Xe ngựa trở về trang bị ngăn lại giữa đường, A Thủy dẫn người đứng ở bên ngoài cung kính nói: "Đại công tử, các chủ mời công tử đến Tống Phong các một chuyến."

Hắn vén nửa bức màn xe lên, không có biểu cảm gì: "Nếu ta không muốn, các người định ép buộc ta ư?"

"Thuộc hạ không dám. Nhưng lần này các chủ đang trên đường tìm thuốc cho công tử thì bị thương, trong lúc hôn mê vẫn không quên khẩn cầu dược thánh chế thuốc cho công tử, ngắm công tử nể tình trước kia với các chủ, không từ chối."

Ánh mặt trời chiếu lên gương mặt tái nhợt của hắn, vẫn là gương mặt không mảy may vui buồn nhưng đáy mắt lại hiện lên sự lo lắng khó phát hiện. Xe ngựa ở đổi lộ tuyến ở giữa đường, đến Tống Phong các thì đã là bảy ngày sau.

Nửa vầng trăng sáng chiếu tỏa ở cửa viện, bóng dáng Túc Bạch chộn rộn ánh trăng rơi trên quỳ thiên trúc, phía cuối bên trong ngôi đình cao ngất mọc lên từ mặt đất, màn che màu trắng dùng móc câu vàng buộc ở hai bên trái phải, hắn liếc mắt thấy cô gái nằm trên giường mây trong đình.

Nàng gầy đi không ít, gió đêm thổi áo bào rộng thùng thình phồng lên, mái tóc đen dùng một mảnh lụa đỏ buộc lên đỉnh đầu, trên đôi mắt xưa nay đẹp mà lạnh như suối phủ một dải lụa trắng.

Hắn đi tới bên cạnh nàng, bước chân nhẹ đến mức gần như không nghe được nhưng nàng lại ngồi thẳng người, khóe môi cong lên cười.

"Mắt của nàng..."

Nàng đưa tay về phía hắn, tiếng nói lãnh đạm trước sau như một: "Ngũ Độc giáo muốn tôi dùng đôi mắt này đổi lấy máu độc của họ, tôi đổi cho họ rồi."

Chân hắn lảo đảo một cái, hình như nàng cảm nhận được đỡ lấy hắn. Hắn thấy đôi tay kia, đôi tay ấy từng bóc nho sắc thuốc cho hắn bây giờ lại phủ đầy vết thương.

Hắn đứng bên giường mây, xương ngón tay tắng bệch nắm chặt cổ tay nàng, muốn nói gì đó lại chỉ rơi xuống một giọt lệ. Hai tay nàng vòng trên hông hắn, tựa đầu lên lồng ngực của hắn.

"Túc Bạch, chàng thông minh như vậy, đã điều tra ra gì đó rồi chứ." Nàng cười cười, giọng nói lại tựa như bị đông cứng, hơi hơi run, "Tôi làm những thứ này, chẳng qua là hy vọng sau này chàng sẽ nhớ đến tôi, sẽ không hận tôi. Chàng xem, tôi biết tính toán thế này, chàng không cần áy náy gì cả."

Dứt lời, giao một cái bình sứ trắng lên tay hắn: "Đây là thuốc có thể trị khỏi thân thể chàng, dùng nó rồi chàng sẽ khỏe lại, có thể đi làm tất cả chuyện chàng muốn làm. Nhưng mà Túc Bạch à, bên cạnh đó, chàng sẽ nhớ lại một vài việc, một vài việc làm chàng đau khổ. Tôi không biết khi chàng nhớ lại những chuyện ấy sẽ nhìn tôi thế nào, giờ này ngày mai, tôi vẫn ở đây chờ chàng, nếu chàng đồng ý, quãng đời còn lại, tôi muốn tiếp tục bên chàng."

Đây nhất định là một ngày dài đằng đẵng. Mặt trời lặn, nàng đuổi mọi người lui hết, ngồi bên trong đình chờ hắn. Ráng chiều lặn về tây tỏa lên dải lụa trắng che mắt trên gương mặt nàng, ngay cả gió cũng im lìm.

Một lúc lâu sau, nàng nghe thấy tiếng bước chân đến gần cực khẽ, có thể tưởng tượng dáng vẻ tao nhã ung dung không nhanh không chậm của hắn trước kia.

Hắn tới rồi.

Hắn dừng lại ở chỗ trước mặt cách nàng ba bước, tiếng xé gió cực nhỏ lướt qua không trung, chĩa mũi kiếm vào ngực của nàng, nàng cũng không lộ ra vẻ mặt bất ngờ, hơi cong khóe môi tựa như đang tâm sự với hắn: "Sau khi tôi chết, Tống Phong các sẽ để chàng sử dụng. Nếu chàng muốn tiếp tục dùng thân phận Diệp Túc Bạch sống tiếp thì bọn họ sẽ giúp chàng. Nếu chàng không muốn, chàng muốn làm cái gì, bọn họ đều sẽ ủng hộ chàng."

Hắn tiến lên phía trước một bước nhưng trường kiếm không đâm vào thân thể của nàng, chỉ có tiếng nghiến răng nghiến lợi vang bên tai nàng: "Nàng cho rằng nàng làm những điều này thì tôi sẽ tha thứ cho nàng sao?"

Nàng gật đầu: "Không, thù sâu của cả nhà, chàng giết tôi báo thù là phải."

Hắn bất động giữ nguyên tư thế cầm kiếm, nói ra lời đầy ý hận thù, trong mắt đã có sự đau khổ và giằng co mà nàng không nhìn thấy được: "Phong Vô, sao nàng phải làm như vậy? Nàng giết cha mẹ tôi, tàn sát cả nhà tôi, biết rõ thân phận của tôi mà lại tính toán để gả cho tôi. Nàng trăm phương nghìn kế khiến tôi nhớ lại tất cả, rốt cục nàng muốn làm cái gì!"

Sắc mặt nàng trắng bệch, khóe môi vẫn treo nụ cười như cũ: "Bởi vì tôi hổ thẹn. Tôi muốn chữa khỏi bệnh của chàng, lấy được sự tha thứ của chàng, đạt được tình yêu của chàng trước khi chàng nhớ lại, lợi dụng phần tình cảm ấy trước khi chàng nhận ra."

"Nàng nằm mơ đi!" Hắn ngắt lời nàng, "Tôi vĩnh viễn sẽ không yêu nàng, vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho nàng!"

Nàng cúi đầu không nói gì, một lúc lâu sau, như trút được gánh nặng thở dài một hơi: "Giết tôi đi."

Mấy năm nay, nàng thường xuyên giật mình tỉnh giấc từ trong mộng, chàng trai trong mộng có một đôi mắt đầy hận thù, gần như muốn lăng trì nàng.

Mười ba năm trước đây, nàng dốc sức cho lục hoàng tử, là kiếm khách có kiếm thuật cao thâm nhất trong phủ. Từ nhỏ nàng được lục hoàng tử thu nhận nuôi dưỡng, một mực ngu trung, không phân biệt trung gian, dễ tin lời nói rằng thái tử thất đức, tự cho là mình đang trong đại nghiệp cải cách, ám sát kẻ gian thần trong miệng lục hoàng tử.

Tuổi tác nàng tuy nhỏ nhưng cơ mưu rất khá, giả bộ sinh bệnh ngất xỉu ở trước cửa phủ, quả nhiên được hắn lúc còn thiếu niên cứu. Đó là một khoảng thời gian khó có thể quên được, vui sướng đến mức khiến nàng gần như sắp quên mất nhiệm vụ của mình. Cho đến khi mệnh lệnh ám sát truyền xuống, nàng hạ độc rút kiếm, dẫn sát thủ tàn sát sạch cả nhà trung thần, sau đó hắn trốn trong tủ tối nhìn nàng, răng sắp cắn ra mấu, thù hận ngút trời đầy trong mắt hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng.

Lúc đồng bọn tiến đến lục soát, nàng xoay người chặn trước tủ tối, thản nhiên nói: "Chỗ này trống không."

Độc nàng hạ do cao thủ chế độc trong phủ chế ra, tổn thương tâm trí và thân thể người ta, sau khi hắn trúng độc thì chất độc lan vào tim, không những khiến người yếu ớt bệnh tật mà còn mất ký ức.

Đương lúc Lâm thị đến đạo quán Kỳ Sơn đón Diệp Túc Bạch thực sự thì biết được y đã bị thích khách giết chết, nghĩ qua đã biết là Nhị phu nhân ra tay. Nhưng việc đã đến nước này cho dù đến trước mặt trang chủ vạch trần ả thì thế nào, ả đã dám làm thì nhất định không để lại chứng cứ. Dưới nỗi lo lắng vô cùng, Phong Vô lén cứu hắn đưa đến đạo quán, để lại một phong thư báo cho Lâm thị biết đây là con trai độc nhất của em gái ruột của bà, nếu bà không muốn vị trí trang chủ phu nhân và thiếu trang chủ bị cướp mất thì hãy đưa huyết mạch duy nhất của em gái ruột về, thế chỗ cho Diệp Túc Bạch.

Lâm thị cùng đường không muốn chấp nhận quả nhiên làm theo. Dẫu nhị phu nhân biết hắn không phải Diệp Túc Bạch thật thì đã sao, chẳng lẽ còn dám nói ra chuyện thuê người hành hung ư?

Hắn lấy thân phận Diệp Túc Bạch sống tiếp nhưng đã mất đi toàn bộ ký ức.

Cho đến khi Lục hoàng tử thất thế, chuyện làm ác bị lộ ra, nàng mới biết mình làm bao nhiêu việc sai lầm. Nàng nhớ tới chàng trai duy nhất thật tình đối đãi nàng, nàng nhớ tới cặp mắt đầy hận thù, chịu bao dằn vặt.

Sau đó dưới sự trợ giúp của đồng bọn nàng thành lập Tống Phong các, một mặt để những người bị Lục hoàng tử lừa gạt này có chỗ yên thân, mặt khác, nàng muốn chuộc tội.

Hắn không phải là sinh bệnh nên người mới yếu mà là chất độc tích tụ. Nàng muốn chữa khỏi cho hắn nhưng cũng biết rõ một ngày chữa khỏi, hắn ắt sẽ nhớ lại tất cả. Cho nên nàng tính kế với hắn, tìm đủ mọi cách đối tốt với hắn, cố ý để hắn nghe được nàng muốn đến nơi nguy hiểm tìm thuốc cho hắn, khiến hắn thích nàng. Đợi hắn nhớ lại tất cả thì nàng có thể lợi dụng phần tình yêu ấy mà nhận được sự tha thứ của hắn. Hắn sẽ không biết nàng mong muốn sinh con cho hắn đến thế nào, nhưng sau này khi hắn biết chân tướng thì đứa bé ấy nên làm thế nào cho phải chứ.

Cả đời này của nàng đã làm lắm tội nghiệt, không còn xứng được tha thứ.

Ánh sao rơi trên dải lụa trắng trên mắt nàng, tựa như ngày hắn mới gặp gỡ nàng, đôi mắt sáng phản chiếu bầu trời đầy sao. Ngón tay hắn càng siết chặt, trong đầu toàn là cảnh tượng cha mẹ chết thảm máu chảy thành sông. Nhưng hắn lại không ra tay!

Nàng bày dáng vẻ dịu dàng nhìn hắn, như trước kia nói ra lời tâm tình triền miên: "Túc Bạch, xin lỗi."

Gió mát phất lụa đỏ trong tóc nàng lên, đột nhiên nàng nắm lấy tay cầm kiếm của hắn, ngả thân thể về phía trước để chạm vào. Tiếng máu thịt bị xé rách vang bên tai rất khẽ, nàng đưa tay vòng lấy cổ hắn, trường kiếm đâm xuyên qua sống lưng nàng, nàng ghé vào vai hắn ho ra một ngụm máu nhưng lại bật cười.

"Người tham gia trận tàn sát ấy, ngoại tôi ra đều đã chết rồi. Bây giờ tôi cũng chẳng thiết sống nữa, Túc Bạch, chàng đã báo thù cho người nhà, sau này, phải sống thật tốt."

Hai tay vô lực thõng xuống, hắn chợt buông chuôi kiếm ra ôm lấy nàng, mở miệng muốn gọi tên của nàng, nhưng không sao phát ra tiếng. Nước mắt từng giọt lớn rơi xuống từ trên khóe mắt, hắn run run ghé sát tai nàng, nhíu mày, cố hết sức khống chế giọng nói bình ổn: "Tôi chưa từng nghĩ sẽ giết nàng."

Nếu nàng có thể nghe thấy, ắt sẽ rất vui mừng, nhưng nàng không nghe thấy được nữa rồi.