Edit: Cháo

05.

Ngày hôm sau, vẫn không thấy Summer xuất hiện, nhưng người đàn ông mặc âu phục xịt cologne lại tới.

Một thân tây trang màu đen ngày hôm qua khiến anh trông vô cùng nghiêm túc, còn set tây trang vải vân chéo màu xám tro của hôm nay quả thực khiến mắt người khác phải phát sáng. Áo khoác tây trang được vắt trên cánh tay người đàn ông, tóc được chải gọn ra sau, giống như chút nữa anh sẽ tới một buổi tiệc quan trọng nào đó vậy.

*gốc: 斜纹三件套 gồm áo khoác, áo gile và quần tây

Bạch Hạ vì không muốn tiệm trà nhỏ của mình thua kém hơn cái quán đang nổi trên mạng kia nên mấy ngay nay ở lại khu vực pha chế nghiên cứu sản phẩm mới. Phụ trách thu ngân là cậu sinh viên làm thêm mấy hôm trước xin nghỉ – Tiểu Lâm.

Tiểu Lâm hiển nhiên hiểu đời hơn Bạch Hạ, nhìn thấy người đàn ông kia cũng không lộ vẻ mặt kinh ngạc, giọng điệu vô hồn hỏi anh muốn gọi đồ uống gì.

Bạch Hạ cách cánh cửa thủy tinh trong suốt, lén liếc mắt ra bên ngoài, trong tích tắc chạm mắt với người đàn ông đang xem menu bên ngoài. Cậu lúng túng quay đầu đi chỗ khác, tiếp tục cắt quả bưởi trong tay, lúc này Tranh Tử vừa làm xong đơn giao hàng lại đột nhiên dùng cùi chỏ đụng vào tay cậu, “Anh chủ, anh nhìn đồng hồ trên tay anh ta kìa.”

Bạch Hạ biết ‘anh ta’ trong miệng cô là chỉ người đàn ông kia. Nhưng sau màn lúng túng vừa nãy, cậu chỉ đáp lấy lệ, không tùy tiện nhìn ra bên ngoài nữa.

Nhưng cái miệng của Tranh Tử lại líu lo không ngừng, “Patek Philippe phiên bản giới hạn năm nay, 7 con số. Nhà anh này có mỏ rồi.”

Bạch Hạ cho bưởi vừa cắt xong vào cốc giấy, “Tranh Tử, chuyện riêng của người ta, không, nên nghị, nghị luận.”

Tranh Tử tự thấy mình làm chuyện vô nghĩa, bĩu môi một cái, sau đó cầm hai cốc trà sữa vừa làm xong ra ngoài, sau khi bỏ vào túi thì đặt lên bàn cạnh quầy thu ngân. Đúng lúc này, cô nghe thấy giọng nói trầm thấp của người đàn ông, “Bên trong đang làm gì thế?”

Tuy là hỏi tiểu Lâm, nhưng cả Tranh Tử cũng quay đầu lại, chỉ thấy Bạch Hạ mím chặt môi nghiêm túc lắc bình lắc, cứ như đang làm một việc vô cùng hệ trọng vậy.

“À, anh chủ nhà tôi đang nghiên cứu đồ uống mới.” Tranh Tử là sinh viên vừa tốt nghiệp một trường cao đẳng phổ thông, dù cũng thường xuyên tiếp xúc với đủ kiểu người trong tiệm, nhưng lại ít thấy người đàn ông nào có dáng vẻ thành đạt thế này đến tiệm. Không chỉ có tiền còn có cả nhan sắc, giọng nói còn là kiểu cô thích nhất nữa. Không đợi tiểu Lâm vô cảm trả lời, cô bắt lấy luôn cơ hội nói chuyện với đối phương.

Nhưng ánh mắt người kia chỉ dừng lại một giây ngắn ngủi trên người Tranh Tử, “Có thể gọi món đó không?”

Tranh Tử đang muốn đáp lại, lúc này tiểu Lâm không đơ người ra nữa, dường như không chịu nổi vẻ si mê của Tranh Tử, bỗng lùi lại về sau một bước hô to về phía khu pha chế: “Anh Bạch, khách muốn gọi đồ uống mới anh đang làm kìa!” Sau đó chớp mắt với Tranh Tử, ý là ‘Anh chủ sắp qua đây rồi, chị còn đứng đây làm gì’.

Tranh Tử trợn mắt nhìn cậu ta một cái.

06.

Bạch Hạ không hiểu mình đang yên ổn làm việc bên trong, sao lại phải ra tiếp người đàn ông này chứ.

Nhưng thân là chủ tiệm, khách có vấn đề gì, cậu đương nhiên phải tận tâm tận lực giải quyết.

“Anh muốn, muốn, uống, sản phẩm mới?” Không biết có phải bị mấy câu bát quái lúc nãy của Tranh Tử ảnh hưởng không mà trong lòng Bạch Hạ có cảm xúc khác thường, giờ đứng dưới ánh mắt của người đàn ông cậu càng lắp bắp hơn.

Cậu lúng túng đến nỗi muốn tìm cái lỗ chui vào.

Nhưng người đàn ông không lộ bất kì sự thiếu kiên nhẫn nào với cậu.

Người này thật có tu dưỡng. Bạch Hạ nghĩ.

Người đàn ông: “Có thể không?”

Bạch Hạ cắn môi suy nghĩ một lúc, bỗng nhiên bỏ lại một câu ‘Chờ tôi một lúc’ rồi chạy về khu pha chế.

Người đàn ông thấy cậu cầm bình lắc vừa nãy lên, uống một hớp nhỏ sau đó lặng lẽ liếm môi, nhấm nháp dư vị, có hơi giống một con mèo nhỏ ngốc nghếch chờ được người ta vuốt ve.

Không tới bốn năm giây, Bạch Hạ lại đi ra. Cậu sợ người đàn ông chờ quá lâu, động tác mạnh mẽ lại vội vàng, đứng ổn định rồi còn hơi thở gấp. Cậu ngước mắt nhìn anh, sau đó lộ vẻ mặt áy náy, “Xin, xin lỗi. Sản, sản phẩm mới, thất bại. Tôi, đề cử, đồ uống khác cho ngài.” Vì thất bại mà trong giọng nói có chút mất mát.

“Vậy thì vẫn là trà sữa ba anh em size lớn không giảm đường đi.” Người đàn ông khắc chế xung động muốn xoa mái tóc đen mềm kia lại trong lòng, nói tiếp một câu, “Nhớ phải có ghi chú cám ơn.”