Tiên Ấn

Quyển 2 - Chương 1: Khúc dạo đầu!

Dịch giả: Nguyên Đán

Dịch: Nguyên Đán.

Dãy Thiên Uyên cuối cùng cũng đã xảy ra chuyện!

Tiên nô quáng trường bùng nổ một trận bạo động trên quy mô lớn, ba vị chấp sự cùng hơn trăm đệ tử Tiên tông toàn bộ bị giết, mấy ngàn nô lệ khai thác quặng không biết tung tích.

Không biết là ai đã để lộ phong thanh mà những việc phát sinh tại Tiên nô quáng trường liền giống như một trận phong ba thốc lên tận chín tầng trời, trong tích tắc quét ngang toàn bộ châu Phượng Lân. Thậm chí tận các châu đảo khác cũng đều nghe biết. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, nơi nơi vì thế mà khiếp sợ, ba đại Tiên tông lại càng trở thành trò cười lớn nhất tại Nhất Trung Thiên.

Đường đường là ba đại Tiên tông, thế nhưng ngay cả đám Tiên nô dưới trướng đều không quản lý được, lại còn bị tạo phản! Đây quả thực là một chuyện bôi nhọ mặt mũi vô cùng!

Vì để lấy lại thể diện, ba đại Tiên tông không tiếc bỏ ra một số tiền lớn treo thưởng hòng tìm về tất cả những nô lệ khai thác quặng đã bỏ trốn. Thêm vào đó, bọn họ còn lập tức phái ra hàng loạt đệ tử tỏa đi khắp nơi truy tìm bắt bớ, khiến cả nửa châu Phượng Lân thần hồn nát thần tính, lòng người hoảng sợ, không ít môn phái nhỏ lẻ khác vì lần hành động này mà chỉ trong một đêm đã vĩnh viễn xoá tên.

Nên biết rằng, tuy châu Phượng Lân xếp dưới cùng trong mười châu ba đảo, nhưng ranh giới của nó thì không hề nhỏ chút nào. Nếu đám nô lệ khai thác quặng nọ đều nhắm hướng rừng sâu núi thẳm mà ẩn náu hoặc trốn chui nhủi tại một nơi hoang vu không người ở nào đó, thì với diện tích mênh mông như vậy, muốn tìm người nói dễ vậy sao?

Hơn nửa tháng trôi qua, ba đại Tiên tông không hề thu về được một chút manh mối nào, thực tế đó càng khiến cho những kẻ đang cười nhạo có được một hồi giễu cợt thống khoái vô cùng.

...

Dãy Thiên Uyên, chợ nô lệ.

Từ sau chuyện xảy ra tại Tiên nô quáng trường, nơi này vẫn hoang vắng như trước, không ít Tiên gia thị tộc đã muốn rời bỏ khỏi nơi này, mang theo toàn bộ tài nguyên của cải. Tuy vậy, sau khi ba đại Tiên tông treo giải thưởng, đám Tiên sĩ kéo tới nơi đây tìm hiểu tin tức lại càng nườm nượp không dứt.

Tụ Bảo Các, một ngày như thường lệ.

Trước quầy hàng, Dịch Nha Tử đi tới đi lui, trên mặt lộ rõ nét trầm tư.

- Sư tôn...

Mạc Ảnh vội vã chạy tới, đang muốn mở miệng nói gì đó thì chợt bị Dịch Nha Tử ngăn lại.

- Đi, vào nội đường rồi nói sau!

- Vâng, sư tôn.

...

Vừa vào nội đường, Dịch Nha Tử còn chưa an tọa thì Mạc Ảnh đã khẩn cấp nói:

- Sư tôn, hiện tại Tiên nô quáng trường thật sự giống như một đám phế tích, chỉ có điều những nơi lân cận với mỏ quặng đều có cao thủ của ba đại Tiên tông canh giữ, con không có cách nào để tới gần, nên không tra ra được điều gì.

- Không điều tra được chút gì sao?

Dịch Nha Tử lắc đầu thất vọng, rồi sau đó thở dài:

- Ngay cả ba đại Tiên tông đều không có nửa điểm manh mối thì chúng ta có năng lực gì hơn? Từ ngày Tiên nô quáng trường thành lập đến nay đã có mấy vạn năm, không nghĩ tới giờ đây hóa thành phế tích, thật là thế sự vô thường!

- Sư tôn, ngươi nghĩ có phải...

Mạc Ảnh muốn nói gì đó lại thôi, trong ánh mắt chất chứa vài phần lo lắng.

Dịch Nha Tử thản nhiên cười:

- Ảnh nhi, có việc gì cứ nói thẳng, ở trước mặt vi sư còn ấp a ấp úng là làm sao!

-Vâng…

Mạc Ảnh hơi do dự một chút rồi hạ giọng:

- Sư tôn, người nói những chuyện vừa xảy ra tại Tiên nô quáng trường có thể liên quan tới người kia hay không?

Dịch Nha Tử nghe vậy liền im lặng không đáp, sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống, nghiêm túc dị thường:

- Ảnh nhi, sự tình lần này ảnh hưởng quá lớn, ba đại Tiên tông tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ, cho nên chúng ta nhất định chớ có dính dáng vào đó, nếu không, hậu quả sẽ khó mà tưởng tượng! Con phải nhớ kỹ, chúng ta đây là kẻ làm ăn, chỉ để ý đến thuận mua vừa bán, còn thì cứ mặc kệ người ta, cái gì chúng ta cũng không quản không biết.

- Đệ tử đã hiểu!

Mạc Ảnh biết mình vừa rồi đã quá lỗ mãng, hổ thẹn cúi thấp đầu, đồng thời âm thầm cảnh tỉnh bản thân, không nên việc gì cũng suy đoán lung tung.

- Hiểu được thì tốt!

Dịch Nha Tử thấy đệ tử có vẻ đã khắc cốt ghi tâm những lời nói của mình, mới thoáng an tâm, vì thế mới dặn dò tiếp:

- Ảnh nhi, con tiếp tục chú ý chuyện tình ở Tiên nô quáng trường, một khi đám người từ tổng hội của ba đại Tiên tông đến kiểm tra chợ nô lệ, con nhất định phải ứng phó cẩn thận.

- Vâng.

Mạc Ảnh ứng tiếng trả lời, đang định lui ra thì bất chợt thần sắc Dịch Nha Tử khẽ biến đổi, lão nhìn về phía ngoại đường:

- Có người đến, chúng ta đi ra xem sao.

...

Lúc này, một hán tử dáng người khôi ngô đang đứng tại đại sảnh của Tụ Bảo Các, y liếc trái nhìn phải đánh giá toàn cảnh xung quanh, sắc thái vừa tò mò lại xen lẫn chút gì đó khẩn trương.

- Xin hỏi các hạ cần mua gì?

Mạc Ảnh bước nhanh tới, trên mặt nở một nụ cười chuyên nghiệp, Dịch Nha Tử bất động thanh sắc đi theo sau.

Hán tử nọ không để ý đến Mạc Ảnh, mà lại hướng tới Dịch Nha Tử chắp tay nói:

- Tại hạ Thác Ô, là một kẻ đi buôn, tiền bối có phải là Dịch lão bản hay không?

- Đúng là Dịch mỗ.

Dịch Nha Tử không khỏi ngẩn người nhưng ngay sau đó lập tức trở lại bình thường:

- Không biết các hạ tìm Dịch mỗ có chuyện gì?

Thác Ô biết được đây đúng là người y cần tìm, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ vui mừng:

- Dịch lão bản, tại hạ chịu sự nhờ vả của người khác, đặc biệt đến đây để đưa lên vật này, thỉnh Dịch lão bản cất giữ cẩn thận.

Nói xong, Thác Ô lấy từ trong tay áo ra một khối ngọc giản, đưa tới tận tay Dịch Nha Tử.

- Ồ? Đây là..?

Dịch Nha Tử nhận lấy ngọc giản, còn chưa kịp xem xét bên trong thì Thác Ô đã xoay người rời đi.

- Sư tôn, là cái gì vậy?

Mạc Ảnh thấy người nọ bộ dạng thần thần bí bí, trong lòng cảm thấy vô cùng tò mò. Nên biết, ngọc giản thường chỉ dùng để cất chứa những tin tức trọng yếu, một con buôn nho nhỏ hà cớ gì lại đem thứ này tặng cho người khác chứ?

- Cái gì!? Đây... Đây là..!

Vừa xem qua nội dung trong ngọc giản, sắc mặt Dịch Nha Tử lập tức đại biến, hơi thở trở nên dồn dập, trên mặt tràn ngập vẻ kinh hoảng xen lẫn nghi ngờ, bàn tay cầm ngọc giản bắt đầu run rẩy.

- Sư tôn người làm sao vậy?!

Mạc Ảnh đi theo Dịch Nha Tử nhiều năm, lần đầu tiên mới thấy sư tôn mình thất thố như thế.

Dịch Nha Tử bừng tỉnh, vội vàng đóng sầm cánh cửa lớn của Tụ Bảo Các lại, sau đó còn bày ra mấy tầng cấm chế xung quanh, ngăn không cho bên ngoài có thể nhìn trộm.

Xong hết thảy, Dịch Nha Tử mới thở ra một hơi nhẹ nhõm.

- Sư tôn...

Mạc Ảnh ngơ ngác không hiểu gì mới tò mò:

- Trong ngọc giản kia rốt cuộc có thứ gì, sao có thể khiến sư tôn khẩn trương đến thế?

Dịch Nha Tử lấy lại bình tĩnh, xiết chặt ngọc giản trong tay:

- Cái này... trong ngọc giản này ghi lại… phương pháp tu luyện của Tán Tiên… là phương pháp tu luyện của Tán Tiên đó!

- À!

Mạc Ảnh gật gật đầu, cũng không có quá để ý, bất quá cái đầu vừa gật được một nửa thì toàn thân lập tức cứng lại:

- Sư... Sư tôn, người nói gì? Đây... Đây là phương pháp tu luyện của Tán Tiên?! Thật hay giả? Sao... Làm sao có thể?!

Dịch Nha Tử không để ý đến sự khiếp sợ của đệ tử, lão si ngốc nhìn ngọc giản trong tay mà lặng câm không nói gì. Tuy lão không thể lập tức phán đoán nội dung trong ngọc giản này là thật hay giả, nhưng lão cũng không nghĩ có ai đó nhàm chán tới mức tạo ra một bộ công pháp giả rồi mang đến lừa gạt mình mà lại còn không cần báo đáp thứ gì. Bởi vậy, lão tình nguyện tin tưởng nội dung trong ngọc giản là thật.

Rồi lão hồi tưởng tới những chuyện đã xảy ra ở Tiên nô quáng trường, việc này nhìn giống như hai sự kiện chẳng dính dáng gì nhau, nhưng trong đó tựa hồ lại có một tia liên hệ.

- Châu Phượng Lân...... Không! Cả Nhất Trung Thiên này từ nay sẽ có thay đổi cực lớn. Có lẽ, có lẽ còn có thể ảnh hưởng đến toàn bộ Tiên Giới...

Dịch Nha Tử thì thào một lúc mới đem ngọc giản trịnh trọng thu lại. Trong mắt lão đã toát ra một thứ ánh sáng kỳ lạ, thứ ánh sáng của kẻ thấy được hy vọng! Hy vọng của Tán Tiên…