Edit: Thanh Thanh

Beta: Tiểu Viên

Trong phòng karaoke, không biết là ai muốn chết mà rống cổ hát lên the thé, làm cả đám cười chút nữa rách miệng. Vì vậy nguyên một đống người bắt đầu được thể quá khích, nhảy loi choi, hò hét như điên, không ma nào còn thừa hơi chú ý đến tình cảnh trong góc khuất đằng sau cửa.

Sở Thiên Dịch cảm giác có người đến gần, trên đùi bỗng dưng có sức nặng, trước mắt hiện rõ dần một dáng hình. Gian phòng vốn đã tối đến không nhìn rõ mặt, hình hài trước mắt càng thêm lờ mờ.

Chu Thần ngồi trên đùi Sở Thiên Dịch, không nói câu nào liền nâng mặt đối phương lên hôn xuống. Chưa thể gọi là điêu luyện, nhưng ít ra trình tự cơ bản thường thấy trên TV cũng đã luyện tập trong đầu vô số lần.

Sở Thiên Dịch phục hồi tinh thần, lập tức đưa tay đẩy y ra, nói: “Chu Thần, cậu say rồi.”

Chu Thần bị Sở Thiên Dịch đẩy ra mặt chút nữa dán vào tường, tức giận trừng mắt: “Anh biết tửu lượng của tôi mà.” Nói xong liền ôm lấy cổ Sở Thiên Dịch, tiếp tục đoạn còn dở, thừa dịp hắn không chú ý liền đưa cả đầu lưỡi đi vào.

Sở Thiên Dịch dụng hết khí lực, nhưng lần này Chu Thần quyết không buông, vừa ôm khư khư vừa lớn mật thò tay vào trong áo giữ chặt vai hắn.

Tư thế của hai người rất mất tự nhiên, nhưng bởi vậy cũng khó để hắn có thể đẩy y ra.

Cả đời Chu Thần chưa bao giờ liều mạng như thế này. Y nghĩ, chỉ cần buông lỏng tay, cái tên họ Sở này sẽ đi thật xa, không bao giờ trở về nữa; bất luận là hắn có tình cảm với mình hay không, mọi nỗ lực trước giờ của sẽ đều đổ sông đổ biển.

Trong nháy mắt, ủy khuất cùng thương tâm bấy lâu nay đều tràn ra.

Tại sao anh lại để tôi bên cạnh lâu như vậy, vì sao muốn tôi thành trợ lý của anh, vì sao lại cười với tôi!?

Cầm thú! Ngày mai ta nộp đơn từ chức, hôm nay cắn chết ngươi trước đã!

Bàn tay đang bấu chặt trên vai đối phương thế nhưng lại nhẹ nhàng buông ra, chậm rãi khoát lên trên.

“Hnn… ưm… Ưm?” Chu Thần cảm giác tim mình không ngừng đập thình thịch, dường như đang có từng đợt từng đợt sóng trào dâng trong lòng. Căn phòng vốn tối tăm có vẻ càng lúc càng mơ hồ, hình như có người đang nhìn y, đầu ngón tay lành lạnh xẹt qua gương mặt y.

Sở Thiên Dịch gạt đi giọt nước trên khóe mắt Chu Thần, đôi mắt lúc nào cũng sáng ngời nhưng hiện giờ lại mờ đi vì ngấn lệ.

Đúng, hắn ban đầu chính là bị Chu Thần cưỡng hôn, nhưng không biết từ khi nào đã đảo khách thành chủ, nhiệt tình bất ngờ tuôn trào, muốn đem người nọ tiến vào trong lòng, muốn đụng chạm thân thể, muốn hôn y đến hít thở không thông.

Từ trước đến nay hắn chẳng để ý nhiều lắm đến chuyện người yêu hắn dành cho hắn được bao nhiêu phần tình cảm, nhưng tiêu chuẩn để chọn bạn gái của hắn lại vượt quá ngưỡng bình thường, đến mức chính hắn cũng không rõ rốt cuộc muốn tìm một người như thế nào. Hẹn hò không biết bao nhiêu lần nhưng một người phù hợp cũng không tìm được, dù xinh đẹp đến đâu, học thức cỡ nào, hắn đều cảm thấy người ta còn rất xa mới chạm tới tiêu chuẩn của hắn. Sau lại phát hiện mình có cảm xúc với đàn ông, hắn đột nhiên nhớ tới một người kia bị hắn gọi là ẻo lả…

Hắn nhìn nam nhân trước mắt đang còn say rượu, thật lòng muốn xóa sạch lời nói trước kia của mình. Chu Thần — tuyệt không ẻo lả, hoàn toàn không. Hắn chỉ là có đôi lúc nhận ra: lông mi, đôi mắt, bờ môi, toàn bộ thân thể thoạt nhìn so với nữ nhân còn quyến rũ hơn, còn khiến hắn rung động nhiều hơn, điều ấy, dù đã mười năm nhưng chưa từng thay đổi.

Thế nhưng mười năm trước, hắn đã vô duyên bỏ lỡ.

Ánh mặt trời có chút chói mắt, Chu Thần kéo chăn qua che kín đầu, nhưng cảm giác có ai đó cứ kéo chăn giật lại.

Đau khổ mở mắt ra, y rên rỉ: “Cậu làm gì thế a!”

Tiểu Trương nghiêm túc nói: “Tỉnh rồi thì mau dậy đi, quá cả giờ ăn sáng rồi.”

“Cảm ơn, nhưng tôi căn bản là chưa có tỉnh, cậu không thấy tôi một mắt nhắm một mắt mở sao.” Y một lần nữa nhắm tịt mắt lại.

“Mau dậy đi, sếp vừa nói sẽ dẫn chúng ta đi chơi.”

Sếp? Chu Thần lắc lắc đầu, đột nhiên bật dậy, “Sở Thiên Dịch?”

“Xác chết vùng dậy dọa người a!” Tiểu Trương xoa xoa ngực, lôi Chu Thần dậy rồi đẩy vào phòng tắm, giục y nhanh lên một chút.

Vừa quay cái gương ra đánh răng vừa nhớ lại sự tình ngày hôm trước hầu như đã trở thành công việc hàng ngày của Chu Thần, sáng nay y cũng đang cố nhớ lại đại khái tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì…

Y kéo cửa, phun hết bọt kem đánh răng ra rồi hỏi Tiểu Trương: “Ngày hôm qua tôi về phòng thế nào vậy?”

Tiểu Trương vừa gấp chăn hộ Chu Thần vừa nói: “À, cậu uống say, hôm qua ồn ào náo nhiệt như vậy mà cậu cũng lăn ra ngủ được, sau đó bọn tôi đưa cậu về phòng.”

“Sếp thì sao?”

“Sếp á?” Tiểu Trương suy nghĩ một chút rồi nói: “Hắn gọi một cú điện thoại rồi đi mất, à, trước khi đi còn nhắc bọn tôi chiếu cố cậu…”

Chu Thần đóng sầm cửa phòng tắm, làm bờ tường rụng xuống một mảng.

Aizz, y khó mà sống thọ đến già, cứ say rượu làm loạn rồi hồi tưởng lại, lặp đi lặp lại nhiều lần sẽ quá xấu hổ mà chết.

Chu Thần rửa mặt đi ra, thấy trên giường mình có một đống đồ đạc lại hoảng hốt: “Đây là cái gì?”

“Tiểu Lâm nói, tất cả đều phải bôi lên.” Tiểu Trương cầm từng hộp kem chống nắng hướng Chu Thần thuyết minh một lần, cuối cùng còn từ dưới gầm giường rút ra một cái ô che nắng màu tím: “Đây là vật bảo hộ cuối cùng của chúng ta.”

Chu Thần sờ sờ trán hắn: “Con lên cơn thần kinh rồi sao con?”

Bất quá, đến khi Chu Thần cùng đoàn người ăn điểm tâm xong, ngồi xe một tiếng đi lên núi, ngồi trong chiếc thuyền cao su, y mới hiểu được, Tiểu Trương không điên, thế nhưng những người khác đều điên rồi…

“Xin hỏi,” Chu Thần bị dội một gáo nước vào đầu run run mở miệng: “Mọi người đang cầm những thứ gì vậy?”

“Vũ khí.”

Chu Thần từ nhỏ đến lớn đều sống ở thành phố D, thành phố nhỏ kiểu này, ngoại trừ chỗ vui chơi cho trẻ em và trạm xe lửa cơ bản không có nơi đông người, tự nhiên cũng chưa bao giờ chèo thuyền.

Y bị ép cầm ô che nắng đứng ở đầu thuyền. Rời xa đám người điên kia, y lại đột nhiên nhớ tới, Sở đại lão bản nhà bọn họ đâu rồi?

Làn nước bị ánh mặt trời hun nóng, hắt lên trên người ấm áp rất thoải mái, nhưng khi nước bắt đầu bốc hơi lên thì lại làm cơ thể bị lạnh. Vì vậy Chu Thần sử dụng bạo lực cướp lấy “vũ khí” của người khác — bị dội nước xong, tất phải dội lại người khác báo thù, tiện thể làm nóng người luôn.

Y vừa dùng mái chèo đập nước vừa ngó tới ngó lui tìm Sở Thiên Dịch.

Cuối cùng sau bao nhiêu nỗ lực không nói thành lời, phía sau vài chiếc thuyền cao su xuất hiện một thuyền nhỏ chỉ đủ ngồi 4 người. Sở Thiên Dịch đứng đó, áo sơ mi trắng bung cúc để hở nửa ngực, quần tây xắn lên đến đầu gối.

Chu Thần thấy hắn nhìn đội ngũ mấy người đang tàn sát lẫn nhau, từ đầu đến cuối đều không tham dự, cảm giác hắn không thèm đếm xỉa đến, nhưng rồi y lại nghĩ người kia dĩ nhiên sẽ không chơi trò điên rồ như vậy. Trên mặt hắn không bộc lộ biểu tình gì, thế nhưng dưới ánh mặt trời luôn luôn cho y một cảm giác thực sự rất ấm áp.

Bị phía bên cạnh hắt nước đến, Chu Thần lấy lại tinh thần, nhớ tới một đêm trước mình cưỡng hôn người ta, mặt hơi ửng đỏ. Nghĩ lại cũng không tiếc, dù sao đó cũng không phải là lần đầu tiên hôn trộm hắn. Không sao, chẳng qua y chỉ tiếc lúc đó quá say, nhớ kỹ đôi môi mỏng mềm của người nọ nhưng mùi vị thì lại quên béng mất! Shit!

Chiến thuyền của nhóm Chu Thần nguyên bản đang đi đằng trước, lao thẳng đến mấy chiến thuyền phía sau gắt gao đè nặng, nhưng ở chỗ gấp khúc lại bị một thuyền lạ tập kích.

Thuyền kia có một nửa nam một nửa nữ, chị em phụ nữ so với anh em còn hung hãn hơn, trực tiếp nhảy xuống nước cầm thùng nước chạy đến thuyền Chu Thần mà dội.

Chu Thần vội cầm túi xách của thư ký Lâm ra nhưng không kịp, trong túi còn vướng mấy con cá đang lóp ngóp.

Dĩ nhiên, những đồ điện tử bên trong như điện thoại di dộng hay P3P4 đều tịt ngóm.

Mấy cô gái ôm thùng nước tỏ ra áy náy, Chu Thần lắc đầu nói không sao, đều không phải đồ đáng giá như trong kho chứa của đại gia.

Một người đàn ông đi xuống thuyền, nguyên bản trên người đến một giọt nước cũng chưa từng bị dính, thế nhưng lập tức lội nước ngập đến đầu gối vội vàng tới chỗ Chu Thần xin lỗi.

Sau màn thủy chiến, những thuyền khác đã sớm phiêu ra xa, chiến thuyền của Sở Thiên Dịch phiêu ra xa nhất. Lo rằng thuyền Chu Thần sẽ liên lụy đến thuyền khác, hắn liền hạ lệnh cho bọn Tiểu Trương đi trước.

Chu Thần thật sự không để tâm đến điện thoại di động cùng những thứ lặt vặt của y, thế nhưng người đàn ông kia tha thiết muốn bồi thường.

Không có biện pháp, Chu Thần và đối phương trao đổi danh thiếp, chờ chuyện này xong xuôi thì y mới ý thức được, Sở Thiên Dịch đang ngồi ngay bên cạnh.

Hai người gần sát nhau, Chu Thần giật mình đến suýt nữa trực tiếp ngã xuống nước.

Môi dưới của Sở Thiên Dịch bị rách? Tại sao bị rách còn phải hỏi sao…

Chu Thần nhìn một lúc cũng quên sạch ngượng ngùng, khúc khích bật cười, “Anh xem, báo ứng đó!”

Sở Thiên Dịch cũng cười cười, “Người khởi xướng cũng dám càn rỡ như vậy à?”

Chu Thần nghi hoặc nhìn hắn, Sở Thiên Dịch không có bơ y, còn quay lại nhìn y, mang theo chút tiếu ý.

“Anh có điều gì muốn nói với tôi sao?” Chu Thần hỏi.

“Tôi sẽ nói, nhưng chờ đến khi cập bờ đã.”

“Hiện tại nói ngay đi, tôi phải chờ rất khó chịu.” Hơn nữa xung quanh toàn là nước cũng rất tiện. Tiện cho y nếu bị kích thích quá độ có thể cắm thẳng đầu xuống dưới.

“Cũng không phải chuyện gì to tát,” Sở Thiên Dịch nhìn dải cầu vồng kéo ngang qua quần áo của Chu Thần đang dần dần khô ráo, nói: “Tôi muốn xin lỗi cậu.”

“Xin lỗi cái gì? Ngày hôm qua là tôi hôn… tôi cắn vào môi anh, tôi mới là người phải xin lỗi.”

“Không phải chuyện đó, là chuyện cậu tỏ tình với tôi mười năm trước.”

“Hả… Xin lỗi cái gì? Lúc đó anh muốn nói là, ‘Xin lỗi, tôi chỉ là không thích cậu thôi.’ sao?”

“Không phải như vậy,” cùng y nói chuyện bình thản như thế này, hắn mới phát hiện Chu Thần thật thú vị, khác hẳn với hình tượng cậu nhóc nghịch ngợm hồi còn đi học, lúc nào cũng thích tranh cãi, “Lẽ ra khi đó tôi phải nói, ‘tôi cũng thích cậu,’ mới đúng.”