Dịch giả: andylai606Hồng Vũ và Hầu Vận yên lặng lui sang một bên, đám người Tiểu Thần thấy Bạch Mộc Trần không truy cứu chuyện cũ nên bọn họ cũng không dám nói gì mà chỉ cảnh giác đề phòng đối phương.
Đến lúc này, cuộc bạo loạn tại quáng trường tạm coi như đã kết thúc, nhưng trong lòng Bạch Mộc Trần hiểu rất rõ, nguy cơ gốc rễ vẫn chưa được giải trừ.
“ Cổ đại ca, ngươi nói với mọi người vài câu đi!”
Tiểu Thần cười hì hì đứng ở bên cạnh Bạch Mộc Trần, vẻ mặt gã đầy cảm giác tự hào.
Thật ra khi mới bắt đầu cuộc bạo loạn này thì ngay cả bọn chúng cũng không tin tưởng lắm chứ đừng có nói tới những tên quặng nô khác. Tất cả bọn họ có thể kiên trì đến bây giờ hoàn toàn là nhờ vào khát vọng tự do, hi vọng vào tương lai. Kết quả là bọn họ đã thành công, thật sự đã thành công!
“ Mọi người ơi, chúng ta tự do rồi!”
Bạch Mộc Trần đưa mắt nhìn chung quanh, hắn thấy trên mặt mỗi người đều tràn trề hy vọng và vui sướng.
Đúng vậy, bọn họ đã tự do. Mỗi trái tim của họ đã từng mất hết cảm giác, sinh mạng bọn họ đã từng bị trói buộc, linh hồn của bọn họ đã từng tuyệt vọng, nhưng kể từ giờ phút này nó sẽ bắt đầu đấu tranh với số phận, sẽ tự nắm chặt vận mệnh mình trong tay!
Nhưng… con đường của tự do chắc chắn sẽ không bằng phẳng.
Bất chợt Bạch Mộc Trần đổi giọng, hắn nói với vẻ rất nghiêm trọng: “ Các vị huynh đệ, mặc dù bây giờ mọi người đã tự do, nhưng tiên giới liệu có chỗ cho chúng ta dung thân không? Đám tiên sĩ kia liệu có chừa cho chúng ta một con đường sống không? Cho nên, kính xin mọi người đừng vội cao hứng quá!”
“……”
Nghe xong câu nói này, vẻ vui sướng trên mặt mọi người liền biến mất, một bầu không khí lạnh lẽo tràn đến, dường như tương lai tươi sáng chợt bị bóng đêm phủ lấp.
Niềm vui sướng vừa rồi đã làm cho bọn họ quên mất đi thân phận của mình, bọn họ là Tán tiên, là Tiên nô, dù có đi đến nơi nào, nô ấn trên người bọn họ vẫn vĩnh viễn tồn tại, đây là sự thật mà không ai có thể thay đổi được. Huống chi, bọn họ đều tham gia bạo loạn, trên tay mỗi người đều dính máu của đệ tử Tiên tông, Tam đại tiên tông tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua cho bọn họ.
Kinh hoảng ! Sợ hãi !
Không ít quặng nô nhìn nhau, trên mặt họ biểu hiện những cảm xúc khác nhau.
Tiên nô tạo phản, nói ra thì cũng là đại sự trên toàn bộ tiên giới, bọn họ bây giờ đã cưỡi lên lưng hổ không còn đường trở lại. Nếu như không thể tính được bước đường tiếp theo, vậy thì số phận bọn họ sẽ rất thảm.
Đám người Tiểu Thần lại vô cùng bình tĩnh, họ tập trung đứng bên cạnh Bạch Mộc Trần, lắng nghe hắn nói hết lời.
“Lối ra khỏi quáng trường là ở kia…”
Bạch Mộc Trần dùng tay chỉ phía trước cách đó không xa, ánh mắt nghiêm nghị nói: “ Ra khỏi nơi này, tiên giới tuy bao la rộng lớn, nhưng lại không có một chỗ cho chúng ta dung thân. Vì thế hiện tại mọi người có hai con đường để lựa chọn, một là đi cùng chúng ta, sau này chúng ta đồng sanh cộng tử, cùng chung sức chống lại sự nô dịch của tiên sĩ. Còn đường thứ hai là mỗi người các ngươi tự do rời đi, ta sẽ bảo Tiểu Thần đưa cho mỗi người một phần tiên thạch, sau này dù sống hay chết đều phải xem thiên mệnh. Thời gian còn lại không nhiều lắm, hy vọng mọi người có thể sớm ra quyết định. ”
Sau khi nói một hồi, mọi người im phăng phắc.
Độc mộc nan chi khuynh thiên chi lực (tạm dịch là “một thân một mình thì khó mà chống lại số trời”), chẳng lẽ bắt bọn họ một ngày làm nô, suốt đời phải làm nô sao?
Không ít người do dự, không ít người kiên định, cũng không ít người mê man.
“ Cổ đại ca đã nói, tất cả mọi người đều nghe rõ cả chứ! Ai muốn đi cùng chúng ta thì hãy lại đứng vào cạnh chỗ ta. ”
Đám người Tiểu Thần mới vừa rồi cầm đầu tạo phản, bây giờ uy vọng vẫn còn, lời nói vừa dứt, phần lớn quặng nô nhanh chóng chạy sang phía gã. Con người thường thích sống ở chỗ đông người, tụ tập thì lại thường theo nhóm, chỉ cần đại đa số làm cùng một chuyện, những người khác cũng sẽ theo sau.
……
Chỉ chốc lát sau, trong sân chỉ còn lại không tới mười tên quặng nô, mà Hồng Vũ cùng Hầu Vận cũng đứng trong đó.
Những quặng nô này, có người trong lòng vẫn còn nghi ngờ Bạch Mộc Trần, có người lại có thói quen thích độc hành. Giống như Hồng Vũ cùng Hầu Vận hai người bọn họ chính là Nhị kiếp Tán tiên, coi như cũng có thực lực để tự vệ, tùy tiện đi tới đâu cũng có thể sống sót, bọn họ không muốn bị đám người Bạch Mộc Trần quản thúc, cho nên quyết định chính mình rời đi.
Đối với việc này, Bạch Mộc Trần không những không ngăn cản, ngược lại còn âm thầm thở phào nhẹ nhỏm. Hai người Hồng Vũ cùng Hầu Vận đều là cao thủ, người như vậy không phải đám người Tiểu Thần có thể sai khiến, nếu ở lại trong đội ngũ, tuyệt đối là họa không phải phúc.
Phía bên kia, Trần Tịch cùng Nguyên Minh Tử cũng đã kiểm tra toàn bộ quáng trường, có thể nói là có thu hoạch cực lớn.
Ngoài tiên thạch cùng đan dược còn có đại lượng pháp bảo và tài liệu … Khó có thể tưởng tượng, lượng tài phú tích lũy ở Tiên nô quáng trường có thể so sánh với quy mô của một gia tộc.
Sau khi nhận lấy một phần tiên thạch, Hồng Vũ cùng Hầu Vận và một số quặng nô khác đều rời đi.
Nhìn bóng lưng mấy người bọn họ, một cảm giác cảm thương thoáng qua trong lòng mọi người.
……
“ Cổ đại ca! Cũng đã đến lúc rồi! ”
Tiểu Thần đem đội ngũ tổ chức lại một lần, chuẩn bị động thân rời khỏi nơi đây.
Bạch Mộc Trần cúi đầu nhíu mày một cái, trong lòng mơ hồ sinh ra một tia tâm tình bất an. Bọn họ nhiều người như vậy cùng nhau rời đi, mục tiêu quá lớn như vậy nếu như bị cao thủ của Tam đại tiên tông ngăn trở, rất có thể cuối cùng toàn bộ chết hết.
“ Cổ đại ca, huynh …”
Tiểu Thần thấy Bạch Mộc Trần trầm mặc không nói, lòng hắn cũng thấp thỏm.
Bạch Mộc Trần khoát tay áo một cái, đem lời nói ngắt lại: “ Tiểu Thần các ngươi đi trước đi, ta ở lại đoạn hậu. ”
“ Cái gì !? ”
Mọi người kinh hãi, Tiểu Thần liền vội vàng kéo Bạch Mộc Trần nói: “ Cổ đại ca, ngươi ở lại làm cái gì? Cao thủ của Tam đại tiên tông sẽ tới, nếu ở lại sẽ rất nguy hiểm, chi bằng chúng ta cùng đi!”
“ Không được! ”
Bạch Mộc Trần vỗ vỗ bả vai Tiểu Thần, lạnh nhạt nói: “ Sức lực một người dù mạnh bao nhiêu, cũng có giới hạn. Ta đã từng đáp ứng một vị tiền bối, đem toàn bộ sức lực của mình, vì Tán tiên mở ra một con đường, hôm nay chẳng qua là mới bắt đầu, Tam đại tiên tông một khi triển khai trả thù, hậu quả thiết nghĩ sẽ không tưởng tượng nổi, ta nhất định phải lưu lại, giúp các ngươi tranh thủ một chút thời gian. ”
Dừng một chút, Bạch Mộc Trần ngẩng đầu nhìn trận bàn trên không trung đang không ngừng chuyển động, lòng cực kỳ bình tĩnh nói: “ Các ngươi yên tâm, ta sẽ không cùng bọn họ chiến đấu, Tiên nô quáng trường đã tồn tại qua vạn năm, hộ sơn đại trận vô cùng chắc chắn, nếu như có người thao túng, mới có thể trì hoãn một ít thời gian. Chờ ta dẫn dụ cao thủ Tam đại tiên tông xong, ta chắc chắn sẽ đi tìm các ngươi. Mặt khác, sau khi các ngươi rời khỏi đây, cũng thả bọn Xích Hổ ra đi, thêm một người là thêm một phần sức mạnh, nếu như bọn họ không muốn đi cùng các ngươi, liền cho bọn hắn một ít tiên thạch, sau đó đường ai nấy đi là được. ”
Vừa nói, Bạch Mộc Trần lấy từ trong ngực ra hai túi trữ vật đưa cho Tiểu Thần, một cái trong đó là của Thiên tiên Quách Nam, một cái khác là của Ngô Niệm Tri, bên trong chứa đựng những đồ vật tuyệt đối không tầm thường.
“ Cổ đại ca, huynh không thể lưu lại, nếu như muốn lưu lại thì cũng là chúng ta lưu lại, mọi người cần tới huynh …”
Tiểu Thần không có nhận lấy túi trữ vật, mà là gắt gao nắm lấy cánh tay Bạch Mộc Trần không chịu buông ra. Trong mắt của hắn, Bạch Mộc Trần chẳng những trí khôn hơn người, mà tu vi còn rất cao thâm, trừ Bạch Mộc Trần ra, cũng không có ai có thể đưa bọn họ tới bờ ánh sáng. Cho nên, nếu có người phải hi sinh, người đó nhất định không thể là Bạch Mộc Trần.
“ Yên tâm, ta có thể nắm chắc. ”
Bạch Mộc Trần đẩy tay của Tiểu Thần ra, lại lấy ra một chiếc ngọc giản thấp giọng truyền âm nói: “ Đây là ta do cơ duyên xảo hợp thảm ngộ ra một bộ công pháp, làm cho Tán tiên có thể tu hành …”
“ Cái gì!? ”
Tiểu Thần đầu tiên là ngẩn ra, ngay sau đó trên mặt lộ vẻ mừng rỡ như điên: “ Cổ đại ca, ngươi …ngươi nói là …”
Thấy Bạch Mộc Trần nhàn nhạt gật đầu một cái, Tiểu Thần lập tức đem ngọc giản trân trọng thu hồi. Có công pháp mà Tán tiên cũng có thể tu hành này, đây mới thực sự là con đường sửa đổi vận mệnh của Tán tiên, nếu không thì hết thảy chỉ đều là lời nói suông.
Bất chợt, Tiểu Thần tựa hồ hiểu ra cái gì.
Nếu như, Bạch Mộc Trần có chết đi, bọn họ cũng nhất định phải sống tiếp, giữ được mầm mống hi vọng này, đây mới chân chính là ý tứ của Bạch Mộc Trần.
“ Cố gắng lên, mọi người. ”
Bạch Mộc Trần đưa ánh mắt khích lệ nhìn mọi người, cuối cùng mắt nhìn về xa xăm nói: “ Tìm thiên địa chi căn, lập vũ trụ chi tâm, bảo hộ người một phương, vì Tán tiên truy cầu một tia hy vọng, tạo ra một cái tương lai. Ta tức là nô, cũng là Tán tiên, đời này kiếp này, dù chết vạn lần tuyệt không hối hận!”