Edit: Cháo

26.

Buổi sáng 8 giờ, Bạch Hạ xách túi đựng bánh quy đường đỏ đã làm xong, đi vào trại trẻ mồ côi.

Công ty làm hoạt động từ thiện kia phái bảy tám người đến trước để bố trí sân bãi, còn người đứng đầu phải 10 giờ mới đến.

Đám trẻ đã được các thầy trong trại gọi dậy từ sớm. Các em mặc áo màu xanh da trời đồng nhất, ăn sáng xong thì vui chơi trong phòng sinh hoạt.

Lúc Bạch Hạ đẩy cửa vào phòng sinh hoạt, mấy chục đứa trẻ đang tản ra mỗi chỗ trong phòng. Chỗ này một đám, chỗ kia một đoàn.

Bạch Hạ đưa túi bánh quy cho thầy Hà cậu quen. Hai người đi cùng nhau, nghĩ để bánh đến chiều hẵng chia ra cho bọn nhỏ.

Ngay lúc Bạch Hạ đang nói chuyện với thầy Hà, một đứa bé buộc tóc chỏm, mặc váy hoa nhí màu hồng đột nhiên lao tới, ôm chặt lấy cậu. Khuôn mặt nhỏ nhắn chôn vào eo cậu, “Anh, anh ơi, sao mãi giờ anh mới tới. Viên Viên nhớ anh lắm.”

Đứa bé này chính là Viên Viên thích ăn bánh quy đường đỏ Bạch Hạ làm trong miệng viện trưởng Khâu.

“Viên Viên, hôm nay, xinh quá.” Bạch Hạ xoay người, sau đó cúi xuống, dùng đầu ngón tay chọc chọc cái lúm đồng tiền nhỏ bên má Viên Viên.

27.

Từ khi cha Tiền chính thức giao công ty vào tay Tiền Ngộ Đan, anh đã loại bỏ khá nhiều hình thức truyền thông vô dụng, trong đó bao gồm cả hoạt động kêu gọi xây dựng mù quáng.

Thay vào đó, Tiền Ngộ Đan sắp xếp cho một số hoạt động từ thiện, chi tiết thì giao cho cấp dưới làm. Đây không phải là suy nghĩ nhất thời của anh —-

Gia Thiên là công ty phát triển dựa vào thực nghiệp, so với những sản nghiệp khác, trách nhiệm gánh vác xã hội trên vai càng nặng nề hơn.

Làm hoạt động từ thiện không chỉ cống hiến cho xã hội, mà còn giúp xây dựng tinh thần đoàn thể. Một công đôi việc như vậy, hà cớ gì lại không làm chứ.

Mà hoạt động từ thiện lần này được chọn tiến hành tại một trại trẻ mồ côi ở thành Tây. Ngoài chi phí cho các hoạt động linh tinh ra thì Gia Thiên còn đóng góp hai triệu* cho trại mồ côi.

*hai triệu nhân dân tệ ~ khoảng 6 tỷ 7 tiền bên mình.

28.

9 giờ 30 phút sáng.

Viện trưởng Khâu cùng một người phụ trách khác dẫn đoàn người Tiền Ngộ Đan đi thăm trại trẻ mồ côi.

Viện trưởng Khâu vừa đi vừa giới thiệu lịch sử của trại trẻ cùng với tình hình của các bé bên trong trại.

Tiền Ngộ Đan yên lặng lắng nghe, khi bọn họ đứng trước cửa một phòng học, anh chân thành nói: “Ngài vất vả rồi.”

Trong phòng truyền tới tiếng chơi đùa lanh lảnh của các bé, vô lo vô nghĩ, ngây thơ vui sướng.

Viện trưởng Khâu cách cửa sổ thủy tinh, cười híp mắt nhìn đám nhỏ trong phòng, rồi nói: “Có gì vất vả đâu. Trẻ con mà, dễ thân lắm. À, đây chính là phòng sinh hoạt của chúng tôi, hiện tại ngoài mấy đứa nhỏ còn xấu hổ không có ở đây ra, thì tất cả đều đang chơi trong này.”

Tiền Ngộ Đan nhìn theo ánh mắt của viện trưởng Khâu, đúng lúc bắt được một bóng lưng mảnh khảnh.

Người nọ đưa lưng về phía anh, đang nhỏ giọng an ủi một đứa bé đang khóc nức nở.

Cửa thủy tinh cách âm không tốt lắm, Tiền Ngộ Đan vẫn có thể nghe thấy đứa bé kia tố cáo cậu bé cầm súng đồ chơi đứng bên cạnh. Tuy đang khóc thút tha thút thít, nhưng giọng nói của bé vẫn rất dữ dội, “A Vĩ là đồ ngốc! Hức, A Vĩ chỉ biết bắt nạt Viên Viên thôi! Viên Viên ghét A Vĩ!”

Bóng lưng mảnh khảnh kia dịu dàng lau nước mắt trên mặt cho Viên Viên.

Viện trưởng Khâu cũng nhìn thấy cảnh này, có chút lúng túng, “Trẻ con cãi nhau là chuyện thường xảy ra. Cậu trai kia, người đang an ủi Viên Viên, chính là một trong những người tình nguyện của chúng tôi. Cậu ấy rất thân với những đứa bé trong trại trẻ, chút nữa sẽ đưa người của quý công ty đi làm quen với các bé.”

Tiền Ngộ Đan gật đầu, “Làm phiền rồi.” Ánh mắt vẫn lưu lại trong phòng sinh hoạt.

Không biết vì sao, anh cứ cảm thấy bóng lưng kia càng nhìn càng thấy quen.

Một giây tiếp theo, anh đã có được câu trả lời.

Bóng lưng kia hơi nghiêng người qua đây, một tay nắm lấy tay Viên Viên, tay khác kéo cậu bé tên A Vĩ đến bên mình.

Cậu hơi nhíu mày, hiếm khi thấy dáng vẻ phiền lòng thế kia, vẻ ngại ngùng nội liễm ngày thường biến mất không còn bóng dáng mà thay vào đó giống như một người thầy nghiêm khắc, “A Vĩ, không, không được nói Viên Viên như vậy. Mỗi người, không ai giống nhau cả. Em, và anh khác nhau; anh và Viên Viên, khác nhau; em, em cần phải học, cách tôn trọng, sự khác biệt của người khác. Hiểu không?”

A Vĩ cúi đầu chơi súng đồ chơi trong tay, ngập ngừng nói: “Nhưng em nói đâu có sai. Viên Viên rõ ràng là có chim nhỏ, vậy mà còn muốn mặc giống con gái. Cậu ấy là đồ ẻo lả…” Giọng càng nói càng yếu dần.

“Viên Viên không phải đồ ẻo lả!” Nghe thấy từ nhạy cảm, Viên Viên lại gào khóc.

Bạch Hạ để A Vĩ đi trước, sau đó ôm Viên Viên vào lòng, nhẹ giọng khuyên giải: “Viên Viên không phải, Viên Viên, rất đáng yêu. Không, không khóc, khóc, thì sẽ, không đáng yêu nữa.”

Tiền Ngộ Đan thật sự không nghĩ tới sẽ gặp Bạch Hạ ở nơi này. Chẳng lẽ tối qua cậu nói có việc, chính là việc này sao?

Trong lúc anh đang thấy bất ngờ vì gặp Bạch Hạ, viện trưởng Khâu đứng bên lại lên tiếng, nhưng trong giọng nói không còn sự ung dung như lúc nãy, “Ài. Ngài thấy đấy, những đứa trẻ này bởi vì đủ loại nguyên nhân mà bị cha mẹ ruột vứt bỏ. Đứa bé Viên Viên này có chướng ngại nhận biết giới tính, từ lúc 5 tuổi đã bị đưa đến trại trẻ này. Mặc dù bé rất kiên cường, nhưng không tránh khỏi sẽ bị những đứa trẻ khác chế giễu. Tình trạng tâm lý của bọn nhỏ vẫn luôn là chuyện tôi rất lo lắng. Nói thật với Tiền tiên sinh đây, nhờ có khoản trợ giúp của ngài, lần này chúng tôi đã có quỹ để mời một vài chuyên gia tâm lý cao cấp trong nước tới.”

Tiền Ngộ Đan cuối cùng cũng chịu thu mắt lại.

Anh nhớ lại lời viện trưởng Khâu nói, trong lòng lại có một kế hoạch mới.