Ngày hôm nay là thứ bảy, Tô Ngang sáng sớm đã dậy mở máy tính làm việc, Mao Tiểu Mao cùng hai người bạn cùng phòng còn vùi ở trong chăn ngủ.

Viết viết, liền có người tìm cậu.

Giai Nhạc: Lăng Dương, tôi gặp phải vấn đề khó khăn.

Lăng Dương: Làm sao vậy?

Giai Nhạc: Chủ dịch thụ hiện tại gặp được hai người thích hợp, một là tử hồng, có kinh nghiệm, thanh tuyến cũng không phải đặc biệt phù hợp, một là người mới, thanh tuyến siêu cấp phù hợp, phối cũng rất có cảm tình. Tôi không biết chọn ai.

Tuy rằng tử hồng có thể tăng thêm sự chú ý cho kịch truyền thanh, nhưng Lăng Dương vẫn cảm thấy, đối với một kịch quan trọng nhất không phải CV có phải người nổi tiếng hay không, mà là có thực sự thích hợp với bộ kịch hay không.

Lương Dương: Đương nhiên chọn người thích hợp.

Giai Nhạc: Ôi, cậu tới nhóm đi.

Lăng Dương xin vào nhóm, thấy Giai Nhạc đang nói chuyện trong nhóm Tróc quỷ thiên sư.

Kế hoạch Giai Nhạc: Bản thử âm của hai người tôi đều rất hài lòng, nhưng đối với bộ kịch này, khí tràng CP vô cùng quan trọng. Tôi đã kéo Lăng Dương vào, một hồi các người thử pia kịch.

Tây Bắc: Tôi không ý kiến.

Ma quân: Nhưng mà tôi là người mới, sẽ căng thẳng.

Lăng Dương: Ma quân, nếu căng thẳng chúng ta sẽ pia lâu một chút, cũng có thể âm thầm pia, tôi sẽ ghi âm gởi cho bọn họ.

Ma quân: Lăng Dương sama thật tốt.

Trang trí Diệu Diệu: Lăng Dương sama là băng sơn công, tiểu thụ cậu thật không hiểu rõ tình hình.

Tây Bắc: Tôi đi xem kịch bản, lúc pia tìm tôi.

Kế hoạch Giai Nhạc: Được.

Lăng Dương: Tôi cũng đi xem.

Trang trí Diệu Diệu: Giai Nhạc chúng ta tiếp tục đùa giỡn tiểu thụ Ma quân đi.

Ma quân: Nằm vật xuống mặc người đùa giỡn.

Tô Ngang mở word, có chút xuất thần nhìn chữ đủ loại màu sắc.

Tây Bắc đích thực là tử hồng của giới võng phối, fan đông đảo, tài nghệ cao lại chưa từng kéo âm. Giai Nhạc rầy rà như thế, có lẽ là coi trọng giọng hát của Tây Bắc. ED kịch truyền thanh đương nhiên là do chủ dịch công, thụ hát là thích hợp nhất. Về phần Ma quân, tài nghệ phối kịch của hắn thực sự rất cao hay là hắn có người quen gây khó dễ với Giai Nhạc? Dù thế nào, bản thân cậu vẫn phải thật quen thuộc với kịch bản, một hồi lúc pia kịch nghìn vạn lần đừng làm trò cười.

Biên kịch cô nương: Nằm vật xuống! Mặc người đùa giỡn!

Biên kịch cô nương: Mặc người đùa giỡn.

Biên kịch cô nương: Đùa giỡn.

Biên kịch cô nương: Giỡn.

Biên kịch cô nương: T_T

Kế hoạch Giai Nhạc: Cô nương cô làm sao vậy? Như sắp khóc.

Biên kịch cô nương: Không… Tôi chính là muốn khóc một chút

Rất nhanh, qq của Ma quân đã bị một người tên là Biên kịch cô nương chọt.

Biên kịch cô nương: Ma quân, tôi là Một cô nương trước mộ phần. T_T.

Ma quân: Thật là trùng hợp.

Biên kịch cô nương: Đại Thần sao anh có thể phối thụ chứ? Ma quân tại sao anh có thể phối thụ! Bọn tiểu Thảo sẽ phát điên, Đại Thần công trong lòng chúng tôi thế mà lại là thụ! Chúng tôi một mực chờ anh lừa gạt tiểu thụ vào cửa mà, không nghĩ tới bản thân anh chính là tiểu thụ.

Ma quân: Người ở dưới mái hiên, có thể nào không cúi đầu.

Biên kịch cô nương: Đại Thần anh rành rành là thụ mà còn tự đắc kỳ nhạc! Nằm vật xuống mặc người đùa giỡn và vân vân, lần đầu tiên thấy như bị sét đánh.

Ma quân: Thấy tôi thụ rất đau lòng?

Biên kịch cô nương: Có loại cảm giác bản mệnh bị phá vỡ.

Ma quân: Muốn tôi an ủi không?

Biên kịch cô nương: Thêm mười chương cũng không cứu vớt được tâm linh tổn thương của tôi.

Ma quân: Tôi là thuần 1, không thụ được.

Biên kịch cô nương: Oa, tôi lập tức hiểu, Ma quân sama anh là cố ý thể hiện tư thế tiểu thụ mê người chờ tiểu thụ tới cửa sao? Không, thật ra anh muốn bẻ công thành thụ? Anh xem trọng Lăng Dương sama? Ngao ~ Ma quân sama anh thật uy vũ! Bội phục bội phục! Tôi muốn thêm bạn tốt!

Câu nói kia của anh chỉ là muốn biểu đạt mình là công, phối thụ chẳng qua chỉ là vui đùa một chút mà thôi. Sao từ miệng cô nương, lại thành ra muốn bẻ Lăng Dương thành thụ? Thật là một em gái não bổ mạnh, còn thích hợp viết tiểu thuyết hơn anh.

Mấy giây sau, kí tên của cô nương đổi thành: Dụ thụ tính là cái gì, phúc hắc đế vương dụ công mới là tuyệt sắc!

Tiêu Ngạn sờ cằm, phúc hắc đế vương dụ công, đây là đang nói anh?

Một cô nương trước mộ phần: Đại Thần, tôi không nói cho bọn họ biết anh ở đây phối kịch.

Một cô nương trước mộ phần: Đại Thần, anh nói tăng chương còn tính không?.

Ma quân: Ừ, cô thật ngoan, ngày hôm nay ba chương.

Một cô nương trước mộ phần: Đại thần anh thật tốt quá, Đại Thần, Tây Bắc ở trước mặt anh tuyệt đối sẽ không chịu nổi một kích, Đại Thần nỗ lực lên!

Ma quân: Cảm tạ khích lệ.

Tiêu Ngạn nhớ rõ ràng, mấy ngày trước đã nói ngày hôm nay sẽ cập nhật ba chương, nha đầu kia không nhớ rõ?

Không nhớ rõ cũng tốt, hắn trong máy vi tính tồn cảo rất dễ dàng địa tựu bảo vệ. Mở bản word tên là 《Tróc quỷ thiên sư》, Tiêu Ngạn đại khái xem lướt qua lời kịch hết sức quen thuộc, sau khi luyện không tệ lắm, phải đi thêm Lăng Dương làm bạn tốt. Mở khung đối thoại, lại đột nhiên không biết nên nói cái gì. Thực sự kéo cậu đến YY luyện tập?

Âm báo vang lên, Lăng Dương thế mà lại nhắn tới trước.

Lăng Dương: Luyện lời kịch xong rồi?

Ma quân: Ừ

Lăng Dương: Kênh 11875462.

Cái kênh này và kênh Tiêu Ngạn thường đến rõ ràng không giống, không có xây bất kì gian phòng nào, cũng không có thể tặng hoa, ngoại trừ áo tím Lăng Dương, cũng chỉ có tiểu trong suốt Tiêu Ngạn.

“Bây giờ tôi không tiện, anh luyện ở đây đi. Đây là kênh chính của tôi, sẽ không ai đến.” Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng đột nhiên vang lên, trong phòng xuất hiện thông báo, anh đã được thăng cấp thành quản lí kênh.

Tùy tiện nói một câu người mới sẽ căng thẳng, đã được người này đặt ở trong lòng.

“Được.” Tiêu Ngạn mở mạch lên tiếng, điều chỉnh tốt âm lượng micro, sau khi ho khan hai tiếng bắt đầu đọc lời kịch.

“A! Muốn chạy cũng phải kéo ta theo a, quỷ kia bắt được cái mông ta! Kháo!” Câu này đinh tai nhức óc, là cảnh một con ma đuổi theo tiểu thụ.

“Hắc, ta lại được ngươi cứu.” Có cảm giác ngượng ngùng và xấu hổ.

“Làm sư thúc của khối băng là ngươi, những vật này ta vẫn hiểu, dù sao gần đây xem không ít điển tịch về ma.”

“Ta là tiểu sư thúc của ngươi, tin tưởng ta, đi bên này không sai.” Giọng nói vô cùng tự hào, làm cho người ta hình dung ra sư thúc đang nghiêng đầu kiêu ngạo kia.

“Kháo, ngươi bị thương sao không nói với ta?! Nếu như… Nếu như ngươi chết ở bên trong, ai đền cho ta một khối băng!”

“Ngươi không phải khối băng, ngươi là ai!”

Chọn lựa trong kịch bản, vài câu lời kịch đã thể hiện tính cách của nhân vật vô cùng nhuần nhuyễn. Tô Ngang không biết nên khen tác giả rất biết miêu tả, hay là tán thưởng Ma quân rất biết chọn lời kịch. Nhìn như tùy tiện lựa chọn, đều là tình tiết quan trọng, là chỗ mấu chốt phát triển tình cảm của hai người.

Câu đầu tiên là lúc lần đầu tiên bắt quỷ của hai người, băng sơn công Băng Kiền muốn dẫn quỷ tới bẫy rập đã chuẩn bị, Minh Diên không hề ăn ý với hắn còn không có phản ứng kịp, thiếu chút nữa bị quỷ bắt, từ đó, hai người sinh tử dây dưa.

Câu thứ hai là Minh Diên nơi chốn đối kháng với Băng Kiền, dẫn đến hai người hãm sâu hiểm cảnh, Băng Kiền hao hết tâm sức mới cứu được Minh Diên ra, lúc Minh Diên nói câu nói này vừa lúc ở trên lưng của Băng Kiền. Chính là bởi vì chuyện này, mới có sự thay đổi sau này của Minh Diên, chăm chú xem điển tịch sư phụ lưu lại, học cách làm sao đối phó với đủ loại quỷ quái khác nhau, sau đó có câu thứ ba.

Chân Chính khiến Tô Ngang kinh ngạc chính là câu thứ tư Ma quân đọc, dưới tình huống không có người nào cùng anh đối đáp, một giây trước còn đắm chìm trong bầu không khí câu thứ ba Ma quân rất nhanh liền tiến vào trạng thái câu thứ tư. Băng Kiền chiến đấu che giấu chuyện mình bị thương, cố ý cùng Minh Diên vào trong rừng cổ, thẳng đến khi hai người đi ra Băng Kiền ngã xuống đất ngất đi, Minh Diên mới biết chân tướng. Nghĩ ở lúc nãy ở bên trong oán giận Băng Kiền hành động quá chậm chạp, Băng Kiền lại nơi chốn che chở mình, lúc này hắn vừa sợ vừa hối hận, thế nhưng thân là tiểu sư thúc kiêu ngạo không cho phép hắn tỏ ra yếu kém. Trong giọng của Ma quân, Tô Ngang nghe ra tình cảm của Minh Diên, không khỏi liền cười khẽ một tiếng.

Đây, đây không phải là phản ứng của Băng Kiền trong kịch bản sao?

Sau khi Minh Diên nói ra câu ai đền ta một khối băng, Băng Kiền ngồi dưới đất, dựa lưng vào cây khẽ cười. Trong tiểu thuyết, đó là nụ cười đầu tiên hắn lộ ra. Cũng là sau cảnh đó, tình cảm của hai người mới xảy ra thay đổi, trở nên mờ ám.

Câu thứ năm, Tô Ngang nhớ kỹ câu thứ năm Minh Diên nói, Băng Kiền là bị quỷ nhập thân.

“Vài câu tôi vừa đọc có được không? Lăng Dương? Cậu ở đâu?”.

Lăng dương?!.

Giọng nói của Ma quân kéo suy nghĩ đang từ từ bay xa của Tô Ngang lại, cậu nói xin lỗi: “Ngại quá, tôi vừa xuất thần.”

“Ừ.”

Lăng Dương thu nhỏ cửa sổ kịch bản, nghiêm túc nói rằng: “Anh vừa đọc rất tốt, tôi gần như không tìm được lỗi.”

Ma quân trầm thấp cười nói: “Thật vậy sao?”

“Giọng nói của anh?” Tô Ngang phát hiện, giọng Ma quân vừa rồi và lúc đọc lời kịch rất không giống.

“Có lẽ là hai ngày này đọc lời kịch lâu quá, tổn thương tới giọng nói.”

Rất có khả năng sau này sẽ cùng Ma quân hợp tác, Tô Ngang dặn dò: “Làm cv phải bảo vệ cổ họng của mình,

giọng nói của chủ dịch thụ bị hỏng sẽ kéo tiến độ của toàn bộ tổ kịch.”

Ma quân: “Cậu xác định sẽ cùng tôi hợp tác?”

Lăng Dương: “Không, chờ một lát hai người đều phải pia kịch, sau đó do tổ kịch chọn. Tôi đi làm việc, anh tiếp tục luyện đi.”

Lăng Dương nói xong cũng rời khỏi, để lại mình Ma quân cô đơn ở trong phòng.

Thừa dịp Tiêu Dao còn không có rời giường, Tiêu Ngạn mở phần mềm ghi âm, chọn vài câu Băng Kiền độc thoại bắt đầu ghi âm, giọng nói thoải mái như lúc bình thường. Bình thường nói giọng điệu có chút cao, nghe trầm ấm, lúc Lục Minh Diên độc thoại càng thụ muốn chết.

“Chỉ cần ngươi theo ta, cũng sẽ không gặp nguy hiểm.”

“Minh Diên, cuối cùng cũng nhìn thấy ngươi.”

Sao mỗi một câu độc thoại, đều được anh đọc đến yêu nghiệt như thế, y như lưu manh.

Nhưng mà cái người tên Lăng Dương kia, trời sinh là giọng băng sơn.

Lúc ở tiệm trà sữa, cũng là giọng đó.