Sau nửa đêm, vài cơn gió lạnh lùa qua ô cửa sổ mở toang, Chu Thần sắp bị đông cứng giật mình tỉnh dậy, trợn mắt nhìn Sở Thiên Dịch dang tay dang chân nằm hình chữ đại đè lên người y. Thầm mắng một câu, thảo nào y lại mơ thấy mình bị chôn sống. *móa ơi, chả lãng mạn tí nào*

Lấy tay đẩy người bên trên, lại làm cho hắn cau mày, ngủ thật không an ổn. Sở Thiên Dịch bị Chu Thần đẩy ra, đem tay chân thu lại, kéo Chu Thần trở về, ôm chặt trong ngực.

Trong tim bỗng thấy ấm áp khó tả, Chu Thần mơ mơ hồ hồ ngủ thiếp đi.

Lần sau tỉnh dậy là vì cảm giác khó chịu trong dạ dày, y vội bò xuống giường chạy vội vào toa-lét, vào đến nơi lập tức ói ra trên bồn rửa mặt.

Ban đầu còn tỉnh táo đôi chút, nôn xong lại cảm thấy mệt muốn ngất luôn được. Y ngồi xổm xuống, mở vòi sen xối nước lên đầu, uống vào mấy ngụm nước, rồi bất tỉnh nhân sự.

Không biết bao lâu sau, y dường như cảm thấy dòng nước chảy xuống đầu đã ngừng lại, có ai đó kéo y dậy, còn bế y lên.

Khi bước tới cửa, trên mặt đất rất trơn, người nọ không dám bế ynữa, thả y xuống mà dìu trở lại phòng ngủ.

"Đứng nổi không? Anh đi lấy khăn mặt nhé?" Sở Thiên Dịch lo lắng nhìn đối phương, muốn đi lấy cái ghế lại đây cho y ngồi xuống, lại lo y ngã trên mặt đất.

Chu Thần tựa vào tường, vung tay lên chạm phải móc treo quần áo phía trên đầu, liền nắm chặt lấy, thoạt nhìn có chút giống tư thế khi bị điều giáo.

Sở Thiên Dịch chậm rãi buông tay, thấy người kia có thể tự lo trong giây lát, hắn vội đi ra kéo đến một cái ghế rồi để y ngồi lên, trong thời gian vỏn vẹn vài giây đi lấy ghế, cũng vì hơi cồn vẫn còn khiến tiểu não tê liệt mà lảo đảo suýt ngã mấy lần.

Hắn muốn kéo Chu Thần ngồi xuống cái ghế, nhưng người nọ dường như cảm thấy treo như vậy thật thoải mái, lắc lắc cái đầu.

Sở Thiên Dịch đi qua đóng cửa sổ, đem điều hòa chỉnh sang nhiệt độ cao, lúc quay về lại nhìn thấy tư thế kia của Chu Thần, bị ánh sáng vàng của ngọn đèn trong phòng tắm bao phủ, xuyên thấu lớp quần áo đã bị nước làm ướt cả, cứ dính chặtvào người. Hắn nhất thời cảm thấy mình như bị cơn cuồng dục chiếm hữu, trên người bắt đầu nóng lên, ngay cả máu cũng dồn thật mạnh về nơi nào đó.

Hắn đi tới, cầm khăn giúp Chu Thần lau khô nước trên mặt, nhưng tóc y vẫn còn ướt nên vẫn có những giọt nước từ trên chảy xuống, lăn trên trán, qua chóp mũi rồi chậm rãi tích lại bên khóe môi.

Vốn tưởng rằng đêm đầu thu sẽ lạnh nên mới mở điều hòa, hiện tại lại cảm thấy nhiệt độ lúc này so với mùa hè còn nóng hơn. Chắc tại tối nay uống quá nhiều rượu rồi.

Ban đêm yên tĩnh chỉ nghe tiếng hai người hít thở, hắn không kìm được mà nuốt nước bọt, người kia trên dưới đều ướt sũng, vẻ mặt thoạt nhìn còn như đang ám chỉ điều gì.

Hắn cảm thấy hương rượu đã lui nay lại nổi lên, liền vội vàng lau tóc cho Chu Thần.

Tóc Chu Thần rất mỏng, cũng thực mềm, qua lớp khăn dầy vẫn cảm thấy được những sợi tóc mềm mại, ngoài mùi rượu trên người, dường như còn mang theo một chút hương thản nhiên từ cơ thể người nọ tràn vào khoang mũi.

Sở Thiên Dịch càng muốn tỉnh táo lại, càng cảm thấy trong đầu một mảng mơ hồ, chóp mũi quẩn quanh mùi hương nhẹ, còn có đôi mày hơi nhăn lại khó chịu của người kia, rồi làn da vì dị ứng cồn mà hây hây đỏ, tất cả giống như cùng hợp lực mà thách thức ý chí của hắn.

Đến khi bàn tay hắn dừng lại trên cúc áo của y, định giúp y cởi bỏ chiếc áo ướt, Chu Thần rốt cuộc có phản ứng. Y thu cánh tay đang bám trên móc treo về, một tay khoác lên vai Sở Thiên Dịch, ôm cổ hắn, tay kia đẩy bàn tay đang đặt trên nẹp áo y, tự mình cởi cúc, lầm bầm nói: "Giúp tôi cởi tay áo."

Chu Thần không đứng yên mà hơi lay động người đụng tới nơi mẫn cảm gần bụng dưới của Sở Thiên Dịch. Tận đến khi Chu Thần tựa đầu vào vai hắn nhẹ nhàng giục: "Nhanh lên", Sở Thiên Dịch mới tận lực áp chế thân thể đang có biến đổi vượt khả năng kiểm soát thông thường, định giúp Chu Thần thay quần áo rồi đưa y lên giường, thôi thì chấp nhận nhịn một đêm còn hơn lợi dụng người ta lúc khó khăn.

Nhưng không ngờ được chính là, Chu Thần cởi xong áo của mình, tay lại nhằm cạp quần của Sở Thiên Dịch mà tiến.

Sở Thiên Dịch ráng ngăn bàn tay kia lại, khẽ gọi, "Chu Thần..." Giọng nói vang lại bên tai hắn đã khàn khàn đến mức khó tin.

Chu Thần bắt lấy tay hắn, đặt ở phía dưới của chính mình: "Nơi này bị anh giày vò, khó chịu chết mất." Dứt lời liền duỗi tay cởi quần Sở Thiên Dịch.

Động tác của Chu Thần dường như mang theo ma thuật hấp dẫn hắn thật sâu, bộ mặt cố dựng lên vẻ chính nhân quân tử chớp mắt đã biến mất không còn dấu vết. Bàn tay theo bản năng dẫn đường, dò xét đi vào, chậm rãi nắm chặt, cầm bộ vị đã đứng lên kia nhẹ nhàng xoa nắn.

" Hô... Thật thoải mái, nhất định là đang nằm mơ..." Thanh âm rất thấp thì thầm thật êm, giống như âm thanh làm nũng của thú cưng khi được chủ nhân vuốt ve.

"Không phải đâu." Sở Thiên Dịch thuận theo Chu Thần cởi bỏ quần của chính mình, quần lót kéo xuống để lộ ra phần bên trong đã sớm nhẫn nhịn đến khó chịu, "Không phải."

Đem y đẩy sát vào tường, hơi thở của hai người ngày càng nặng nề, hắn nhịn không nổi cúi đầu ngậm lấy đôi môi của người nọ.

Tay phải đem tính khí cứng rắn của hai người sáp lại, nhẹ nhàng lên xuống.

Chu Thần bị hôn sâu đến không thở nổi, hơi nghiêng đầu ra hớp một ngụm khí, hí mắt thể nghiệm cảm giác lần đầu bị người khác đụng chạm.

"Của anh... Nóng quá." So với y còn muốn nóng hơn, thân thể như muốn tan chảy ra dưới sức nóng khó cưỡng, "Anh là Sở...Ha..." Cảm giác bị người nắm càng chặt hơn, Chu Thần quên luôn mình định nói gì, ngẩng đầu thúc giục: "Dùng sức chút... Nhanh lên, a... a..."

Chu Thần biểu hiện như vậy làm cho Sở Thiên Dịch có cảm giác mình sắp biến thành loài cầm thú, chỉ muốn đem người trước mặt ăn sạch không còn một mảnh, đem đối phương dung nhập vào cơ thể mình.

Thanh âm của Chu Thần mang theo chút ướt át sau khi uống rượu, mỗi lần phát ra, giống như từng bước mời gọi hắn tiến sâu hơn.

Chỉ còn một tia lí trí cuối cùng, Sở Thiên Dịch hung hăng hôn y, đem thanh âm y nuốt cả vào trong họng.

Miệng người nọ còn nồng đậm mùi rượu, nhưng không phải loại hương vị hắn không nuốt trôi trên bàn rượu, mà thật thanh, thật ngọt.Tiếng rên nhẹ từ yết hầu của y dần dần dày đặc, trực tiếp gõ vào dây thần kinh đã lâu lắm mới có dịp căng như dây đàn.

Chỉ dùng mũi để hô hấp, Chu Thần chậm rãi có loại cảm giác mình sắp không thở nổi, nghĩ muốn tách hai thân thể ra xa một chút, y đưa tay hơi đẩy người Sở Thiên Dịch.

Hắn lại như bị cái đẩy này kích động, một tay bắt lấy hai tay Chu Thần kéo ngược lại trên đầu, tay kia tăng tốc ma sát lên xuống.

"A..." Ý thức dần dần bay xa, toàn bộ thân thể tựa hồ chỉ duy nhất một nơi có cảm giác, hơn nữa là cảm giác mãnh liệt đến rõ rệt.

Y muốn mở miệng giục hắn mạnh hơn chút nữa, nhanh hơn chút nữa. Nơi yếu ớt kia dường như ngày càng khát cầu, chỉ có điều mỗi lần định nói đều bị người kia hôn sâu đến điên đảo, hai tay muốn giãy ra cũng bị mạnh mẽ áp xuống, cuối cùng chỉ có thể tùy ý hắn muốn làm gì thì làm.

Sở Thiên Dịch thấy y không hề chống trả, thân thể mềm mại hoàn toàn thả lỏng trong tay hắn, liền đem y ôm lên trên giường.

Mặc dù hạ thân đã trướng đau đến lợi hại, nhưng Chu Thần cứ nắm tay hắn không buông, Sở Thiên Dịch đành cố nhẫn nhịn, quyết định chiếu cố y trước.

Hắn quỳ một gối giữa hai chân Chu Thần, trên tay vẫn không ngừng thỏa mãn đối phương, đồng thời cúi xuống chậm rãi liếm hôn thân thể người nọ, khẽ mút nhẹ hai viên nho nhỏ nổi lên, lại cảm thấy được hai tay Chu Thần nắm chặt tóc hắn, thanh âm hô hấp càng thêm nặng.

Dùng lưỡi đùa nghịch chỗ kia thêm chút nữa, tóc càng bị nắm chặt hơn, trên tay tăng thêm một chút lực, tốc độ lên xuống cũng nhanh hơn.

Thân thể đối phương đang căng cứng bất chợt cong lại một đường cung hoàn mĩ, hắn vươn người cắn nhẹ điểm nổi lên kia một chút, liền nghe được thanh âm rên rỉ ngân dài của đối phương. Y thở một hơi dài, trong lòng bàn tay hắn liền xuất hiện một dòng chất lỏng ấm nóng, bàn tay nắm tóc hắn cũng thả lỏng, buông xuống giường.

Sở Thiên Dịch nhìn y từ đầu đến chân một bộ dáng thỏa mãn, hơi nghiêng đầu liền ngủ. Hắn cúi đầu nhìn địa phương vẫn còn cương cứng đến khó chịu của mình, không biết phải nói gì cho phải.

"Chu Thần, của anh phải làm thế nào bây giờ..." Sở Thiên Dịch giữ nguyên tư thế quỳ một chân, vỗ vỗ lên mặt y.

Chu Thần phất phất tay, ra vẻ ta đây buồn ngủ muốn chết, ngươi tự đi mà giải quyết.

"Haizz".

Sở Thiên Dịch đứng lên ngồi vào mép giường, đem chất lỏng Chu Thần vừa bắn quét lên nơi đó của mình, gập người xuống hôn y, nghe được tiếng y kháng nghị liền hôn càng mãnh liệt, động tác tay phải cũng theo đó mà gấp lên.

Chu Thần bị hôn đến mức thở hổn hển bắt đầu vung tay đánh người. Hắn liền chớp lấy thời cơ kéo tay y đặt lên chỗ kia của mình, dùng tay đối phương lên xuống thật mạnh vài lần, cuối cùng mới thở ra một hơi.

"Vẫn phải kết hôn thôi, bao lâu nay đã có lỗi với chính mình, giờ không thể có lỗi với cha mẹ được."

"Nhưng em đã đợi được hắn quay đầu lại, đợi được hắn nói yêu em..."

"Hắn nói yêu thì lập tức yêu lại hắn? Còn mười năm kia hắn nói không yêu thì sao?"

"Cái đó..."

Chu Thần tỉnh lại chỉ thấy đầu nặng như chì, ngay cả khí lực mở mắt cũng không có, gian nan nhíu mày muốn xoa bóp đầu một chút.

Không nghĩ tới chỉ mới đang muốn vậy đã có một đôi tay đặt lên hai bên thái dương y, dụng lực rất vừa, không nhẹ không nặng ấn vào thật thoải mái.

Nhưng tay của y...còn chưa kịp nhấc lên mà?

Chu Thần giật mình mở mắt, chợt thấy người vừa rồi còn đang cùng y quấn lấy nhau ở trong mộng, thế nhưng nửa người phía trên còn không có mặc đồ đang nhìn y mỉm cười?