người đến kìa... Ặc, là người của Thiên Vi phủ và Tam đại thị tộc."
"Đừng có lên tiếng, cẩn thận họa từ miệng đấy."
...
Đệ tử Thái Nhất tông xuất hiện làm mọi người xôn xao, việc này cũng làm kinh động tới quản sự của Tam đại thị tộc.
Không lâu sau, một nha hoàn bước ra từ trong màn tơ, nàng ta lạnh lùng liếc nhìn quanh bốn phía, hai hàng lông mày nhướng lên tỏ ra kiêu ngạo.
Thấy vậy, quản sự của Thiên vi phủ và Tam đại thị tộc vội vàng tiến tới chào hỏi.
Bọn họ rất khiêm tốn xá dài một cái đối với người nằm trong màn. Rõ ràng vị đệ tử Thái Nhất tông bên trong màn có thân phận rất tôn quý nên đến cả quản sự của Thiên Vi phủ và Tam đại tiên tông cũng không dám chậm trễ lễ số chút nào.
Đương nhiên, việc này chẳng liên quan gì đến Bạch Mộc Trần, hắn chỉ tò mò quan sát một lúc. Sau đó hắn lại tiếp tục việc của mình mà không nhìn ngó gì nữa.
"Lão bản, tại hạ chỉ có một trăm tiên thạch. Ta muốn mua tấm da thú này, không biết ý lão bản thế nào?"
Thấy Bạch Mộc Trần đưa cái túi qua, nam tử trung niên tỏ vẻ kinh ngạc. Theo ý nghĩ của hắn thì một trăm tiên thạch kia đủ để đổi lấy một mảnh Tiên tinh nhỏ hoặc là mua một vài dược liệu thượng đẳng còn hơn. Ai ngờ, đối phương lại dùng nhiều Tiên thạch thế chỉ để đổi lấy một tấm da thú tàn khuyết, thật sự không thể hiểu nổi.
Nam tử trung niên vốn là người thành thật, y đang định bảo đối phương xét lại thì bị Bạch Mộc Trần chen ngang trước luôn:" Lão bản đừng lo, tấm da thú này có lẽ với người là vô dụng nhưng đối với tại hạ thì có giá trị còn hơn một trăm tiên thạch rất nhiều, không chừng là tại hạ chiếm tiện nghi rồi ấy chứ."
"Điều này..."
Nam tử trung niên nhìn Bạch Mộc Trần xong lại đưa mắt nhìn đứa nhỏ bên cạnh rồi cũng gật đầu:"Thế vậy, cảm ơn các hạ nhé."
Mua bán xong xuôi, Bạch Mộc Trần cất cẩn thận tấm da. Hắn định cáo từ thì thấy nam tử trung niên phất tay, thu dọn hàng hóa rồi vội vã chạy đi, dường như có điều gì kiêng kị lắm.
Bạch Mộc Trần nhìn vào bên trong chợ, hắn đăm chiêu nhìn vào cỗ xe của Thái Nhất Tông. Đường đường là tiên tông đại phái, đã đến đây hẳn không phải chỉ vì du ngoạn.
...
"Đại thúc ơi!"
Một tiếng gọi kéo Bạch Mộc Trần ra khỏi suy nghĩ.
Hắn quay đầu lại nhìn, thì ra là Tiểu Ức Khổ và đám Nam Môn Phi Vũ đã quay lại.
"Đại thúc đang nhìn đi đâu thế?"
Ánh mắt Tiểu Ức Khổ nhìn theo hướng của hắn thì đúng lúc thấy một nữ tử đeo khăn lụa che mặt từ trên xe bước xuống.
"Khặc khặc... Vị tỷ tỷ này đẹp quá..."
Nghe thấy Nam Môn Phi Vũ cười kỳ dị, Tiểu Ức Khổ tức giận trừng mắt liếc thằng bé một cái. Thằng bé xấu hổ vừa gãi đầu vừa nói:"Kỳ lạ thật, sao người của Thái Nhất Tông cũng tới Cảnh Lan tập này, chẳng lẽ là đến ngắm phong cảnh sao? Ặc, xem ra sắp có náo nhiệt rồi, khặc khặc!"
"Là Thái Nhất Tông..."
Tiểu Ức Khổ kinh ngạc đến ngẩn ngơ, con bé sinh ra tâm lý đứng trước một ngọn núi cao. Đấy chính là Phượng lân châu đệ nhất Tiên Tông đấy, nghe bảo cả Thiên Vi phủ cũng chưa bằng ba phần thế lực của họ đâu.
"Thế nào rồi? Có mua được thứ gì không?"
Nghe thấy Bạch Mộc Trần hỏi han, Tiểu Ức Khổ tỉnh táo trở lại, cô bé gật đầu liên tục. Sau đó, cô bé đưa tới một hộp gỗ dài.
Nam Môn Phi Vũ đứng bên cạnh mặt đầy vẻ đắc ý:" Có bổn thiếu gia xuất mã, mua vài thứ vớ vẩn này tất nhiên là dễ dàng... tuy nhiên, dùng thứ này như thế nào?"
Bạch Mộc Trần mở hộp ra thì thấy bên trong có một khúc dây leo màu xanh lá cây đậm, trên thân có nhiều gai to làm người xem lạnh giá.
Đúng rồi, nó đúng là "Khổ đằng"
Nhìn thấy cái này, Bạch Mộc Trần cảm khái ngàn lần. Hắn nhớ lại lần đầu tiên bị nhận hình phạt ở quặng mỏ, sự đau khổ vẫn hằn rõ mồn một như mới vừa hôm qua.
"Đại thúc, người... không sao chứ!"
Tiểu Ức Khổ nhìn thấy sắc mặt khác thường của Bạch Mộc Trần, cô bé liên tưởng tới những việc đã trải qua của Bạch Mộc Trần nên muốn nói điều gì đó mà lại thôi.
"Ta không sao đâu."
Một lúc sau, Bạch Mộc Trần bình tâm trở lại bèn nói:"Luyện chế Khổ tâm thảo cũng không phức tạp, chỉ cần dùng dương hỏa luyện chế trăm ngày, trừ hàn để ấm áp, phản âm chính là dương. Lúc đó có thể chắt lấy nhựa khổ đằng, nhưng mà phương pháp này tương đối vất vả, cần nhất là tính nhẫn nại..."
"Ta nhất định làm được."
Tiểu Ức Khổ ưng thuận ngay, vì sức khỏe của mẫu thân dù có mệt mỏi, dù có khổ sở mấy lần ta nguyện ý chấp nhận.
...
Ngay trong lúc hai người đang nói chuyện thì có vài luồng lưu quang từ xa xa phi tới rồi đồng loạt dừng lại bên cạnh chiếc xe của đệ tử Thái Nhất Tông.
Người đến gồm ba nam hai nữ, người nào người nấy đều tuấn mỹ rạng ngời. Người đi đầu lại càng bất phàm nổi bật.
"Bái kiến Nguyễn đại thiếu gia."
Nhìn thấy người đi đầu, người của Thiên Vi phủ và Tam đại thị tộc đều vội vàng tiến lên hành lễ.
Mọi người xung quanh thấy vậy càng kinh hãi, người được cả Thiên Vi phủ và Tam đại thị tộc gọi là đại thiếu gia, lại còn mang họ "Nguyễn" thì ngoài trưởng tử của Thiên Vi Phủ thì còn có thể là ai.
"Sư huynh Nguyễn Hằng sao lại tới đây?"
Bích y nữ tử thản nhiên gật đầu chào người đi đầu.
Nguyễn Hằng khẽ mỉm cười đáp lại:"Sư muội tới đây du ngoạn, vi huynh sao lại không gắng hết tình địa chủ đáp lại, nếu để cho sư bá biết được vi huynh chậm trễ đón tiếp sư muộn thì ta chịu sao nổi sự khiển trách nặng nề này."
"Sư huynh lại đùa."
Bích y nữ tử tuy nói đùa giỡn bên ngoài nhưng ý trong lời nói lại không có chút gì tếu táo.
Nguyễn Hằng không thèm để ý mà giơ tay ra giới thiêu:" Đúng rồi sư muộn, ta giới thiệu cho ngươi một chút. Bốn vị bên cạnh ta chính là những thanh niên thông minh tuấn tú của Thiên Vi phủ cũng là tứ đại đệ tử kiệt xuất nhất của Cửu dương tiên viện. Mấy người này năm sau sẽ tham gia khảo thí gia nhập Thái Nhất Tông, không chừng sau này có thể thành sư đệ của chúng ta, sư muội nhỉ..."
Lời vừa dứt, bốn người liền vội vàng tiến lên chào hỏi.
"Tại hạ tham kiến Tả sư tỷ."
Bốn người đều là truyền nhân trực hệ của tứ đại gia tộc trong Thiên Vi phủ, họ nghe nói có đại nhân vật Thái Nhất tông giá lâm tất nhiên là nhanh chóng chạy đến lấy lòng. Nữ tử trước mắt này chính là con gái chưởng môn Thái Nhất Tông, Tả Nhĩ Lam.
Tả Nhĩ Lam lạnh lùng gật đầu xem như trả lễ.
"Lam sư muội nàng, nô trường sắp mở rồi, lúc đó sẽ rất nhộn nhịp. Hay là chúng ta vào trước đi!"
Nguyễn Hằng vừa cười vừa dẫn đường, Tả Nhĩ Lam thong thả theo sau, những người khác cũng tiếp bước theo sau. Cả đám nhao nhao đi vào nô trường để cho những tiểu thương khác kinh sợ mãi thôi.
...