Dịch giả: Đừng hỏi tại saoCực bắc Phượng Lân, đầm Hồng Vụ.
Sương đỏ nởi đây quanh năm không tiêu tan, không khí thối nát cứ tùy ý tràn ngập.
Theo cổ xưa tương truyền, đầm Hồng Vụ này vốn là một đầm lầy bình thường. Nhưng một ngày của mấy trăm vạn năm trước đột nhiên bầu trời rơi xuống mưa máu bao phủ cả đầm lầy này... Từ đó về sau toàn bộ đầm lầy sinh ra một tầng sương đỏ dày đặc, nhất là chỗ sâu trong đầm lầy còn lộ ra một cỗ khí tức tử vong rất khủng bố.
Có người nói đây là thiên tai, cũng có người nói đây là nhận họa, lại còn có người nói là có kỳ bảo đến thế gian. Thế là không ít cao thủ của các thế lực nhao nhao tràn vào chỗ sâu bên trong đầm Hồng Vụ muốn tìm ra kết quả.
Nhưng đáng tiếc chính là, cao thủ đi vào thì rất nhiều nhưng đi ra lại không còn mấy người, thậm chí cuối cùng còn có người sị ngốc điên dại.
Tình huống như thế để cho thế lực khắp nơi vừa kinh lại vừa sợ liền lập tức bẩm báo cho thượng giới.
Dười sự điều khiển của lòng hiếu kỳ thì thượng giới đã phái xuông hạ giới rất nhiều sứ giả, nhưng mà vẫn không có một người phản hồi. Nghe nói, dị sự này về sau còn kinh động đến Tiên Đế cao cao tại thượng lúc ấy, rồi cũng phái xuống một vị Tiên Quân. Nhưng mà kết quả cuối cùng như thế nào thì lại không ai biết được.
Dần dần, chỗ sâu bên trong đầm Hồng Vụ là một nơi cấm kỵ.
Đương nhiên, bởi vì ngoại vi đầm Hồng Vụ lại chính con đường duy nhất nối liền Đông Tây Phượng Lân, do đó có không ít Tiên thương mạo hiểm đi qua nơi đây mong đạt được lợi ích cùng báo đáp cao hơn. Trên thực tế, nơi hung hiểm nhất của đầm Hồng Vụ chính là khu vực không biết ở chỗ sâu bên trong đầm, mà kỳ thật ngoại vi đầm lầy lại an toàn hơn rất nhiều. Những Tiên thương kia đúng là nhìn trúng điểm này mới dám mạo hiểm đặt chân vào.
...
Trên một bình nguyên ở gần chỗ sâu trong đầm Hồng Vụ có một đội ngũ đang chậm rãi đi về phía trước.
Đây là một đội ngũ rất kỳ quái, nhịp bước của bọn hắn rất đều, tất cả đều trầm mặc không nói, trên đường đi không phát ra bất kỳ tiếng vang nào, dường như trong lúc nhấc tay giơ chân đều có một loại ăn ý siêu cường, quanh thân có sát khí lượn lờ!
Không sai! Đội ngũ này không phải ai khác mà chính là đám Quáng nô bỏ trốn ra từ Tiên nô quặng mỏ.
Hôm nay đã cách thời điểm Tiên nô bạo loan được năm năm thời gian, chú ý của mọi người cũng dần dần bị Tiên Ma chiến trường hấp dẫn. Ai cũng không nghĩ tới, ở trong đầm Hồng Vụ hung hiểm lại có một đội ngũ đều do Quáng nô tạo thành đang ngoan cường sống sót, chỉ là bọn hắn cũng đã bỏ ra đại giới cực kỳ thảm trọng.
Hai năm trước, đám người Tiêu Thần vì tránh né sự lụng bắt của ba đại Tiên tông mà dứt khoát tiến vào đầm Hồng Vụ. Nhưng mà hung hiểm ở trong này vượt xa sự tưởng tượng của bọn hắn!
Tiến vào không đến ba tháng thì đội ngũ đã chết đi hơn một trăm huynh đệ, ở những ngày kế tiếp, hung hiểm không ngớt, tử thương vô số. Năm đó có ba nghìn Quáng nô thì ngày này còn sống không đến một nghìn, mà lúc này mới chỉ đi được một nửa quảng đường, tình huống trong tương lại càng khó có thể đoán trước. Nhưng dù là như thế thì bọn hắn trước sau vẫn không buông tha mà ngược lại càng kiên trì cố gắng đi về phía trước.
Đáng vui mừng chính là dưới sự dẫn dắt của ba người Tiêu Thần, Trần Tịch cùng với Nguyên Minh Tử thì đội ngũ nhỏ yêu này lại dần dần lớn lên trong khó khăn gian khổ, từ lộn xộn của lúc ban đầu thì đến bây giờ lại vô cùng trật tự. Có thể không chút khoa trương mà nói, đám người còn sót lại này không ai là không phải trăm chiến tinh anh.
Bởi vì cái gọi là, chỉ một tia lửa cũng có thể trở thành mộ đám cháy, đám người Tiêu Thần luôn tin tưởng những hạt giống của hi vọng này sẽ có một ngày mọc rễ nảy mầm ở trong mảnh đất Tiên giới này, hơn nữa còn khỏe mạnh phát triển.
...
Đi qua bình nguyên, đội ngũ dừng lại trên một gò núi.
Nơi cao, ba người Tiêu Thần, Trần Tịch cung Nguyên Minh Tử đứng sánh vai, ánh mắt của ba người đều nhìn về phương xa, trên người lúc nào cũng tỏa ra khí tức giết chóc rất đậm đặc.
Năm năm đi qua, ba người đều đã không phải là Quáng nô trước kia mặc cho người bắt nạt mà là lành lãnh tụ linh hồn của đội ngũ này, càng là cây trụ tinh thần của mỗi Quáng nô. Chỉ cần ba người hắn còn sống, chỉ cần ba người hắn còn kiên trì thì đội ngũ này vẫn tiếp tục tồn tại, Quáng nô cũng sẽ không buông tha cho mục đích cuối cùng.
Phương xa là một mảnh mênh mông, chẳn biết khi nào mới có thể đi đến cuối đường.
Nhìn qua bâu trời mờ mịt màu đỏ thì khuôn mặt kiên nghị của ba người lại có thêm một tia phiền muộn.
"Mập mạp, lão Trần, các ngươi đang suy nghĩ điều gì?"
Tiều Thần giật giật miệng, cánh tay khoác trên cổ Nguyên Minh Tử, mặt lộ ra một nụ cười sáng lạn. Trải qua vô vàn khó khăn mạo hiểm mà mình hiên tại vẫn sống thật tốt, chẳng lẽ không được vui vẻ ư!
So sánh vời sự lạc quan của Tiêu Thần thì hai người Trần Tịch và Nguyên Minh Tử lại có chút đau thương. Bọn hắn bây giờ thân ở trong hiểm địa, huynh đệ cùng nhau đi đến đã chết hơn một nghìn mà tiếp theo vẫn còn một nửa lộ trình, lại nên đi như thế nào đây?
"Tiêu Thần, ngươi nói... Cổ đại ca hiên tại sống như thế nào, hắn có khỏe không?"
"Đương nhiên! Cổ đại ca là người tốt tất trời giúp tự nhiên sẽ rất tốt."
Nghe được câu hỏi của Nguyên Minh Tử thì Tiêu Thần liền trả lởi một câu rất chắc chắn, trong nội tâm không nén được mà hung hăng rút ra mấy cái.
Đối với thân phận chân thật của Bạch Mộc Trần thì ba người đã sớm có suy đoán, "Cổ Trần" chính là Bạch Mộc Trần, là Quáng nô đã từng vì tự do mà không tiếc tự mình đốt cháy linh hồn. Nếu không phải là hắn thì ai có thể đủ bản lĩnh mà phản kháng lại cường quyền? Ai có thể vì đạo nghĩa mà không chùn bước đưa bọn hắn cứu ra? Chỉ tiếc, năm đó sau khi bạo loạn thì Bạch Mộc Trần liền dứt khoát lưu lại quặng mỏ để tranh thủ một đường sinh cơ cho bọn hắn, để cho bản thân mình bị hãm vào trong ngục tù. Cho dù kết quả cuối cùng có thể lành ít dữ nhiều nhưng mà bọn hắn vẫn luôn tin tưởng Bạch Mộc Trần nhất định vẫn còn sống, cho dù đây chỉ là ý nghĩ của bọn hắn.
"..."
Ba người không nói mà riêng phần mình trầm mặc.
Một lát sau, Trần Tịch bỗng nhiên mở miệng nói: "Đúng rồi, Tiêu Thần, mập mạp, công pháp của Cổ đại ca truyền các ngươi đã tìm hiểu được thế nào rồi?
Tiêu Thần cùng Nguyên Minh Tử đồng thời nhìn nhau, trong mắt cũng đều hiên lên một tia di sắc.
Công pháp trong miệng của Trần Tịch chính là Tán tiên tu hành pháp quyết do Bạch Mộc Trần sáng chế. Bời vì thuật này đối với yêu cầu về thần thức rất cao cho nên ba người vẫn chưa đủ điều kiện cơ bản nhất để tu hành.
Suy nghĩ một lát rồi Tiêu Thần nói với vẻ mặt ủ rủ: "Ai! Tôi luyện của hai năm qua để cho tu vi của ta tiến bộ không nhỏ như đáng tiếc thần thức vẫn là kém một chút, tối đa cũng chỉ đủ để khống chế đồng thời chín mươi đạo Tiên phù, không cánh nào viên mãn... Lão Trần, mập mạp, các ngươi thì sao?"
"Ta cũng không khác lắm, chín mươi lăm..."
Trần Tịch vừa nói xong thì ánh mắt của hai người đều rời vào trên người Nguyên Minh Tử.
Nguyên Minh Tử do dự một lát rồi vẫn thành thật trả lời: "Ta... Ta vừa đột phá một trăm."
"A!"
Hai người nghe vậy liền khẽ giật mình, mặt mũi Tiều Thần trần đầy kinh dị nói: "Ngươi đột phá một trăm rồi hả? Việc xẩy ra khi nào?"
"Chính... Chính là trước đây không lâu."
Nghe được câu trả lời của Nguyên Minh Tử thì vẻ mặt vốn đang vui vẻ của Tiêu Thần liền biến thành tức giận nói: "Ngươi mập mạp chết bầm này, ngươi tốt, giấu được rất sâu nha, người đã đột phá tại sao lại không nói sớm? Hừ!"
"Ta..."
Nguyên Minh Tử muốn nói lại thôi, rồi cúi đầu xuống nói: "Vẫn là đợi một thời gian nữa thì lão Trần ngươi cũng có thể đột phá một trăm rồi."
Tán Tiên công pháp do Bạch Mộc Trần sáng chế ra cần dùng Tiên chủng để thay thế cho Tiên căn mới có thể tu hành, may mắn là lúc Bạch Mộc Trần chia tay với bọn hắn đã đem Tiên chủng (loại) của Thiên Tiên Quách Nam tặng cho bọn hắn cho nên ba người đã thương lượng với nhau nếu như ai là người đâu tiên thỏa mãn được điều kiện cơ bản thì sẽ để cho người đo tu luyện. Nguyên Minh Tử tự biết tư chất của mình không tốt cho nên muốn tặng Tiên chủng này cho Tiêu Thần cùng Trần Tịch. Ba người cung nhau vào sinh ra tử đã nhiều năm, tinh cảm như huynh đệ, tâm ý cùng nhau tương thông cho nên Tiêu Thần cùng Trần Tịch tự nhiên có thể thông cảm cho tâm tình của đối phương, bởi vì bọn hắn cũng nghĩ như vậy.
Trần Tịch hơi suy tính một lát rồi nghiêm mặt nói: "Mập mạp, chúng ta đều hiểu ý của ngươi, nhưng ngươi cũng phải vì đại cục mà suy nghĩ. Chúng ta bây giờ đang ở trong hiểm cảnh, mỗi bước đều có nguy cơ, nếu như không có thực lực manh mẽ để phối hợp thì mọi người rất khó có thể đi tới đích. Nếu như ngươi sớm ngày tu luyện công pháp của Cổ đại ca thì chúng ta sẽ có nhiều hơn một phần bảo đảm."
"Lão Trần nói rất đúng!"
Tiêu Thần cũng phụ họa nói: "Thần thức của ngươi là mạnh nhất trong chúng ta, đôi với phù đạo cũng là nhận thức sâu nhất, hơn nữa thực lực của ngươi cũng không chênh lệch so với chúng ta. Ta xem để cho ngươi tu luyện Tiên chủng này là phù hợp nhất, chờ chúng ta tìm một địa phương tốt để ôn đinh lại thì ngươi có thể bắt đầu tu luyện..."
Tiêu Thần dừng lại một chút rồi nói sang chuyện khác: "Kỳ thật, công pháp của Cổ đại ca cũng không quá thâm ảo mà chỉ có yêu cầu rất cào về thần thức mà thôi, nhưng mà lại cần Tiên chủng làm dẫn dắt... Ai! Tiên chủng lại chỉ có Thiên Tiên mới có thể ngưng kết, nhưng mà dùng lực lượng của chúng ta thì làm sao có thể đường đường đánh chết Thiên Tiên?"
"Hừ, nếu như không thể đường đường đánh chết thì chúng ta có thể dùng mưu kế!"
Trầm Tịch ánh mắt lạnh lùng nói: "Cổ đại ca cũng đã từng nói, Tiên phù vốn là thiện về tập kích, chúng ta nhiều người như vậy còn sợ đánh không chết một tên Thiên Tiên sao? Đợi tất cả mọi người đều tu luyện công pháp của Tán Tiên thì lúc đó thực lực sẽ tăng lên nhiều, đó mới xem là cơ sở của Tán Tiên chúng ta!"
"Hơn nữa, chũng ta cũng đã mượn tay của du thương truyền bá công pháp cho Tán Tiên tu luyện. Đây mới là hạt giống chính thức."
"Nếu như Cổ đại ca biết được chắc là sẽ rất vui mừng a!"
"Cho nên, chúng ta nhất định phải sống sót."